Chương 310: Ngọn Lửa



Ads



- Loại người tạo thành hỗn huyết hậu thiên như vậy cũng thật hiếm thấy rồi đó!



Gabi nói tiếp:



- Hơn nữa trong thân thể của hắn còn chảy máu của con anh. Hỗn hợp thể giữa nhân loại cùng quỷ hút máu, khả năng phù hợp hẳn là không sai!



- Vậy thì thử xem một chút đi!



Jackson gật gật đầu:



- Bất quá hắn ít nhất phải có năng lực đánh thắng thiên sứ mới miễn cưỡng đủ tư cách!



- Ha ha, vậy để tiếp tục bồi hắn chơi thêm chốc lát!



Gabi cười cười, ấn xuống một nút điều khiển trên đài.



- Cửa này mở không ra!



Minh Diệu đứng trước cánh cửa bằng kim loại, không tìm được công tắc gì để xoay chuyển. Cánh cửa này cũng không biết được dùng tài liệu đặc thù gì chế thành, thật quá rắn chắc. Minh Diệu thăm dò, dù dùng Kim Quyết bao vây quanh nắm tay cũng không cách nào lưu lại được chút dấu vết.



- Đồ đần!



Mị ở trong lòng Minh Diệu mắng:



- Thanh kiếm của anh đâu? Dùng nó thử xem!



- Nói cũng đúng!



Minh Diệu gật gật đầu, đem tay vươn vào trong lòng định lấy ra hộp nhỏ màu xanh chứa Yêu Lân.



Một cỗ nóng cháy cùng cực từ sau lưng Minh Diệu đánh úp tới, Minh Diệu không cần quay đầu lại cũng có thể biết được nguy hiểm. Hắn bất chấp rút ra Yêu Lân, vội vàng lật nghiêng trốn sang bên trái.



Ngay khi Minh Diệu còn chưa kịp đứng vững, một quả cầu lửa thật lớn nổ tung oa ngay chỗ hắn vừa đứng. Ánh lửa tung tóe bay lướt sát qua bên người Minh Diệu, có mấy đốm lửa rơi lên quần áo của hắn, quần áo tác chiến quân dụng vốn có tính năng phòng cháy không tệ đột nhiên lại thiêu đốt lên.



- Oa, nóng nóng nóng…



Minh Diệu vội vàng dùng tay đem mấy đốm lửa dính trên người mình dập tắt.



Cho dù đã có được Kim Quyết bảo hộ, nhưng cảm giác nóng rực thiêu đốt vẫn xuyên thấu qua tầng phòng hộ, tổn thương làn da của hắn.



- Oa, tên kia không phải đã chết rồi sao?



Mị ở trong lòng Minh Diệu chợt kêu lên:



- Tại sao lại có thể đứng dậy?



Minh Diệu ngẩng đầu nhìn lại, tên thanh niên tóc đỏ không biết từ lúc nào đã bò lên khỏi mặt đất, đưa ra đôi tay mang theo dấu thiêu cháy, gương mặt không chút thay đổi nhìn Minh Diệu. Đôi cánh chim màu xanh biếc từ sau lưng hắn mở rộng ra.



Từng điểm hồng quang chậm rãi tụ tập lên trên tay của hắn, rất nhanh biến thành một đoàn quả cầu lửa rừng rực thiêu đốt, hắn giơ cao hai tay, cầm quả cầu lửa lớn cỡ bánh xe ô tô hướng Minh Diệu ném tới.



Quả cầu lửa bay thẳng tới người Minh Diệu, tốc độ cực nhanh. Tuy rằng Minh Diệu đã lắc mình tránh thoát quả cầu lửa công kích, nhưng quả cầu lửa đập mạnh tạo ra xung lực làm cho hắn phải lăn nhanh mấy vòng mới đứng vững thân thể.



- Gặp phải tên chơi lửa, thật đáng ghét!



Minh Diệu nhỏ giọng than thở vài câu, rút ra trương phù chú:



- Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi biết chơi lửa, khi lão tử chơi lửa ngươi còn chưa sinh ra đâu!



- Tập, Ly Hỏa!



Minh Diệu ném ra phù chú, ba quả cầu lửa hướng tên thiên sứ bay đi. Chứng kiến Minh Diệu phát ra Ly Hỏa, tên thiên sứ không hề có ý tứ muốn trốn tránh, hắn chỉ đứng nguyên tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi Ly Hỏa bay đến.



Ba quả Ly Hỏa chuẩn xác đánh lên trên người tên thiên sứ, lập tức bộc phát nổ mạnh bao vây cả cơ thể hắn vào bên trong. Ngọn lửa mãnh liệt đủ làm linh hồn người tan rã bốc cháy lên kịch liệt, trong không khí phiêu tán ra cỗ hương vị bị nướng cháy.



Nhưng hỏa diễm thiêu đốt không được bao lâu lại giống như bị cháy hết không khí, chậm rãi dập tắt. Khói bụi tan hết, tên thiên sứ không chút tổn thương đứng giữa phòng, mái tóc đỏ tựa hồ còn thêm yêu diễm.



- Anh là kẻ ngu ngốc sao?



Mị ở trong lòng Minh Diệu lớn tiếng mắng:



- Biết rõ đối phương có năng lực khống chế ngọn lửa, anh còn dùng lửa để đối phó hắn. Đây không phải giống như đạo lý dùng bánh bao thịt đi ném con chó hay sao?



- Đạo lý đó tôi đương nhiên biết được.



Minh Diệu cười cười:



- Vừa rồi tôi chẳng qua chỉ muốn thí nghiệm thử một chút mà thôi.



- Thí nghiệm? Có chuyện gì đáng thí nghiệm?



Mị mở miệng nói:



- Sao anh không động đầu óc của mình một chút, người biết thao túng lửa đương nhiên sẽ không sợ ngọn lửa công kích, đây là thường thức, có gì đáng để thí nghiệm cơ chứ!



- Không, không quan hệ gì tới ngọn lửa cả!



Minh Diệu lắc đầu:



- Vừa rồi tôi sử dụng chính là Ly Hỏa!



- Ly Hỏa thì thế nào, độ nóng của Ly Hỏa cũng không quá cao đi?



Mị có chút khó hiểu hỏi.



- Loại đồ vật như Ly Hỏa tựa hồ chỉ có hiệu quả đối với linh hồn phải không?



- Phải đó…



Minh Diệu gật đầu:



- Rất rõ ràng, tên thiên sứ đối diện cũng là thứ không hề có linh hồn!



- Có linh hồn cùng không có linh hồn lại có gì khác nhau đâu?



Mị vẫn không hiểu ý tứ của Minh Diệu.



- Có khác nhau!



Minh Diệu như đang cùng Mị nói chuyện, lại giống như đang lẩm bẩm một mình:



- Ít nhất đối với tôi mà nói là có khác nhau…



- Tên này thật thú vị!



Nhìn thấy Minh Diệu chiến đấu với tên thiên sứ, Jackson cũng khởi lên hứng trí:



- Tôi thật sự chờ mong tên kia rốt cục lại có thêm lực lượng gì, một linh năng giả hỗn hợp phức tạp như vậy, tôi là lần đầu tiên được nhìn thấy…



- Đích thật là một kẻ hiếm thấy!



Gabi cũng gật đầu:



- Có một tầng phòng ngự cường hóa thân thể, còn có cạm bẫy trói buộc hoặc quấy nhiễu, còn có phù chú tiến hành đả kích từ xa, hắn biết thật sự rất nhiều, không biết người này rốt cục lại là ai?



- Đông phương linh năng giả tựa hồ cũng rất thích sử dụng phù chú, cho nên rất khó nhận thức.



Jackson lại nói tiếp:



- Trung Quốc đạo sĩ, Hàn Quốc Khu Ma sư, Nhật Bản Âm Dương sư, tựa hồ những loại người này đều dùng linh lực thông qua phù chú để đề cao uy lực, cho nên thật sự rất khó phán đoán…



- Đại khái là người Hàn Quốc đi, khả năng cũng nhiều hơn một chút.



Gabi nghĩ nghĩ nói:



- Tôi nghe nói phương pháp sử dụng phù chú ban đầu là do người Hàn Quốc phát minh…



- Phải a…



Jackson hữu khí vô lực nói:



- Nghe nói trừ bỏ Thượng Đế, toàn bộ những đồ vật gì trên thế giới cũng nghe Hàn Quốc gào thét xưng là mình phát minh!



Minh Diệu liên tục lắc mình tránh thoát công kích, tuy rằng tốc độ phát ra cầu lửa của thiên sứ kia rất chậm, Minh Diệu có thể thoải mái né tránh, nhưng lực xung kích khi nổ mạnh cũng tạo thành trở ngại không nhỏ đối với Minh Diệu. Thường thường ngay khi Minh Diệu vừa tránh ra liền bị lực xung kích quấy nhiễu, làm cho hắn không thể bảo trì cân bằng, chỉ có thể đem toàn bộ tinh lực đặt trong việc ổn định thân hình để trốn tránh công kích tiếp theo sau.



- Anh liều mạng bị đánh một chút lại xông lên trước chế ngự hắn thôi!



Mị ở trong lòng Minh Diệu bất mãn nói:



- Mỗi lần đều bị người đè nặng mà đánh, ở chung một chỗ với anh thật sự vô cùng buồn bực!



- Kháo, nếu không cô tới giúp tôi chắn một lần xem, tôi sẽ không để ý dùng cô làm thuẫn thịt!



Minh Diệu nghe câu nói đứng thẳng nói chuyện không đau thắt lưng của Mị thật khó chịu, tuy rằng tốc độ phi hành của cầu lửa không nhanh, nhưng tần suất phóng ra cũng rất cao, hơn nữa loại lửa này khác với Ly Hỏa. Độ nóng của Ly Hỏa kỳ thật không cao, chủ yếu chỉ phát huy uy lực đối với linh hồn của đối phương, mà quả cầu lửa kia lại ngược với Ly Hỏa, loại độ nóng đủ làm không khí bốc cháy kia, Minh Diệu phỏng chừng chỉ cần để cho nó đụng vào, cho dù có Kim Quyết bảo hộ thân thể của hắn cũng trực tiếp bị cháy rụng!



- Để cho một cô gái xinh đẹp làm tấm chắn cho anh, anh đúng là không chút tố chất!



Mị âm dương quái khí nói:



- Đại thúc biến thái sắc cuồng sẽ không bao giờ được ai thích cả đâu!



- Nếu như có loại thuốc nào sau khi uống vào khiến cho người ta mất đi năng lực nói chuyện, cho dù tôi phải táng gia bại sản cũng muốn mua về đút cho cô ăn!



Minh Diệu có oán niệm thật lớn đối với việc mình phải đánh sống đánh chết mà Mị lại không chút khẩn trương không ngừng lải nhải mắng nhiếc hắn.



Minh Diệu xuất ra ba phát Ly Hỏa, ba quả cầu lửa màu trắng cùng hỏa cầu màu đỏ khổng lồ va chạm vào nhau, sản sinh tiếng nổ mạnh thật lớn. Lực xung kích đập vào khiến Minh Diệu phải bật lui ra sau mấy bước. Khói bụi nồng đậm che chắn tầm nhìn, bên trong phòng lâm vào một mảnh tối tăm.



- Cơ hội!



Minh Diệu nhanh chóng lấy ra hai phù chú trong túi, dùng sức ném mạnh xuống mặt đất, miệng lẩm bẩm.



Hệ thống thông gió bên trong phòng bắt đầu khởi động, khói bụi do tiếng nổ mạnh tạo ra chậm rãi bị hút ra khỏi phòng. Ánh mắt bị cải tạo luôn sáng hơn ánh mắt bình thường của nhân loại, khói bụi dần dần tản ra, một bóng người mơ hồ xuất hiện.



Đối mặt với địch nhân đứng cách đó không xa, giống như một cỗ máy móc vô cùng chính xác, tên thiên sứ kia lại dùng tần suất cố định thật nhanh đánh ra quả cầu lửa thật lớn.



- Oanh…



Tiếng nổ mạnh liên tục đem bóng người kia hoàn toàn vây quanh bên trong ngọn lửa, không khí bắt đầu bốc cháy lên kịch liệt, phát ra thanh âm xèo xèo khó nghe.



- Di, chết rồi?



Chứng kiến thân ảnh Minh Diệu bị bao vây bên trong biển lửa đỏ rực, Gabi không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc. Vừa rồi nam nhân kia biểu hiện thực lực không chỉ đơn giản là như thế. Nhưng thật không ngờ vừa mới lỡ làm ra sai lầm lại đem tính mạng thua đi vào.



Nhưng khi hắn nghĩ kỹ lại, đây cũng là chuyện có thể hiểu được. Ánh mắt của thiên sứ được trải qua phẫu thuật đặc biệt, so với ánh mắt của linh năng giả trải qua linh lực cường hóa còn mẫn tuệ hơn nhiều. Đối với người bình thường mà nói trong hoàn cảnh tầm nhìn không tốt, ảnh hưởng cũng không lớn. Nhưng vừa rồi Minh Diệu phát ra quả cầu Ly Hỏa va chạm phát sinh nổ mạnh, bụi mù che phủ lên tầm mắt, cho dù là trong máy giám thị cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen. Ở trong tình hình như thế, thị lực Minh Diệu không khả năng thấy rõ, cho nên thiên sứ phát hiện được vị trí của địch nhân liền chiếm giữ được ưu thế tuyệt đối. Người đột nhập kia rất có thể do tầm mắt bị ngăn cản nên không phát hiện được rõ tình huống của chính mình, vì vậy liền bị đánh trúng.



Phát ra quả cầu lửa tuy rằng đã đánh trúng Minh Diệu nhưng thiên sứ kia vẫn như một cỗ máy không biết mệt mỏi, chỉ đơn thuần chấp hành theo mệnh lệnh, không ngừng phóng ra cầu lửa về hướng kia. Thân ảnh màu đen vặn vẹo thiêu đốt bên trong biển lửa, dần dần hòa tan biến mất không còn thấy tung tích.



- Không dễ dàng chết đi như vậy!



Jackson ngồi sau lưng Gabi, vẻ mặt lại tuyệt đối không thấy có chút vẻ khẩn trương nào.



- Không có khả năng, chỉ cần bị ngọn lửa đánh trúng, cho dù là thứ gì cũng sẽ bị chết cháy!



Gabi lắc đầu nói:



- Bị ngọn lửa nóng vượt qua ba ngàn độ bao vây, dù là sắt thép cứng rắn nhất cũng sẽ hòa tan.



- Nếu như không bắn trúng thì sao đây?



Jackson cười nói:



- Phải nên nhớ trong cơ thể người kia có máu của Cain, tôi nhớ được khi còn nhỏ Cain là tên gia hỏa thích chơi lửa nhất!



- Nhưng chính mắt anh cũng đã nhìn thấy đấy!



Gabi chỉ vào ngọn lửa bốc cháy rừng rực trong máy giám thị:



- Ảnh tử kia hoàn toàn đã hòa tan!



- Gọi tiểu tử kia dừng tay đi.



Jackson nói:



- Còn tiếp tục như vậy chỉ sợ ngay cả sàn nhà đặc chế cũng sẽ bị hắn đốt trụi!



Gabi gật đầu, nhấn một nút trên bàn điều khiển. Sau khi nhận được mệnh lệnh thiên sứ mới dừng tay lại, chậm rãi buông xuôi hai tay xuống. Đôi tay vốn cũng đã có chút cháy đen bốc lên từng trận khói mù, trong không khí phiêu tán hương vị cháy khét. Cho dù là tay của “thiên sứ”, cũng không thể nào thừa nhận độ nóng đến như vậy. Bàn tay của hắn đã khô héo cháy đen, có chút tro tàn bị thiêu cháy rơi xuống, hóa thành bụi bặm.



- Anh chơi quá mức phát hỏa!



Jackson thở ra một hơi nói:



- Xem ra đôi tay kia lại báo hỏng!



- Tiếp tục đổi lại một đôi sẽ tốt hơn, dù sao thứ này luôn là đồ dùng một lần duy nhất.



Gabi nói:



- Chẳng qua đáng tiếc tư liệu sống kia, hoàn toàn bị đốt cháy sạch!



Bụi mù do cầu lửa nổ mạnh sinh ra chậm rãi bị hút hết ra khỏi phòng, tầm nhìn trở nên rõ ràng. Ngay địa phương Minh Diệu đứng khi nãy cả sàn nhà đều biến thành màu đen. Sàn nhà đặc chế chịu nhiệt xuất hiện một chiếc hố trơn loáng thật lớn, giống như tấm gương, chiếc hố này là do ngọn lửa hòa tan tạo ra, ngay cả sàn nhà cũng biến thành hình dạng này, bản thân Minh Diệu ở bên trong ngọn lửa kết cục thế nào liền có thể biết được.



- Cho hắn về đi!



Gabi quay đầu nói:



- Cánh tay cần phải đổi mới nhanh một chút, bằng không sẽ sinh ra phản ứng không xong!



- Tùy tiện anh, dù sao hắn là nhi đồng do anh tạo ra, cũng không phải của tôi.



Jackson nhìn vào máy giám thị, ở bên trên cũng không phát hiện ảnh tử của Minh Diệu, hắn cảm giác có chút đáng tiếc. Tư liệu sống có đồng bộ dẫn cao đến như thế đích xác thật hiếm thấy, nhưng ngay cả thiên sứ cũng đánh không thắng, không có tư cách trở thành thân thể của hắn. Hắn có chút bất đắc dĩ thở dài:



- Dù sao nhi đồng của Cain vẫn còn rất nhiều, nhất định sẽ có thể chọn được người thích hợp!



- Về đi!



Ấn nút đài điều khiển, Gabi mở ra cánh cửa kim loại mà trước đó Minh Diệu không thể mở ra.



Nghe được mệnh lệnh thiên sứ ngây ngốc gật đầu, chậm rãi xoay người hướng cánh cửa kim loại đi đến.



Ngay khi Gabi định tắt đi máy giám thị, đột nhiên một đạo hồng sắc quang mang hiện lên trên màn hình. Hào quang vô cùng chói mắt, làm đau đớn cả đôi mắt hắn. Khi ánh mắt của hắn có thể chứng kiến được đồ vật, trong màn hình máy giám thị lại hiện thêm thân ảnh của một nam nhân. Dưới chân nam nhân này, thân thể thiên sứ đã bị chỉnh tề cắt thành hai nửa, từ miệng vết thương dòng máu màu lam chảy ra che kín cả sàn nhà, mà trên tay nam nhân kia lại cầm một thanh kiếm tản ra hồng sắc quang mang vô cùng yêu dị!



Minh Diệu phẩy thanh kiếm, đem máu của thiên sứ vẩy đi, thanh kiếm sau khi uống máu lại giống như càng thêm hưng phấn, quang mang của Yêu Lân càng tươi diễm hơn cả trước kia. Minh Diệu ngẩng đầu, vươn một ngón tay giống như khiêu khích hướng máy giám thị trên trần nhà nhẹ nhàng lắc lắc phe phẩy.



- Ha ha ha ha…



Giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng buồn cười, Jackson lớn tiếng cười vàng:



- Tên này thật thú vị, quả nhiên không dễ dàng chết rụng như thế, hại ta lo lắng vô ích một trận!



- Chuyện này làm sao có thể?



Gabi dùng hai tay ôm máy giám thị, hắn căn bản không cách nào tin nổi hai mắt của chính mình:



- Tôi tận mắt nhìn thấy hắn đã hòa tan trong lửa!



- Thứ anh nhìn qua chưa chắc đã là chân thật!



Jackson vỗ vỗ vai Gabi, cười hì hì nói:



- Tiến sĩ của tôi, xem ra anh cần phải chế tạo lại một thiên sứ thêm lần nữa!


U Minh Trinh Thám - Chương #429