Chương 319 (c) Yêu Lân ra khỏi vỏ



- Ân, tôi sẽ!



Mị son sắt nói:



- Tôi đối với việc chế tạo thiên sứ hay thần linh tinh gì đó cũng không có chút hứng thú, chỉ cần giúp mẫu thân của tôi sống lại, tôi sẽ đem nó trả lại cho anh, không cần lo lắng!



- Ha ha, tôi không lo lắng.



Minh Diệu khẽ cười:



- Dù sao trong tay của tôi còn có con tin nha. Nếu như cô không đem Hắc Chi Đoạn Chương trả lại cho tôi, tôi sẽ đẩy ngã Tiểu Manh cho cô xem…



- Nếu như anh đem Tiểu Manh đẩy ngã, chỉ sợ cô nhỏ còn vui vẻ vô cùng đi…



Mị than thở trong lòng Minh Diệu:



- Tên khoa học điên làm sao bây giờ?



- Để cho hắn cùng phòng thí nghiệm này cùng nhau biến mất đi!



Minh Diệu lấy ra trương phù chú, dán xuống mặt sàn phòng thí nghiệm:



- Loại địa phương tùy ý đùa bỡn sinh mạng cùng linh hồn nhân loại thế này không nên cho nó tiếp tục tồn tại là tốt nhất!



Phù chú mà Minh Diệu dán dưới sàn nhà là do hắn đã chuẩn bị sẵn, tuy rằng nhìn qua chỉ là một trang giấy nho nhỏ, nhưng chỉ cần đem linh lực rót vào, trang giấy kia sẽ nổ mạnh, uy lực không kém gì thuốc nổ, đủ đem cả phòng thí nghiệm san bằng.



- Keng két…



Một thanh âm đột nhiên vang lên, giống như có công tắc của vật thể bằng kim loại bị dẫn phát, khiến cho Minh Diệu chợt chú ý. Hắn dừng lại động tác quay đầu nhìn theo nơi thanh âm phát ra, thanh âm kỳ quái kia được truyền từ cánh cửa kim loại khi nãy bọn họ đã bước vào.



- Đinh…



Một tiếng vang, cánh cửa kim loại đột nhiên đóng sầm, tuy rằng Minh Diệu đã vọt nhanh tới nhưng vẫn bị chậm hơn một bước.



- Chết tiệt, mở cửa ra!



Minh Diệu quay đầu lại rống lớn tới hướng đài điều khiển, lại ngạc nhiên phát hiện Gabi đã không còn bóng dáng, không biết hắn đã chạy đi đâu.



- Sự tình có điều không đúng!



Minh Diệu lấy ra Yêu Lân trong áo, loại cửa này không biết dùng tài liệu kim loại đặc thù gì chế thành, vô cùng chắc chắn, dùng hết khí lực cũng không thể mở ra.



Yêu Lân sắc bén cắt lên cánh cửa kim loại, phát ra thanh âm rin rít chói tai. Minh Diệu cảm thấy có chút khó tin, loại kim loại đặc thù này thật sự là chắc chắn không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Yêu Lân sắc bén như vậy cũng chỉ có thể lưu lại một khe rãnh không sâu, không thể cắt xuyên qua như sắt thép bình thường. Phải biết rằng từ sau khi Yêu Lân thức tỉnh, ngay cả phong mang chém ra cũng đủ khả năng chặt đứt cả sắt thép.



- Ha ha, công tác chuẩn bị vừa mới làm xong, ngươi đã chuẩn bị đi rồi chưa?



Minh Diệu đột nhiên giật mình, thanh âm kia là từ sau lưng hắn truyền ra. Hắn quay đầu lại, chứng kiến cỗ thi thể không đầu trên mặt đất đột nhiên lại giống như một con sâu lớn ngọ nguậy không ngừng đang bò về phía đầu lâu của mình.



- Ta kháo, người này thật đúng là con đỉa chuyển thế, như vậy cũng không chết!



Minh Diệu cảm thấy sự tình càng lúc càng không bình thường. Hắn cầm Yêu Lân trong tay liều mạng cắt mạnh cánh cửa kim loại trước mặt, muốn nhanh chóng chạy ra ngoài.



- Chậc chậc, một khối thân thể tốt vậy, thế mà bị hủy diệt rồi!



Thi thể không đầu bò tới trước đầu lâu của mình, tiếng nói kia cũng không biết từ bộ vị nào trong thi thể kia vọng lại:



- Nếu không phải đã có thân thể hoàn mỹ của ngươi thay đổi, ta còn thật sự không nỡ!



- Mị, cô lập tức mang theo Hắc Chi Đoạn Chương đi ra ngoài trước!



Minh Diệu mất thật nhiều sức lực mới khoét ra được một lỗ hổng nhỏ trên cánh cửa kim loại biến thái kia, lỗ hổng thật nhỏ, Minh Diệu không thể chui ra, chỉ có Mị trong trạng thái ảnh tử mới có thể thông qua.



- Tôi không đi!



Mị quật cường nói:



- Tôi đi rồi còn anh làm sao đây? Tuy rằng tôi bị thương, nhưng dù sao năng lực vẫn còn, tôi có thể cùng anh diệt hắn…



- Đừng nói nhảm, mau đi cho tôi!



Minh Diệu lớn tiếng quát. Tim của hắn đang đập thật nhanh, đây là dự cảm bất tường. Mỗi lần sắp có chuyện gì không hay phát sinh, hắn luôn có loại dự cảm đặc thù như thế.



- Trước tiên đem Hắc Chi Đoạn Chương mang ra ngoài, tôi ở đây bám trụ hắn!



- Nhưng tôi đi rồi anh phải làm sao?



Mị lại nói:



- Một mình anh không thể đánh lại hắn…



- Thúi lắm, trong tay lão tử có Yêu Lân, xử lý hắn dễ dàng như cắt rau!



Minh Diệu vội vàng nói:



- Cô bị thương, ở lại nơi này không an toàn. Cô mang theo Hắc Chi Đoạn Chương đi ra ngoài, dù sao đó mới là mục đích cuối cùng của chúng ta…



- Được rồi…



Mị thoáng do dự, một đoàn bóng đen từ trong lòng Minh Diệu chui ra, theo lỗ hổng chui ra ngoài. Nàng từ trong ảnh tử hiện ra thân hình, trong tay nắm chặt Hắc Chi Đoạn Chương, nằm úp sấp ngoài cửa nhìn Minh Diệu nói nhanh:



- Chính anh phải cẩn thận một chút, tôi ở sơn động bãi biển chờ anh…



- Được, tôi đem tên kia cắt thành bánh thịt xong sẽ lập tức đi tìm cô!



Minh Diệu thấy Mị đã mang theo Hắc Chi Đoạn Chương chui ra khỏi phòng, nở nụ cười:



- Không được bao lâu thời gian đâu, lão…



Một luồng máu tươi ấm áp từ lỗ hổng vẩy ra ngoài, dính vào trên mặt Mị. Một cây thương bằng kim loại bén nhọn từ lỗ hổng kia vươn đi ra, xuyên thấu bả vai Minh Diệu, đầu thương lóe ra hàn quang sắc bén lướt qua trán của Mị, để lại một miệng vết thương nhợt nhạt chỉ cách mi tâm nàng vài millimet. Đầu thương kim loại gần như sắp cắm vào trán Mị, muốn lấy tính mạng của nàng. Thiếu chút nữa bị toi mạng khiến Mị kinh hoảng, thân thể mất đi thăng bằng, dưới chân mềm nhũn té ngã dưới đất.



Đầu thương bén nhọn kia chậm rãi rút trở về, thân thể Minh Diệu cũng chầm chậm ngã xuống. Lúc này Mị mới kịp thời phản ứng, bổ nhào vào lỗ hổng kia vươn tay sờ lên mặt Minh Diệu.



- Anh thế nào rồi?



Mị cảm giác trên tay mình có cỗ chất lỏng nóng hổi, là máu tươi từ miệng Minh Diệu tràn ra.



- Không sao đâu…mang theo Hắc Chi Đoạn Chương đi nhanh lên…



Thanh âm của Minh Diệu có chút hữu khí vô lực:



- Tôi tạm thời còn chịu được…



- Không được, tôi cùng anh…



- Mau cút nhanh cho tôi!



Minh Diệu lớn tiếng rống lên:



- Mang theo Hắc Chi Đoạn Chương đi đi, đừng làm tôi phân tâm, nếu không hai người chúng ta đều chết ở chỗ này…



Trong tay Mị nắm chặt Hắc Chi Đoạn Chương, bởi vì quá mức dùng sức nên móng tay của nàng đâm xuyên vào lòng bàn tay khiến máu tươi chảy ròng. Tuy rằng không muốn rời đi, nhưng nàng cũng hiểu được Minh Diệu nói rất đúng. Nàng đã bị trọng thương dù có ở lại đây cũng không giúp được gì, bây giờ việc mà nàng có thể làm chính là mang theo Hắc Chi Đoạn Chương chạy ra ngoài, sau đó mới nghĩ biện pháp khác.



Mị cắn chặt môi, quyết định trong lòng, hóa thành một đoàn ảnh tử màu đen, cũng không quay đầu lại hướng bên ngoài chạy nhanh, trong lòng nàng luôn cầu nguyện Dịch Tiên Sinh còn chưa rời khỏi, có lẽ hắn có thể giúp đỡ, nghĩ ra biện pháp cứu Minh Diệu!



Minh Diệu vận chuyển linh lực cầm máu, chậm rãi đứng dậy. Miệng vết thương nhìn thật dọa người nhưng thương tổn lại không lớn. Giống như là cố ý hạ thủ lưu tình, một thương vừa rồi cũng không làm thương tổn tới xương cốt hay kinh mạch của Minh Diệu, chỉ là bị thương da thịt đơn thuần mà thôi, thậm chí cũng không ảnh hưởng tới bộ vị trọng yếu của cơ thể…


U Minh Trinh Thám - Chương #444