Chương 314:** Tống



Ads



- Gạt người cái gì?



Minh Diệu cười nói:



- Ý của cô là loại cao nhân thế ngoại hẳn phải là một người phong độ nhẹ nhàng, một thân áo trắng phiêu diêu cử chỉ tao nhã, khí độ bất phàm sao? Cô đã xem phim truyền hình quá nhiều đi? Cao nhân cao thủ ẩn cư trong núi rừng không nhất định đều là hình tượng kia, không thể làm bạn với người phàm trong hồng trần thế tục. Cũng có thể là vì họ bị bệnh tự bế không được sao?



- Uy, tiểu nữ oa! Lần đầu tiên gặp mặt đã kêu người ta là đại thúc ghê tởm, cô đúng là không có lễ phép a!



Dịch tiên sinh hắng giọng nhổ cục đàm vào thùng rác bên cạnh:



- Ai quy định cao nhân không thể trọc đầu?



- Giấc mộng tan biến vậy!



Mị buồn rười rượi nói:



- Một cao nhân lánh đời, một vị cao nhân duy nhất có thể chế tạo ra linh khí trong xã hội hiện đại, một vị cao nhân như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhân vật trong truyền thuyết lại lấy hình tượng thế này xuất hiện trước mặt tôi, tôi thật sự có chút muốn tự sát cho xong!



- Cắt! Nếu là truyền thuyết đương nhiên là không thể tưởng thật!



Dịch tiên sinh vuốt vuốt đầu hói không còn mấy sợi tóc nói:



- Người đã già đương nhiên sẽ bị hói đầu!



Hắn chỉ chỉ Minh Diệu nói tiếp:



- Đừng xem tiểu tử này hiện tại có nhiều tóc như vậy, chờ hắn tới tuổi của tôi nói không chừng còn hói nặng hơn cả tôi!



- Ít nhất mười mấy năm trước khi tôi gặp ông thì ông cũng đã hói đầu như vậy!



Minh Diệu liếc mắt nói:



- Không cần làm ra vẻ bản thân mình hói đầu lại đi nguyền rủa người khác cũng hói đầu như mình đi!



- Dịch tiên sinh…Dịch tiên sinh…



Mi khóc tang lẩm bẩm:



- Mỗi người đều gọi ông là Dịch tiên sinh, làm cho tôi cứ tưởng rằng là một vị trung niên suất ca, ai mà dám nghĩ tới…



- Cô kêu đúng rồi a!



Minh Diệu nghe được Mị lẩm bẩm chợt bật cười ha ha:



- Thật sự tên của hắn đúng là Dịch Tiên Sinh. Là họ Dịch tên Tiên Sinh!



- Là Dịch Tiên Sinh nguyên tên sao…



Mị cảm giác chuyện hôm nay mình gặp phải đối với mình đả kích thật lớn. Thân thể nàng lảo đảo vài cái, ôm lấy bả vai Minh Diệu nói:



- Hãy khoan nói chuyện, cho tôi mượn vai dựa để đầu óc tôi bình tĩnh lại một chút đi!



- Nói đi tiểu tử, cậu tới nơi này để làm chi?



Dịch Tiên Sinh dùng tay gãi gãi nách sau đó đem tay đưa lên lỗ mũi ngửi ngửi nhìn Minh Diệu hỏi:



- Không phải là đặc biệt tới cứu tôi a…



- Đương nhiên là không phải!



Minh Diệu lắc lắc đầu:



- Hơn nữa tôi xem ông cũng không cần tìm người tới cứu đi. Ra vẻ ông ở lại đây cũng thật thoải mái!



- Xem như không sai!



Dịch Tiên Sinh gật gật đầu:



- Nơi này so với địa phương trước kia tôi ở thì yên lặng hơn, lại có người phụ trách mỗi ngày đưa cơm nước tới, tôi vẫn khá thỏa mãn thôi…



- Khi tôi vừa tiến vào trong phòng thí nghiệm đã cảm giác linh lực trong cơ thể bị thứ gì đó quấy nhiễu, nhưng quấy nhiễu không lớn!



Minh Diệu nói:



- Loại đồ vật này ông mới chế tạo ra gần đây sao?



- Vô nghĩa! Cậu cho rằng ngoại trừ tôi ra, hiện tại còn có người có thể tạo ra được đồ vật tinh vi như vậy sao?



Dịch Tiên Sinh dương dương tự đắc nói.



- Không tệ đi, vốn khi thiết kế là dựa vào sóng ngắn yêu lực mà quấy nhiễu, nhưng không nghĩ ra chế tạo xong còn làm ảnh hưởng cả linh lực trong cơ thể nhân loại, tác dụng này giống như được thu hoạch ngoài ý muốn!



- Kẻ đem ông bắt cóc tới đây lại là ai?



Minh Diệu tìm một địa phương khá sạch sẽ ngồi xuống.



- Bọn họ làm sao tìm được ông?



- Một tên thật kỳ quái!



Dịch Tiên Sinh nói:



- Bộ dạng thật bình thường, cũng không hề cảm giác ra được có linh lực dao động nào nhưng lại rất lợi hại. Tôi còn chưa thấy rõ hắn làm sao ra tay, liền trực tiếp bị đánh ngất xỉu!



- Là tên Jackson kia!



Minh Diệu vừa nghe liền đoán ra người mang Dịch tiên sinh tới nơi này là ai.



- Sau đó thì sao?



- Chờ sau khi tôi tỉnh lại, tên kia nói muốn tôi giúp hắn tạo ra chút đồ vật, còn đưa cho tôi một cuộn da dê.



Dịch Tiên Sinh nói:



- Tiếng Do Thái tôi xem vẫn hiểu một chút, bên trong ghi chép lại phương pháp chế tạo một loại khôi lỗi thật kỳ quái, không có linh hồn nhưng có được lực lượng cường đại. Tuy rằng tôi thích nghiên cứu những loại linh khí khác nhau nhưng loại đồ vật sau khi chế tạo ra không có được linh hồn thì tôi không có hứng thú chút nào. Ngay lập tức liền cự tuyệt hắn, hắn nhìn thấy tôi không muốn làm cũng không miễn cưỡng, mà dẫn tôi tới chỗ này chế tạo ra một loại trang bị quấy nhiễu năng lượng, đối với thứ này tôi cũng có hứng thú cho nên đáp ứng hắn!



- Nếu tôi muốn có thứ tài liệu gì chỉ cần nói với hắn một tiếng là hắn sẽ cung cấp cho tôi đầy đủ trong thời gian ngắn nhất. Hơn nữa hoàn cảnh nơi này cũng không tệ, thật yên tĩnh lại có đồ vật thông qua thông đạo đặc biệt đưa vào. Tôi ở trong này nghiên cứu sẽ không bị ai quấy rầy, vì vậy tôi ở lại đây. Nếu không phải vừa rồi cậu dùng linh lực đặc thù của Ngũ Hành Chú từ vách tường kia truyền tới, tôi cũng sẽ không mở cửa cho cậu!



- Hắn cho ông xem cuộn da dê kia được gọi là Hắc Chi Đoạn Chương. Những gì ghi chép bên trong không chỉ chế tạo ra thiên sứ không có linh hồn, còn có thể chế tạo ra thần!



Minh Diệu nói:



- Lần này tôi vì nó mà đến. Nếu cái thứ gọi là thần bị chế tạo ra tới, nhân loại sẽ nghênh đón một hồi tai họa ngập đầu!



- Vậy thì thế nào chứ?



Dịch Tiên Sinh đối với lời nói của Minh Diệu thật ra chẳng để trong lòng.



- Nếu nhân loại hiện tại cứ tiếp tục gây sức ép với tinh cầu này, thì ngày tận thế sớm hay muộn gì cũng sẽ đến mà thôi. Hiện tại bất quá là đến sớm một chút lại có sao đâu!



- Nói thì nói như vậy!



Minh Diệu than thở:



- Nhưng dù sao hiện tại tận thế đến thì quá sớm một chút, ít nhất tôi còn sống chưa đủ đâu!



- Nói cũng đúng!



Dịch Tiên Sinh gật gật đầu:



- Nhưng tôi cũng đã xem qua cuộn da dê kia, thần không phải dễ dàng tạo ra như vậêu cầu về tài liệu thật quá hà khắc, phải tìm một thân thể đặc thù sau đó đem một linh hồn cường đại rót vào trong. Hơn nữa thân thể kia cùng linh hồn cường đại cũng phải có độ phù hợp tương đối cao, không phải tùy tùy tiện tiện là có thể tìm được!



- Thân thể đặc thù?



Minh Diệu nhớ lại câu nói của Jackson:



- Đặc thù như thế nào?



- Bên trong cuộn da dê có ghi chép lại cần phải có một thân thể hỗn huyết!



Dịch Tiên Sinh nghĩ nghĩ nói:



- Là hỗn huyết giữa nhân loại cùng một Yêu tộc thân thể cường tráng nào đó.



Nói tới đây hắn nở nụ cười:



- Loại thân thể này căn bản không thể tìm được. Yêu tộc cùng nhân loại là hai chủng tộc khác nhau, cho dù sinh ra nhi đồng cũng chỉ sợ sẽ có những chỗ thiếu hụt thật kỳ quái, tôi luôn cảm giác cuộn da dê kia ghi chép toàn là gạt người!



- Hỗn huyết giữa nhân loại cùng Yêu tộc sao?



Minh Diệu thở dài:



- Người như vậy tôi nhận thức hai người!



- Oa, đồ vật hi hữu như vậy cậu cũng biết a!



Hai mắt Dịch Tiên Sinh tỏa ánh sáng nói.



- Còn nhận thức được tới hai người, giới thiệu cho tôi nhận thức với đi, tôi muốn nghiên cứu xem người hỗn huyết như vậy rốt cục có gì khác biệt…



- Không cần giới thiệu, ông cũng nhận thức!



Minh Diệu bất đắc dĩ lắc lắc đầu.



- Tôi nhận thức? Sao tôi không nhớ rõ tôi có nhận thức người như vậy?



Dịch Tiên Sinh hoang mang tự nhủ:



- Không có khả năng, nếu như tôi có nhận thức người như thế, không có khả năng sẽ không đi nghiên cứu một chút, nhưng tại sao tôi lại không có chút ấn tượng nào cả đây?



- Chính là tôi!



Minh Diệu dùng ngón tay chỉ vào chính mình.



- Tôi rốt cục hiểu được vì sao tên Jackson kia nói cần cơ thể của tôi là có ý gì. Nguyên lai tôi chính là tài liệu sống tự đưa tới cửa đi!



- Cậu? Như thế nào lại…



Dịch Tiên Sinh lắp bắp kinh hãi:



- Đừng làm rộn! Khi cha mẹ cậu kết hôn tôi cũng không phải chưa từng gặp qua mặt họ, đừng nói là cha cậu thuộc gia tộc tu đạo, ngay cả người mẹ đã chết của cậu cũng là nhân loại thuần túy, làm sao cậu lại biến thành hỗn huyết!



- Một lời thật khó nói hết!



Minh Diệu thở dài:



- Cha mẹ là nhân loại nhưng lão bà của tôi lại là yêu quái!



Minh Diệu đem chuyện mình cùng Alie tiến hành nghi thức Huyết Hôn kể cho Dịch Tiên Sinh nghe qua. Chỉ là kể một lúc hắn lại phát hiện ánh mắt của Dịch Tiên Sinh không đúng lắm, càng lúc như càng phát sáng, giống như ánh mắt của một người bị đói lâu ngày nhìn thấy một bữa tiệc lớn trước mặt mình.



- Uy, cấm ông dùng loại ánh mắt này xem tôi!



Minh Diệu không tự giác rụt rụt người về phía sau.



- Tôi là sư điệt của ông đó!



- Hắc hắc hắc hắc…tiểu Diệu a…



Dịch Tiên Sinh mang theo vẻ cười gian trên mặt xoa xoa tay.



- Năm đó cậu bị cha đuổi ra khỏi nhà, ánh mắt lại đau không chịu nổi, sư thúc đã đối đãi với cậu không tệ đi…



- Có việc này sao, sao tôi lại không nhớ rõ đây?



Minh Diệu ngẩng đầu nhìn lên trần nhà giả vờ hồ đồ.



- Gần đây hình như đã già rồi thì phải, đầu óc hồ đồ, có rất nhiều chuyện đều không nhớ được!



- Hắc hắc, cậu quyên ra chút máu cho sư thúc nghiên cứu một chút thế nào?



Dịch Tiên Sinh từ trên bàn cầm lấy một chiếc cốc chịu nhiệt quơ quơ trước mặt Minh Diệu:



- Tốt nhất là cho tôi giải phẫu xem một chút…



- Ông đi chết đi!



Minh Diệu một cước đá Dịch Tiên Sinh vừa nhích tới:



- Ông cho tôi là chuột trắng nhỏ sao, còn quyên máu!



Hắn đem chiếc cốc chịu nhiệt nện lên trên người Dịch Tiên Sinh.



- Chiếc cốc lớn như vậy ít nhất phải có hai ngàn cc đi. Rút bao nhiêu đó máu lão tử trực tiếp nấc cái rắm!



- Uy, tiểu tử, ta chỉ hỏi ngươi mượn chút máu làm thí nghiệm mà thôi, ngươi sao có thể dùng loại thái độ này đối với ta đây?



Dịch Tiên Sinh đứng dậy, trên mặt còn nguyên dấu giày:



- Hỗn tiểu tử ngươi đã quên năm đó ánh mắt của ngươi đau không chịu nổi, là ai mỗi ngày đêm đẩy nhanh tốc độ giúp ngươi làm ra cặp mắt kính kia…



- Ít nhất ông rõ ràng cảm thấy đôi mắt của tôi rất thú vị nên dùng để đùa giỡn nghiên cứu thôi!



Minh Diệu chẳng thèm nghe lời của hắn nói:



- Tôi rõ ràng biết được ông vốn chỉ cần buổi tối đầu tiên đã tạo xong kính mắt, nhưng vì muốn nghiên cứu thêm đôi mắt của tôi nên cố ý không đưa ra, để cho tôi chịu đau cả tuần!



- Di, nhắc tới mới nhớ, mắt kính của ngươi đi đâu rồi?



Lúc này Dịch Tiên Sinh mới kịp phản ứng không thấy Minh Diệu đeo mắt kính.



- Cho dù linh lực đã khôi phục nhưng đeo vào cũng tiết kiệm không ít linh lực đi. Ánh mắt của ngươi cho dù không phát huy tác dụng nhưng luôn phải hao phí linh lực che chắn, ngươi không phải là không biết?



- Không quan hệ tới linh lực!



Minh Diệu lắc đầu:



- Đôi mắt không còn!



- Không còn?



Dịch Tiên Sinh sửng sốt dùng tay quơ quơ trước mắt Minh Diệu:



- Di, đâu có bị mù?



- Ông mới bị mù!



Minh Diệu tức giận đem tay của Dịch Tiên Sinh đẩy ra xa:



- Tôi đã trao đổi với người ta!



- Trao đổi? Thứ này mà cũng có thể trao đổi sao?



Dịch Tiên Sinh giật mình nói:



- Trao đổi bao nhiêu tiền? Trao đổi với ai, có thể chuộc về hay không?



Hắn sờ sờ vào túi áo lấy ra miếng sắt lá màu đen đưa qua cho Minh Diệu:



- Ngươi lấy thứ này chuộc đôi mắt trở về cho ta từ từ nghiên cứu đã!



- Tránh ra!



Minh Diệu tức giận nói:



- Ở chỗ của một nữ nhân ngực lớn, muốn đi chính ông đi đi!



- Ngực lớn sao? Lớn bao nhiêu?



Hai mắt Dịch Tiên Sinh tỏa sáng dùng tay so sánh trước ngực mình:



- Có lớn hơn bàn tay ôm vào không?



- Tôi lười nói chuyện với ông!



Minh Diệu thật không cách nào đành đem chuyện giao dịch với Lilith kể lại cho Dịch Tiên Sinh.



- Bán thần sao…a thật đáng tiếc!



Dịch Tiên Sinh tiếc nuối lắc đầu.



- Đúng vậy, tuy rằng bình thường thật phiền phức nhưng có đôi khi thật sự rất phương tiện!



Minh Diệu gật đầu:



- Ít nhất đối với những công kích ảo giác linh tinh hoàn toàn không bị che giấu!



- Ta nói đáng tiếc bộ ngực lớn kia!



Dịch Tiên Sinh liếc mắt lườm Minh Diệu xem thường:



- Là bán thần a, loại tồn tại cường đại như vậy còn có được bộ ngực lớn như thế thật sự là quá lãng phí, làm sao có thể sờ tới a…



- Ông sớm đi chết đi!



Minh Diệu hận đến ngứa răng.



- Lần này ngươi tới tìm cuộn da dê kia là do nữ bán thần nọ ủy thác?



Dịch Tiên Sinh hỏi.



- Ân!



Minh Diệu gật đầu:



- Nàng nói nàng không phương tiện ra tay cho nên bảo tôi tới. Sau khi chuyện thành công có thể trả lại đồ vật của tôi cho tôi!



- Nói như vậy ngươi cũng không thấy chuyện này có kỳ quái sao?



Dịch Tiên Sinh nhìn Minh Diệu hỏi.



- Nàng cũng biết hiện tại ngươi là người hỗn huyết đi?



- Ân, vậy thì sao?



Minh Diệu kỳ quái hỏi.



- Nếu nàng cũng đã biết thân thể ngươi hiện tại là hỗn huyết, cũng biết chuyện thí nghiệm Hắc Chi Đoạn Chương. Như vậy vì cái gì còn muốn phái ngươi tới?



Dịch Tiên Sinh nói:



- Đây không phải rõ ràng muốn đem thân thể tài liệu sống dùng tạo thần như ngươi dâng tới tay tên Jackson kia sao?



- Nói cũng đúng!



Minh Diệu cau mày lại, nếu Lilith biết được chuyện của Hắc Chi Đoạn Chương, cũng biết được hiện tại hắn là hỗn huyết của nhân loại cùng Huyết tộc. Nếu như nói Lilith không muốn để cho kế hoạch tạo thần thành công, Minh Diệu hẳn phải là người không thích hợp nhất đi làm việc này. Nếu Minh Diệu bị bắt giữ ngay trong địa phương này, như vậy chẳng khác gì giúp cho phòng thí nghiệm lấy được một thân thể tài liệu sống tốt nhất sao. Hắn nghĩ nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra ý đồ của Lilith.



- Thật là kỳ quặc, chẳng lẽ là tôi bị gạt?



- Rất có khả năng này!



Dịch Tiên Sinh gật đầu:



- Trước tiên nói tới tên Jackson kia, ta xác định nếu hắn muốn lấy mạng của ngươi hoàn toàn là chuyện vô cùng dễ dàng!



Dịch Tiên Sinh dừng một chút lại tiếp tục nói:



- Đối với việc tu hành Ngũ Hành Thuật, đạo hạnh của ngươi còn thua xa ta. Ngay cả ta còn không thấy rõ phương thức ra tay của tên kia mà vẫn bị bắt huống chi là ngươi thì càng không cần phải nói!



- Ý tứ của ông là Lilith cố ý để tôi tới đây là vì dâng tài liệu sống thực nghiệm tới tận cửa!



Minh Diệu nói:



- Ngay từ đầu nàng cùng tên Jackson kia chính là một phương!



Minh Diệu càng nghĩ càng cảm giác khả năng này rất lớn.



- Tên Jackson kia có vẻ vô cùng quỷ dị, đích xác cũng không giống như một nhân loại. Có lẽ hắn cũng là bán thần linh tinh gì đó!



- Không, tên kia đích thật là nhân loại, điểm này ta có thể khẳng định!



Dịch Tiên Sinh khẳng định nói:



- Trước đó ta cũng có hoài nghi hắn là yêu quái cường đại nào đó, nhưng sau ta trộm lấy được chút máu của hắn đem kiểm tra mới phát hiện hắn thật sự là nhân loại, gien không sai lầm!



- Trộm lấy máu của hắn?



Minh Diệu kỳ quái hỏi:



- Ông làm sao làm được?



- Hắn thường xuyên tới nơi này, ta chỉ cần đóng một cây đinh trên ghế là được!



Dịch Tiên Sinh thản nhiên đáp.



- Cái tên kia có thể thoải mái bắt được ông chẳng lẽ không phát hiện được ông bỏ đinh trên ghế hay sao?



Minh Diệu cảm giác lý do này không sao tưởng tượng nổi.



- Ông lừa quỷ sao?



- Ban đầu ta cũng không nghĩ có thể làm được như vậy. Người kia luôn luôn chạy tới chỗ này của ta thúc giục tiến độ, ta thật phiền nên cố ý bỏ đinh lên ghế muốn cho hắn thấy được mà biết điều bỏ đi cho nhanh.



Dịch Tiên Sinh nói.



- Nhưng ta thật không nghĩ tới tên kia lại trực tiếp đặt mông ngồi lên ghế!



- Sau đó thì sao?



Minh Diệu truy vấn:



- Sau khi hắn bị ông ám toán chắc chắn sẽ đem ông đánh một trận?



- Cái gì mà sau đó, sau đó không có gì hết!



Dịch Tiên Sinh nói:



- Người kia thật giống như không hề có thần kinh xúc giác, không hề có chút phản ứng nào, giống như không có việc gì xảy ra. Ban đầu ta còn tưởng rằng thân thể hắn được cường hóa nên cố ý giả trang như không có gì. Kết quả đợi sau khi hắn đi rồi ta mới phát hiện trên đinh có dính máu!



- Nhân loại không có xúc giác thần kinh sao?



Minh Diệu hoàn toàn hồ đồ:



- Không có cảm giác gì sao?



- Bản thân ta lại có một suy đoán!



Dịch Tiên Sinh nghĩ nghĩ nói:



- Thân thể hắn đích thật là nhân loại không sai, nhưng linh hồn hắn thì không nhất định!



- Ông muốn nói là đoạt xá?



Minh Diệu sững sờ:



- Hắn chiếm dụng thân thể người khác?



Minh Diệu ngẫm nghĩ, lại nói:



- Nhưng cho dù có đoạt xá thì cũng không thể nào không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào a. Hắn rõ ràng có thể khống chế thân thể hoạt động!



- Nhưng nếu như cả linh hồn kia cũng không hề có cảm giác đau đớn thì sao đây?



Dịch Tiên Sinh nói:



- Ngũ giác vốn là một bộ phận của linh hồn, nếu như nói trong linh hồn có bộ phận nào đó bị thiếu hụt, như vậy cho dù là thân thể khỏe mạnh hoàn hảo cũng không hề cảm giác. Giống như đầu cắm điện cùng ổ điện, dù đầu cắm tốt nhưng bên trong ổ điện không điện thì cũng vô dụng thôi!



- Dù sao người kia quả thật quá quỷ dị!



Minh Diệu ngẫm nghĩ một lát cũng không nghĩ ra được điều gì hữu dụng. Hắn vò trán thở dài:



- Vốn tôi vừa khôi phục được chút tin tưởng, kết quả bị ông làm hại nên hiện tại không biết nên làm sao bây giờ!



- Dù sao ngươi đã bị lừa gạt đút đầu vào đây rồi, chẳng lẽ hắn còn thoải mái cho phép ngươi chạy trở ra ngoài hay sao?



Dịch Tiên Sinh nói:



- Đánh thôi! Quản hắn là cái thứ gì, chỉ cần đem hắn giết chết thì ngươi có thể thoát ra ngoài!



- Ông nói thật nhẹ nhàng!



Minh Diệu bất đắc dĩ thở dài:



- Hắn bắt ông cũng chẳng khác gì trảo con gà con thoải mái, huống chi là tôi đây?



- Vậy cũng không nhất định!



Dịch Tiên Sinh nghiêm túc nói:



- Nói thật đối với Ngũ Hành Thuật, ta tu luyện đa số là nghiêng về việc luyện khí. Mà ngươi thì bất đồng, cha của ngươi hẳn là đưa cho ngươi nghiêng về chú thuật. Nói cách khác ta tu luyện thiên hướng chế tạo linh khí mà ngươi tu luyện là phương pháp đặc biệt chiến đấu. Nếu như quả thật muốn đánh nhau, tuy công lực của ta cao thâm hơn ngươi nhưng ta không nhất định đủ khả năng đánh bại ngươi!



Nói tới đây Dịch Tiên Sinh liếc mắt nhìn Minh Diệu:



- Hơn nữa còn Yêu Lân của ngươi đâu?



- Người có linh hồn, kiếm có linh kiếm, thiên địa vạn vật đều có linh tính!



Dịch Tiên Sinh nói:



- Yêu Lân cũng vậy!



Trên Yêu Lân vụt phát ra hồng sắc quang mang như đáp lại bàn tay vuốt ve của Dịch Tiên Sinh.



- Kiếm hồn của Yêu Lân đã tỉnh từ thật lâu trước kia, chỉ là năng lực của ngươi còn chưa đủ sức giá ngự nó mà thôi!



- Đích xác Yêu Lân ở trong tay của tôi chẳng qua chỉ như một thanh kiếm sắc bén.



Minh Diệu gật đầu nói tiếp:



- Chỉ là tiêu hao linh lực thật quá lớn nên tôi không cách nào phát huy đầy đủ sự thần kỳ của nó!



- Ha ha, bởi vì ngươi còn thiếu một dạng đồ vật.



Dịch Tiên Sinh nhìn Minh Diệu nở nụ cười.



- Lòng của ngươi quá mềm yếu!



- Vậy thật đúng là thiếu thốn thật sự!



Minh Diệu cầm lấy điếu thuốc trên bàn châm lửa:



- Thật sự tôi không có được ý chí sắt đá sát phạt quyết đoán kia!



- Ha ha, cho nên lực lượng của Yêu Lân ngươi căn bản không thể phát huy ra được một phần mười!



Dịch Tiên Sinh lắc đầu nói:



- Yêu Lân là dựa vào việc uống vô số máu tươi mà thức tỉnh, huyết khí thật đậm, khi sử dụng sẽ làm tiêu hao đại lượng linh lực của người điều khiển. Nếu linh lực của người sử dụng không đủ, như vậy nó thậm chí sẽ hấp thu cả sinh mệnh lực của người đó. Tuy rằng có khả năng làm được chuyện không có gì là không phá được nhưng lại mang đến gánh nặng thật lớn cho người sử dụng. Muốn triệt để giá ngự được nó ngươi cần phải có huyết khí còn nặng hơn cả nó, như vậy nó mới cam tâm tình nguyện cho ngươi sử dụng!



- Tôi biết, chuyện này phụ thân cũng từng nói qua với tôi.



Minh Diệu gật đầu.



- Năm đó Yêu Lân là bội kiếm của một vị trưởng lão trong gia tộc, trong cuộc đời vị trưởng lão kia từng giết chóc vô số yêu ma, máu huyết nhuộm đỏ cả thân Yêu Lân không tan!



- Cho nên nếu ngươi muốn phát huy ra lực lượng chân chính của Yêu Lân, như vậy cần càng nhiều huyết khí!



Dịch Tiên sinh nói:



- Chỉ cần ngươi có thể tự nhiên khống chế được Yêu Lâ, đừng nói là yêu ma quỷ quái, dù là thần cũng có thể bị chém thành hai đoạn!



- Tôi lại không phải là sát nhân cuồng ma, làm sao có huyết khí còn nặng hơn cả Yêu Lân đây?



Minh Diệu lắc đầu:



- Việc tùy ý giết chóc cũng không phải tính cách của tôi, người chết trong tay tôi không có mấy ai, Yêu Lân trong tay tôi uống được máu cũng không nhiều!



Minh Diệu cẩn thận hồi tưởng lại bao nhiêu năm qua số lần mình sử dụng tới Yêu Lân chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Không chỉ vì sử dụng Yêu Lân sẽ làm thân thể mang đến gánh nặng thật lớn, chủ yếu là vì Yêu Lân vừa ra nhất định phải uống máu.



Minh Diệu luôn luôn tin tưởng trên thế gian này bất luận là vật gì đều có lý do tồn tại của nó. Nếu là vậy hắn cũng không thể tùy ý làm ra việc giết chóc. Thời gian Yêu Lân uống nhiều máu nhất cũng chỉ có lúc ở tiểu trấn đầy La Sát Quỷ kia, vì muốn bảo hộ đoàn người Diệp Tiểu Manh nên hắn giết hơn chục La Sát Quỷ mà thôi.



- Muốn làm cho Yêu Lân nghe lời kỳ thật còn có một biện pháp!



Dịch Tiên Sinh nhìn Minh Diệu nói.



- Biện pháp gì?



Minh Diệu sửng sốt. Nếu quả thật có thể đem lực lượng của Yêu Lân phát huy ra tới nói không chừng dù là Lilith cũng phải tránh mặt.



- Tuy kiếm hồn là sống nhưng dù sao cũng từ vật chết tạo ra cho nên linh trí cũng không cao.



Dịch Tiên Sinh vuốt ve thân Yêu Lân nói.



- Cụ thể cũng giống như nuôi một đầu sủng vật trong nhà mình vậy, chúng ta có thể nghĩ biện pháp để lừa nó!


U Minh Trinh Thám - Chương #436