Chương 328 (b) Chân thật



Có lẽ do chuyện xảy ra tối hôm qua quá mức rung động, cho nên trong lòng hắn luôn có loại cảm giác sợ hãi không cách nào phai nhạt. Mặc cho ai tận mắt chứng kiến có con nữ quỷ từ ngoài cửa sổ bay vào trong phòng mình, trước khi lẩn trốn còn bay vụt qua sát bên người mình, cũng không cách nào ở trong thời gian ngắn ngủi chỉ một ngày đã đem chuyện này ném ra sau đầu. Trong lòng Trần Hạo không ngừng mặc niệm đẩy ra cửa nhà vệ sinh, hi vọng tiếng niệm kinh của mình có thể trừ tà.



Lúc đi tiểu luôn luôn có thể giúp tâm lý khẩn trương của nam nhân chậm rãi thả lỏng xuống, câu nói này đích thật là có chút đạo lý. Nghe thanh âm tiếng nước tiểu chảy xuống, Trần Hạo chợt cảm thấy tâm tình cũng không phải quá mức khẩn trương. Hắn thậm chí bắt đầu cảm thấy những gì mình nhìn thấy đêm qua có phải mình đã nằm mơ hay không. Dù sao lúc ấy cũng đã quá khuya, hơn nữa trước đó mình lại xem quá nhiều tiểu thuyết kinh dị khủng bố, khó tránh trong đầu sẽ có ý tưởng khác thường. Huống chi hôm nay nhìn nhị bàn vẫn thật bình thường, lại vui vẻ, đừng nói là có vẻ sinh bệnh, dù là lúc ăn cơm còn ăn thêm một chiếc bánh mì. Có thể ăn có thể ngủ, quả thật còn mạnh khỏe hơn cả một đầu ngưu.



Không biết Anh Đào đem chuyện mình kể xem là tài liệu để đưa lên xã trưởng, xã trưởng của nàng sẽ có diễn cảm như thế nào. Nhớ tới cô gái thanh mai trúc mã với mình, Trần Hạo không tự giác nở nụ cười.



Hắn cùng Anh Đào thật sự có thể xem như thanh mai trúc mã.



Hai người quen biết nhau từ nhỏ, người lớn của hai nhà là hàng xóm láng giềng, quan hệ rất tốt, nghe nói khi hai người họ còn chưa lớn người của hai gia đình đã nói đùa là sẽ cùng nhau kết thông gia, cùng học mẫu giáo, cùng vào tiểu học, vào trung học cuối cùng không biết thế nào lại cùng vào một đại học, chẳng qua là khác chuyên nghiệp mà thôi. Thật ra đây cũng không phải là chuyện trùng hợp, bởi vì có một lần cơ duyên xảo hợp Trần Hạo nghe được mẹ của Anh Đào nói khi điền ý nguyện thì cô bé kia đã lựa chọn một khu nhà đại học ở thành phố khác, trường đại học kia tốt hơn trường này thật nhiều, nhưng không biết vì sao sau đó nàng lại đổi sang trường đại học này.



Có một số việc lòng hiểu mà không nói ra, nhưng nếu không nói ra vẫn còn thiếu một chút gì đó, hiện tại hai người chính là gặp phải trạng thái như thế. Hai người vốn đã quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn được nữa, tuy nhiên cả hai cũng chưa muốn đâm qua tầng cửa sổ kia. Nếu nói tình yêu lại chưa đầy, hai người vẫn luôn luôn duy trì loại quan hệ như hiện tại. Tuy nhiên cả hai vẫn chưa muốn thừa nhận cảm giác trong lòng mình đối với đối phương.



- Đinh linh…



Một thanh âm quen thuộc đem Trần Hạo từ trong những ký ức ngây ngô ngọt ngào đột nhiên bừng tỉnh. Thanh âm kia cũng không lớn nhưng hắn lại nghe được dị thường rõ ràng. Lại giống như một thanh đại chùy trùng điệp nện vào trong lòng của hắn, làm cho hắn như muốn ngừng thở.



Thanh âm kia tựa hồ là từ bên ngoài WC truyền vào. Trần Hạo phục hồi lại tinh thần, tay có chút run rẩy. Hắn không tự chủ được nuốt nước bọt, cố lấy dũng khí đẩy cửa WC ra.



Trên hành lang vẫn là cảnh tượng ánh sáng lẫn bóng tối đan xen. Trần Hạo thấy được một chiếc váy áo màu trắng dọc theo cuối thang lầu hành lang phía đông bay xuống, biến mất bên trong bóng tối.



Trần Hạo vẫn luôn luôn duy trì tư thế đẩy cửa, nhưng đại não đã muốn ngừng lại hoạt động. Tiếng chuông vang tựa hồ vẫn quanh quẩn bên tai hắn, còn có làn váy trắng che kín trong bóng đêm kia. Tất cả những chuyện này tuyệt đối không phải là ảo giác, tối hôm qua hết thảy phát sinh tuyệt đối cũng không phải là cảnh trong mơ. Hết thảy toàn bộ đều là thật sự, đã chân thật phát sinh ngay trước mắt hắn.



- Liên tục hai đêm mình đều nhìn thấy quỷ, rốt cục là do mình thời vận quá cao hay do vận khí quá kém đây?



Đợi khi Trần Hạo khôi phục lại năng lực tự hỏi mới phát hiện lòng bàn tay của mình đã tràn đầy mồ hôi. Hắn không khỏi cười khổ lắc đầu, có chút vô lực dựa vào vách tường, thân thể chậm rãi mềm nhũn ngồi xuống mặt đất.



Ánh đèn huỳnh quang trên đầu chợt lóe lên vài lần, giống như là giãy dụa sắp chết, sau một thoáng lóe lên ánh sáng lại đột nhiên tắt ngóm. Ngồi trong bóng đêm, Trần Hạo cảm giác thân thể mình đang không ngừng run rẩy. Không phải bởi vì rét lạnh mà là bởi vì sợ hãi. Hắn đột nhiên cảm giác ở một góc tối nào đó mà bản thân mình nhìn không thấy đang ẩn núp một con ác quỷ có thể tùy thời nhảy ra gặm thịt người, đang dùng ánh mắt tham lam quan sát hắn, muốn tìm cơ hội lao tới đem hắn xé thành mảnh nhỏ. Hắn hoảng sợ đứng bật lên khỏi mặt đất, nhanh chóng hướng cửa phòng ngủ của mình chạy tới. Thanh âm tiếng dép lê vang lên quanh quẩn bên trong hành lang thật lớn, nghe ra có vẻ dị thường chói tai.



- Hô hô…



Mở mạnh cửa phòng ngủ của mình, Trần Hạo há hốc mồm thở hổn hển. Khi con người lâm vào sợ hãi, địa phương đầu tiên luôn lựa chọn chạy đến thường thường sẽ là nhà của mình. Mà nơi này lại là trường học, nơi duy nhất mà Trần Hạo có thể nghĩ ra chính là phòng ngủ của mình. Ở trong phòng còn có ba đồng học ở chung, ở lại địa phương có nhiều người, nỗi sợ hãi trong lòng cũng sẽ giảm bớt một chút.



Chờ một chút, ba người? Ánh mắt Trần Hạo lướt quanh phòng một vòng, bên trong phòng ngủ lão đại cùng lão tứ đều đang nằm trên giường của mình, còn ngủ say, nhưng trên giường nhị bàn lại trống rỗng, không biết người đã đi nơi nào.



- Đông!



Cánh cửa sau lưng bị đẩy mạnh, Trần Hạo hoảng sợ theo bản năng dùng thân thể chống lấy cánh cửa, nhưng lực lượng ngoài cửa rất lớn, ngay cả cánh cửa lẫn Trần Hạo đều bị đẩy sang một bên.



- Lão tam, cậu làm gì thế?



Một bóng người tùy tiện đi vào, nhìn Trần Hạo nói:



- Sao lại chống cánh cửa làm chi đây?



- Làm tôi sợ muốn chết, cậu đi đâu vậy?



Lúc này Trần Hạo mới thấy rõ người đẩy cửa chính là nhị bàn, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.



- Tôi? Tôi đương nhiên là đi tiểu, còn đi đâu nữa?



Nhị bàn oán giận nói:



- Vừa đi tiểu về đẩy cửa thì phát hiện cửa bị chặn lại, đẩy ra vừa nhìn không nghĩ tới là cậu. Trời mờ sáng cậu không đi ngủ, còn làm gì đây?



- Không có việc gì, tôi chỉ là…



Trong lòng Trần Hạo chợt nhảy mạnh:



- Cậu vừa mới nói cậu đi đâu?



- Đi tiểu thôi!



Nhị bàn dùng tay sờ sờ lên trán Trần Hạo:



- Lão tam, cậu không sao chứ, hai ngày nay cậu mơ mơ hồ hồ, bị gì sao?



- Không có việc gì, không có việc gì…



Trần Hạo lắc đầu, nhìn như lơ đãng đẩy tay nhị bàn ra, quay về trên giường của mình kéo mền che kín toàn thân, xoay mặt vào trong vách tường.



- Cổ cổ quái quái…



Nhị bàn than thở một câu, cũng không quá mức để ý quay về giường mình, chỉ chốc lát sau đã vang lên tiếng ngáy.



Trần Hạo đem đầu chôn sâu trong gối, thân thể có chút run rẩy không cách nào đi vào giấc ngủ. Tầng lầu này chỉ có WC phía tây còn có thể sử dụng, WC phía đông bởi vì bị hỏng nên đã bị khóa cửa. Nhị bàn lại nói hắn mới đi WC, vì sao mình ở phía tây WC trở về lại không gặp hắn trên hành lang? Trần Hạo nhớ thật rõ, cả hành lang chỉ có một mình hắn, ngoại trừ làn váy màu trắng thoáng hiện cùng tiếng chuông vang lên bên tai, rõ ràng vô cùng, ngoài ra không có một bóng người…



Vừa rồi rốt cục nhị bàn đã đi nơi nào? Mà làn váy màu trắng chợt lóe lên kia, cùng thanh âm tiếng chuông vang lên, con nữ quỷ kia rốt cục muốn làm cái gì?


U Minh Trinh Thám - Chương #463