Chương 326 (b) Dục vọng của Địa Tướng



Thu hồi xúc tu, ném roi xuống đất, Địa Tướng ngồi bệch dưới đất thở hổn hển. Mà nữ quỷ kia thoát khỏi trói buộc rơi xuống mặt đất vẫn đang nhỏ giọng khóc lóc như trước. Nhưng quần áo vỡ vụn trên người cũng đã khôi phục lại nguyên vẹn như lúc ban đầu, căn bản không nhìn ra được có tổn hại chút nào.



- Một ngày nào đó, một ngày nào đó…



Địa Tướng há hốc mồm thở hổn hển nói:



- Rất nhanh…rất nhanh là có thể…



- Nhưng mà Địa Tướng đại nhân, nữ quỷ nhỏ giọng nói:



- Ông chủ đã phát hiện ngài ở bên ngoài làm những chuyện như vậy, có nên dừng lại một thời gian…



- Từ khi nào cần ngươi tới dạy ta làm việc gì?



Địa Tướng quát lớn:



- Ta cho ngươi biết, dù cho lão đầu kia có biết thì thế nào. Dù liều mạng bị lão đầu kia xử lý, ta cũng muốn chân chính làm ngươi một chút, nghe tiếng kêu gào vọng lại từ trong lòng của ngươi…



- Nhưng chẳng qua tôi chỉ là một linh hồn không có thực thể mà thôi a!



Nữ quỷ kia nói:



- Ngài lại là nhân loại…là không thể nào cùng linh thể…



- Ngươi thật sự cho rằng ta không cách nào làm sao? Chuyện này từ ngày đầu tiên ta nhìn thấy ngươi ta đã lên kế hoạch rồi!



Địa Tướng cười lạnh một tiếng, hắn gian nan đứng dậy, đi tới trước bàn cầm lên cuộn da dê cũ nát.



- Có vật này, chỉ cần đem ngươi nhét vào một khối thân thể, ngươi không còn là một linh hồn không có thật thể, mà là một nữ nhân rành rành. Sau đó thì…hắc hắc…



Nói tới đây, Địa Tướng phát ra tiếng cười dâm tà.



- Không…không thể…



Nghe được lời này, nữ quỷ tựa hồ bị hoảng sợ, nguyên bản sắc mặt tái nhợt lại càng thêm trắng bệch.



- Tôi đã chết…làm cho người chết sống lại…là bị cấm tuyệt đối…không thể…



- Nhiều lời, lão đầu kia còn không phải ôm tâm tư kia sao…



Nói tới đây, Địa Tướng như có suy nghĩ gì tự nhủ:



- Nếu như có thể…hắc hắc, thật là một chủ ý một công đôi việc đi!



Hắn đi tới trước bồi dưỡng tào, trong ánh mắt tràn đầy tham lam cùng dâm tà:



- Con gái của lão đầu kia, không tồi a…



- Nhưng hắn đã biết ngài làm chuyện này, tôi sợ…



Nữ quỷ kia chậm rãi nói.



- Theo tính tình của lão đầu kia mà xem, mặc dù hắn biết ta kiếm tiền ở bên ngoài làm việc đó, nhưng tựa hồ cũng không có mục đích ngăn cản, nói vậy chỉ cần tiếp tục cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.



Hắn mở cuộn da dê trong tay ra, nhìn một trong những văn tự cổ xưa nhất trên thế giới này.



- Người chết phục sinh, thiên sứ, thần? Ha ha, thật là thú vị! Lão đầu kia thật đúng là giúp ta đại ân…



- Nhưng nếu như ngài làm như vậy, bị ông chủ phát hiện, như vậy cả hai chúng ta đều bị…



Nữ quỷ lo lắng nói:



- Bằng không thừa dịp hắn còn chưa phát giác, trực tiếp đem hắn…



- Ngươi thật muốn ta chết sao?



Địa Tướng liếc mắt nhìn nữ quỷ:



- Xử lý lão đầu kia? Mặc dù ta điên, nhưng ta không ngốc. Không cần nói tới lão đầu kia, cho dù là Diệp Trọng cũng có thể dùng một đầu ngón tay là giết chết ta. Giết lão đầu kia? Loại chuyện này chẳng qua là sau khi chán sống thì nghĩ ra lựa chọn thống khổ nhất mà thôi!



- Nhưng không phải ngươi đã nuôi dưỡng thật nhiều tâm phúc hay sao?



Nữ quỷ nói:



- Có lẽ có thể…



- Những tên kia không thể tin được!



Địa Tướng lắc đầu:



- Tuy rằng nhìn qua chúng nó đều thật cung kính đối với ta, nhưng uy nghiêm mà lão đầu kia gieo trong lòng chúng nó cũng không chỉ đơn giản là một hai ngày. Chỉ sợ không ai có dũng khí đi đối mặt với lão đầu, khiến chúng đi giết lão đầu chỉ là chuyện thiên phương dạ đàm!



- Như vậy Địa Tướng đại nhân…



Vẻ mặt nữ quỷ lo lắng nói:



- Hay là ngài bỏ qua đi, chuyện đem tôi nhét vào thân thể gì đó, loại sự tình này…



- Nguyên lai mục đích của ngươi là thế này!



Địa Tướng nhặt cây roi trên mặt đất, lại hung hăng quất lên người nữ quỷ, phát ra tiếng vang rin rít.



- Muốn chạy trốn sao? Không có cửa! Ta cho ngươi biết, đường ra duy nhất của ngươi chính là hoàn toàn thỏa mãn ta, sau đó bị ta tươi sống đánh chết. Nói như vậy có lẽ ta sẽ xem xét thả cho ngươi đi đầu thai!



- Ô ô…thế nào lại như vậy…



Nữ quỷ lại bắt đầu khóc thút thít.



- Van cầu ngươi…thả ta đi…



- Hiện tại cút đi!



Địa Tướng ném cây roi trong tay:



- Ta phải bắt đầu công tác, đừng tới gây trở ngại ta!



Nữ quỷ nhỏ giọng nức nở, thở dài một tiếng, không biết đang cảm thán Địa Tướng điên cuồng hay chính mình vận mệnh bi thảm. Nữ quỷ chậm rãi đứng lên lảo đảo rời khỏi phòng thí nghiệm.



- Như vậy để cho ta tới nhìn xem bên trong lại có thứ gì tột cùng đây?



Đem văn thư Biển Chết trải rộng trên bàn, Địa Tướng bắt đầu nghiên cứu cẩn thận.






Đứng ngay trước cửa, Mị giơ tay lên nhưng không đủ dũng khí nhấn chuông cửa. Nói thật buồn cười, bàn tay của nàng có thể không chút do dự cắm vào đầu của người khác, trong nháy mắt đoạt đi một sinh mạng, nhưng lại vô lực ấn xuống chuông cửa vô cùng bình thường không hề có chút uy hiếp ngay trước mặt.



Bất kể như thế nào, đều phải bước ra cho được bước này đi. Mị nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, ở cửa bồi hồi suốt nửa giờ rốt cục nàng lấy hết dũng khí ấn xuống chuông cửa.



- Đinh đông…



Thanh âm tiếng chuông thanh thúy vang lên. Sau khi ấn xuống chuông cửa, Mị lại có chút hối hận. Nàng cảm giác mình tựa hồ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Nàng có chút muốn chạy trốn, cố hết sức mới dằn nén được nỗi bất an trong lòng, nàng nhẫn nhịn không để cho mình lập tức bỏ chạy.



Cánh cửa chậm rãi mở ra, trái tim Mị cũng nhấc lên cổ họng. Một màn này nàng đã tưởng tượng vô số lần kể từ sau khi biết mình có một người em gái. Chỉ là khi thật sự tiến tới một bước này, những kinh nghiệm biểu hiện hư ảo gì đó toàn bộ đã trở nên không còn dùng được. Bởi vì khi đó nàng căn bản không thể tưởng tượng lần đầu tiên hai chị em gặp mặt lại chính là tình hình như thế. Bây giờ trên mặt nàng chỉ bày ra dáng tươi cười cứng ngắc, muốn làm cho mình nhìn qua có vẻ thân thiết một chsut, nhưng bộ dạng tươi cười này của nàng ở trong mắt người khác còn khó coi hơn khóc gấp mấy lần.



- Sao vậy, chị không mang chìa khóa theo sao?



Cửa phòng được mở ra, Mị nghe được một thanh âm của một cô bé. Nàng cúi đầu, lại chứng kiến mở cửa không phải là Diệp Tiểu Manh mà là Tiểu Quất đang ôm một quả dưa leo trong tay.



- Muốn hù chết tôi sao, làm như là thần thú ngoài cười nhưng trong không cười vậy!



Tiểu Quất liếc mắt nhìn Mị, than thở xoay người đi vào phòng.



- Không phải chỉ là trộm ăn của chị một quả dưa chuột nha, có cần làm đến vậy không đây!



Nhưng bước chân của Tiểu Quất chỉ đi được vài bước thì ngừng lại, giống như bị định dạng đứng nguyên tại chỗ. Thân thể vẫn duy trì tư thế như đang đi tới, đầu lại chậm rãi nhìn lại. Ánh mắt Tiểu Quất dừng trên mặt Mị, chậm rãi dời xuống dưới, sau đó ngừng lại trên bộ ngực của Mị.



- Trời ạ rốt cục là chị đi mua đồ ăn ở đâu nha?



Tiểu Quất lớn tiếng hét rầm lên:



- Mới đi nửa giờ mà đã biến hóa như vậy, tận thế sao?



- Tiểu Quất, em đang nói chuyện với ai đây?



Mị còn chưa trả lời, từ sau lưng nàng truyền tới thanh âm một thiếu nữ. Mị quay đầu lại, thấy được cô gái có gương mặt giống y hệt như mình. Trong tay thiếu nữ kia cầm thức ăn mới mua về, nhìn thấy bộ dạng của Mị cũng đứng ngây ra đó, tựa hồ bị một màn trước mặt làm sợ ngây người.



- Tiểu Manh, lần đầu gặp mặt!



Trên mặt Mị thoáng run rẩy, thay vì nói là cười, còn không bằng dùng từ đau đớn để hình dung càng thêm thích hợp.



- Chị là chị ruột của em!



__________________


U Minh Trinh Thám - Chương #458