Chương 315 (a) Yêu Lân



- Làm sao mà lừa?



Minh Diệu hỏi:



- Chẳng lẽ đổ máu lên trên người mình sao?



- Đó chỉ là mùi máu tươi, huyết khí lại khác hẳn!



Dịch Tiên Sinh nhướng mày đáp.



- Nếu như đặt trên thân người khác thì phương pháp này thật không dễ làm, nhưng với ngươi thì dễ dàng hơn rất nhiều.



- Đừng dông dài nữa, mau nhanh nói đi!



Minh Diệu thúc giục.



- Hiện tại bên trong thân thể của ngươi có phân nửa là máu của quỷ hút máu.



Dịch Tiên Sinh nói tiếp:



- Loại sinh vật như quỷ hút máu vốn dựa vào việc hút máu của nhân loại mà tồn tại. Ở trong thân thể của bọn hắn chảy xuôi máu rất nhiều đều là của nhân loại, đó chính là huyết khí. Ngươi có thể dựa vào huyết khí kia để lừa gạt cảm giác của Yêu Lân, khiến cho nó nghĩ lầm ngươi từng giết qua rất nhiều người nên huyết khí cực thịnh. Nói như vậy Yêu Lân sẽ ngoan ngoãn nghe lời của ngươi!



- Như vậy cũng được sao?



Minh Diệu ngẫm nghĩ. Alie tuy rằng có vẻ bề ngoài của một tiểu la lỵ nhưng dù sao cũng là người có tư cách lão thành nhất trong Huyết tộc hiện giờ. Tuy rằng hiện tại Huyết tộc đã không còn dựa vào việc hút máu nhân loại để tiếp tục sinh tồn, nhưng là một con quỷ hút máu hơn năm trăm tuổi ai biết được trước kia Alie từng hút máu của bao nhiêu nhân loại. Nếu dựa theo lời giải thích của Dịch Tiên Sinh, như vậy phương pháp kia Minh Diệu vẫn có thể lợi dụng, dùng huyết khí chứa trong phân nửa máu Huyết tộc để thúc đẩy ra lực lượng chân chính của Yêu Lân.



- Tôi cần làm như thế nào?



- Rất đơn giản, đổ ra một chút máu!



Dịch Tiên Sinh không đợi cho Minh Diệu kịp phản ứng liền dùng Yêu Lân cắt một đường trên tay Minh Diệu. Yêu Lân sắc bén cắt qua bàn tay Minh Diệu, máu tươi liền chảy vào lưỡi kiếm.



- Uy, thật đau a…



Minh Diệu chặn miệng vết thương nói:



- Sao không nói trước một tiếng để cho tôi chuẩn bị!



- Chẳng qua chỉ cắt một miệng vết thương nhỏ mà thôi, có gì mà kêu ca!



Dịch Tiên Sinh để dòng máu chảy xuôi theo thân Yêu Lân, những nơi máu tươi của Minh Diệu chảy qua, hồng sắc quang mang trên thân Yêu Lân chậm rãi mờ nhạt xuống, giống như bị dập tắt.



- Uy, đầu trọc, vì sao hồng quang của Yêu Lân lại biến mất?



Minh Diệu nhìn thấy một màn như vậy liền kỳ quái hỏi:



- Không phải ông đem Yêu Lân làm hỏng rồi đi?



- Ngươi cho ta là ai?



Dịch Tiên Sinh liếc mắt lườm Minh Diệu khinh thường nói:



- Ta là Dịch Tiên Sinh! Là người duy nhất trong xã hội hiện đại có khả năng luyện khí, là tu luyện giả duy nhất của Ngũ Hành Thuật Luyện Khí Thiên!



- Được rồi được rồi, không cần gắn quá nhiều danh hiệu cho chính mình, cho dù có gắn nhiều thì đầu của ông cũng không mọc thêm tóc được đâu!



Minh Diệu không chút kiên nhẫn cắt đứt lời nói của Dịch Tiên Sinh:



- Ông nói xem rốt cục là chuyện gì xảy ra?



- Không có gì cả, khi Yêu Lân tỉnh lại thì biết!



Dịch Tiên Sinh tùy tiện đem Yêu Lân ném cho Minh Diệu.



- Uy, ông làm gì thế?



Minh Diệu nhìn thấy Dịch Tiên Sinh tùy tiện vứt Yêu Lân về phía mình, mũi kiếm đang thẳng bay tới chỗ của hắn đang đứng. Hắn căn bản không kịp phản ứng, theo bản năng đưa tay ra đón lấy. Nhưng ngay khi Yêu Lân tới sát bên tay hắn chợt thấy hối hận. Phải biết rằng đây là Yêu Lân, lưỡi kiếm sắc bén tới mức không gì không phá được, cho dù Yêu Lân mất đi kiếm quang nhưng vẫn đủ sức xuyên thấu hết thảy vật cứng rắn, hắn dùng tay đi đón nó chẳng phải sẽ bị nó xuyên thủng hay sao?



Nhưng hình ảnh ngón tay rời khỏi bàn tay cũng không hề xuất hiện như tưởng tượng. Minh Diệu cầm lấy lưỡi kiếm của Yêu Lân nhưng lại không hề bị chút thương tổn. Yêu Lân mất đi hào quang bị Minh Diệu cầm trong tay chẳng khác gì một cây gậy gỗ không có chút uy hiếp nào.



- Đầu trọc, Yêu Lân bị làm sao vậy?



Minh Diệu kỳ lạ nói, hắn quay Yêu Lân ngược lại cầm vào chuôi kiếm.



Minh Diệu còn chưa đợi được Dịch Tiên Sinh trả lời thì đã hiểu nguyên nhân vì sao. Khi tay hắn vừa chạm vào chuôi của Yêu Lân, một cỗ ý niệm thân thiết đã từ trong tay Minh Diệu truyền tới trong lòng hắn. Nguyên bản thân kiếm ảm đạm của Yêu Lân đột nhiên phát ra hồng quang chói mắt chiếu sáng cả căn phòng. Bởi vì hào quang thật sự quá sáng chói nên Dịch Tiên Sinh ngồi cách đó không xa cũng phải dùng tay để che đôi mắt lại.



- Oa! Minh Diệu, anh đang làm gì?



Mị đang ẩn trong lòng Minh Diệu chợt lớn tiếng hô to:



- Sao sáng quá, đâm đau cả mắt tôi, mau dừng lại đi!



Vẻ mặt Minh Diệu cười khổ nhưng lại không nói nên lời. Hắn cũng muốn dừng lại nhưng thân thể hắn không nghe lời hắn sai khiến. Phảng phất như một cỗ máy hút nước thật lớn, Yêu Lân tham lam hút lấy linh lực bên trong thân thể Minh Diệu, cơ hồ muốn rút khô cả người của hắn. Minh Diệu cũng muốn hỏi Dịch Tiên Sinh rốt cục đang xảy ra chuyện gì nhưng hắn lại không nói ra được một câu nào. Chỉ phải để mặc cho Yêu Lân rút ra linh lực của chính mình, tự thủ tâm thần.



- Hô…Sắp bị rút thành thây khô…



Ngay khi linh lực trong cơ thể Minh Diệu cơ hồ bị hút khô cạn, cả người như muốn lâm vào trong hôn mê, rốt cục Yêu Lân không tiếp tục hút lấy linh lực của hắn, quang mang chói mắt cũng dần dần ảm đạm xuống biến mất không còn nhìn thấy. Minh Diệu thở dài một hơi nhẹ nhõm, hiện tại hắn cũng bất chấp hỏi thăm Dịch Tiên Sinh chuyện gì đang xảy ra mà chỉ muốn nghỉ ngơi một chút. Hắn đem Yêu Lân chống xuống mặt đất định tựa vào nghỉ ngơi, nào ngờ mũi kiếm của Yêu Lân vừa tiếp xúc mặt sàn liền “sưu” một tiếng đâm xuyên tận chuôi kiếm, Minh Diệu cũng bị lảo đảo té ngã xuống đất.



- Oa ha ha ha ha…thành công, thật không nghĩ tới có thể thành công!



Dịch Tiên Sinh chứng kiến một màn này liền ngửa mặt lên trời cười ha hả:



- Suy đoán của ta quả nhiên không sai, Yêu Lân đã thực sự thức tỉnh!



- Đầu trọc đáng chết, ông lại lấy tôi ra làm thí nghiệm!



Minh Diệu đứng lên khỏi sàn nhà oán hận nói.



- Vừa rồi còn nói chuyện giống như là sự thật, nguyên lai toàn bộ chỉ là suy đoán của ông!



- Dù sao chỉ cần thành công là được!



Dịch Tiên Sinh cũng không thèm lưu ý đến câu oán hận của Minh Diệu, hắn cầm lấy chuôi kiếm của Yêu Lân cắm dưới sàn định nhổ lên, nhưng phát hiện Yêu Lân không hề nhúc nhích.



- Di, xem ra hiện tại chỉ còn ngươi sử dụng được nó mà thôi!



- Tôi thử xem!



Minh Diệu cầm chuôi kiếm của Yêu Lân, vốn không cần dùng sức đã rút ra khỏi mặt sàn. Hắn cẩn thận quan sát hồng quang đã muốn biến mất trên lưỡi kiếm, thân kiếm ảm đạm nhưng thỉnh thoảng lại có lưu quang ẩn hiện, giống như Yêu Lân nguyên bản sáng rực chói lọi nhưng hiện tại đã thu liễm bên trong không kích phát. Nhìn qua càng thêm có vẻ uy lực mười phần, Minh Diệu đem Yêu Lân huy vũ trong không khí, thật không ngờ vừa vung lên thì chiếc máy phát tia la de đã bị chặt đứt thành hai đoạn, máy móc vang lên ầm ầm rơi xuống sàn tóe lên một mảnh bụi mù.



- Uy lực đúng thật là mạnh hơn không ít!



Minh Diệu không dám tiếp tục tùy tiện huy vũ Yêu Lân, chỉ thu vào bên trong hộp nhỏ màu xanh.



- Nhưng sao trước đó ông không nói Yêu Lân sẽ rút ra linh lực của tôi đi?



- Hấp thu linh lực của ngươi?



__________________


U Minh Trinh Thám - Chương #437