Chương 325 (a) Đều có hướng đi của mình



- Nếu như bị tiểu đồ đần như ngươi nhìn ra, như vậy còn có thể giấu diếm được sao?



Lilith liếc mắt nhìn Alie:



- Mang theo khối thân thể rách rưới này, chúng ta trở về. Cẩn thận một chút, đừng tiếp tục làm hư, nếu không thật sự là không còn cứu được.



- Nhưng miệng vết thương trước ngực là do ngài làm hư a!



Alie quyệt miệng, không tình nguyện dùng một tay nắm lấy thân thể Minh Diệu:



- Vậy phòng thí nghiệm này làm sao bây giờ?



- Tất cả đều hủy diệt đi!



Bàn tay Lilith nhẹ nhàng vung lên trong không khí, nguyên bản những Bạo Tạc Phù mà Minh Diệu đã dán trong phòng thí nghiệm trước đó liền bị kích phát phát sáng lên trong nháy mắt.



- Nếu như hắn đã giúp ta hoàn thành ý nguyện thì ta cũng giúp hắn quét tước một chút đi!



- Còn có tên kia thì sao đây?



Alie hất hàm vào trong góc nói, ở trong góc phòng, bởi vì Minh Diệu cùng Adam chiến đấu, vách tường vỡ vụn lộ ra một mật thất kín đáo. Ở bên trong mật thất, nam nhân mặc thực nghiệm phục đang đờ đẫn nhìn lên trên vách tường, chính là Gabi, tựa hồ toàn bộ những chuyện xảy ra đều không quan hệ gì tới hắn.



- Tên khoa học điên này đã bị Adam tẩy não, hiện tại đã biến thành ngu ngốc rồi, không cần phải xen vào hắn.



Lilith nói:



- Để cho hắn biến mất cùng phòng thí nghiệm này đi!



Thân ảnh của Lilith cùng Alie dần dần biến mất bên trong không khí.



Ngay trong nháy mắt hai người vừa biến mất, một đạo hắc ảnh từ trên không giáng xuống, mang đi Gabi đang ngồi dưới đất, tiếp theo cũng biến mất không thấy gì nữa.



Hết thảy đều trở về yên lặng, ở một giây sau, quang mang phù chú càng lúc càng sáng, mãnh liệt nổ tung…



- Ân, tôi đang ở nơi nào…



Mị chậm rãi tỉnh lại sau cơn hôn mê, vừa nghe được thanh âm tiếng sóng biển, không biết vì sao nàng cảm giác sau gáy mình rất đau.



Đau? Đúng rồi, mình nhớ ra rồi, mình tựa hồ là bị đánh ngất xỉu. Mị vội vàng mở to mắt, nhìn ra chung quanh. Hiện tại nàng tựa hồ đang ở trên thuyền nhỏ, bốn phía đều là nước biển, mà hòn đảo kia đã cách nàng càng ngày càng xa.



- Tiểu nữ oa, cô tỉnh rồi!



Đang chèo thuyền, Dịch Tiên Sinh cười a a nói:



- Thật nhìn không ra thể chất của cô cũng không tệ lắm, nhanh như vậy thì đã tỉnh lại!



- Tại sao tôi ở chỗ này?



Mị liền vội vàng hỏi:



- Minh Diệu, Minh Diệu đâu?



- Minh Diệu a, hắn còn ở trên hòn đảo kia.



Dịch Tiên Sinh thở dài nói:



- Hắn nhắc nhở tôi, bảo tôi mau nhanh đưa cô rời khỏi nơi đó. Cô không chịu đi, tôi đành đem cô đánh ngất xỉu mang cô lên thuyền!



- Ông điên ư, làm sao ông không đi cứu hắn?



Mị nắm lấy áo của Dịch Tiên Sinh, phẫn nộ nói:



- Một mình hắn ở nơi đó rất nguy hiểm!



- Cũng bởi vì nguy hiểm, cho nên hắn bảo tôi mang cô đi. Ngay cả hắn cũng không thể đánh thắng kẻ địch, tôi và cô có đi bất quá cũng chỉ là chịu chết mà thôi.



Dịch Tiên Sinh bất đắc dĩ lắc đầu:



- Con người của hắn thế nào tôi biết rõ, bản thân mình như thế nào cũng được, nhưng không bao giờ chịu liên lụy tới người khác!



- Mau quay lại, tôi phải đi về cứu hắn…



Mị dùng sức lôi kéo áo của Dịch Tiên Sinh:



- Mau quay thuyền trở lại cho tôi…



Đúng lúc này, xa xa truyền tới một tiếng nổ vang rền.



- Oanh!



Tiếng vang thật lớn, dọa hai người nhảy dựng lên. Cả hai quay đầu nhìn lại, một vầng mây khói như chiếc nấm lớn bốc lên trên bầu trời đảo nhỏ.



- Nổ tung rồi!



Dịch Tiên Sinh lặng người, vội vàng từ trong túi áo lấy ra một trương phù chú. Hắn viết lên ngày sinh tháng đẻ của Minh Diệu trên phù chú, sau đó gấp thành con hạc giấy. Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng hắn vẫn thoáng do dự. Vài giây sau hắn rốt cục quyết định, đem con hạc giấy ném lên không trung.



Con hạc giấy tản ra vầng sáng, ở trên không trung xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên, lại từ không trung rớt xuống, toàn bộ con hạc giấy đều biến thành màu đen. Chứng kiến tất cả chuyện này, Dịch Tiên Sinh nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu.



- Mau nhanh trở về…



Mị lay mạnh áo của Dịch Tiên Sinh, bởi vì quá mức dùng sức, miệng vết thương vừa khép lại trên người nàng lại bị vỡ ra, máu tràn ra ngoài.



- Vô dụng thôi!



Dịch Tiên Sinh thở dài một hơi nặng nề, hắn cầm lấy con hạc giấy đã biến thành màu đen rơi trên thuyền nói:



- Tầm Nhân Phù đã không còn tìm được khí tức của hắn…



- Tìm không thấy là sao chứ?



Mị vội vàng hỏi:



- Phù chú của ông bị hỏng mất sao?



- Loại phù chú này là dùng ngày sinh tháng đẻ để tìm khí tức của người mình muốn tìm. Cho dù tránh ở địa phương bí mật thế nào loại phù chú này cũng tìm được.



Thần sắc Dịch Tiên Sinh ảm đạm nói:



- Nhưng nếu như khí tức của người kia đã không còn, như vậy loại phù chú này sẽ mất linh, cả con hạc giấy sẽ biến thành màu đen!



- Khí tức làm sao lại không có, ông không phải nói dù có trốn tránh bí mật thế nào cũng có thể tìm được sao?



Trong lòng Mị có chút bất an, nhưng nàng vẫn còn tồn tại một tia hi vọng. Nàng thật hi vọng Dịch Tiên Sinh có thể cho nàng một đáp án khác với cảm giác mơ hồ trong nội tâm của nàng.



- Nói cách khác…tiểu Diệu hắn đã…



Dịch Tiên Sinh trầm mặc một lúc mới lên tiếng:



- Đã chết rồi…



- Như thế nào lại như vậy?



Cả người Mị vô lực ngồi bệch trên thuyền. Bởi vì quá mức dùng sức, nắm tay của nàng xuyên phá da thịt, máu tươi chảy ra. Nhưng do tin tức làm nàng không cách nào tin tưởng, nàng thậm chí đều không cảm giác được thân thể đau đớn.



- Không, tôi không tin…



Vài giây sau, Mị nắm chặt áo Dịch Tiên Sinh:



- Quay thuyền trở về đi, tôi muốn đi tìm hắn, tôi không tin hắn sẽ chết. Mạng của hắn cứng rắn như vậy, làm sao lại có thể chết, ông đang gạt tôi…



- Đừng tiếp tục lừa mình dối người.



Dịch Tiên Sinh nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay Mị đang nắm áo của mình:



- Kỳ thật khi tiểu Diệu bảo tôi mang cô nhanh rời đi, tôi đã đoán hắn chọn lựa đồng quy vu tận với tên điên kia. Sau khi nhìn thấy hòn đảo kia nổ tung, trong lòng của cô không phải cũng đã có đáp án rồi đó sao?



- Tôi không tin, tôi không tin, tôi không…tin…



Cánh tay Mị dùng sức lắc mạnh thân thể Dịch Tiên Sinh.



- Không phải là sự thật, tôi phải đi về tìm hắn, hắn không có chết đâu…



- Thanh tỉnh một chút đi, đừng lãng phí một phen tâm ý của hắn.



Dịch Tiên Sinh cau mày quát lớn:



- Bây giờ cho dù cô có quay trở về, chỉ sợ ngay cả thi thể của hắn cũng không thể tìm thấy. Cả khu vực đó đã nổ tung, chỉ sợ không còn lưu lại được chút gì…



- Không, không có khả năng!



Mị cắn chặt môi quát:



- Hắn nhất định là…phải…hắn nhất định đã đánh ngã tên điên kia, sau đó trốn ra khỏi phòng thí nghiệm rồi mới cho nó nổ tung như thế. Phù chú của ông nhất định đã bị quá hạn, nhất định đã mất hiệu lực, hắn nhất định còn sống!



- Nữ oa này, sao không chịu nghe lời người ta khuyên đây?



Dịch Tiên Sinh cau mày nói:



- Tầm Nhân Phù chắc chắn sẽ không sai lầm. Như vậy xem ra nhất định là cuối cùng tiểu Diệu không còn cách nào, cho nên mới quyết định cùng tên kia đồng quy vu tận!



- Tôi không tin, tên đầu trọc như ông nhất định là đang gạt tôi!



Mị nhất định không buông tha:



- Quay thuyền trở lại đi, tôi muốn đi tìm hắn!



__________________


U Minh Trinh Thám - Chương #454