Chương 308: Thiên Đường



Ads



Thanh âm bên kia điện thoại cũng không có vẻ kinh ngạc:



- Như vậy tên làm thí nghiệm kia như thế nào?



- Hiện tại trên người hắn đều là máu của tên thiên sứ nên không phán đoán được chính xác.



Người phụ trách nhìn vào màn hình máy giám thị, trợ thủ của hắn đang nói gì đó với Minh Diệu. Theo bước chân thoải mái của Minh Diệu đi theo trợ thủ kia mà xem, cuộc chiến vừa rồi đối với Minh Diệu mà nói không đáng kể chút nào.



- Tối đa chỉ bị thương ngoài da, năng lực của hắn hẳn là thuộc loại hình dùng linh lực cường hóa thân thể phòng ngự, thật sự cường hãn. Thiên sứ của chúng ta hẳn là bị chết trong phản xung lực khi vận động tốc độ cao!



- Bị thương ngoài da?



Nam nhân bên kia điện thoại cũng có chút giật mình.



- Hiện tại hắn đang ở đâu?



- Tôi đã cho trợ thủ đưa hắn đi thay quần áo.



Người phụ trách nói:



- Kế tiếp nên làm thế nào?



- Trực tiếp dẫn hắn xuống lầu bốn!



Thanh âm bên kia điện thoại trở nên có chút hưng phấn:



- Ta đối với người xâm nhập này càng ngày càng cảm thấy có hứng thú!



- Tôi hiểu được, tiến sĩ!



Nói dứt lời, người phụ trách cúp điện thoại.



- Tổ trưởng, sự tình không đúng lắm. Vừa rồi trên lầu hai lại phái xuống một bảo an hỗ trợ thí nghiệm…



Một thủ hạ vội vàng đẩy ra cửa phòng chạy vào nói với người phụ trách.



- Là do tôi gọi điện thoại kêu họ tiếp tục phái thêm người đi xuống. Nhưng hiện tại không cần nữa, để cho người vừa xuống quay về đi!



Người phụ trách nhìn vẻ mặt mê mang của thủ hạ không chút kiên nhẫn phất phất tay:



- Đi ra ngoài đi!



Tuy rằng không rõ vì sao, nhưng thủ hạ kia vẫn nghe theo mệnh lệnh đi ra, đóng lại cửa phòng.



- Đây mới là thí nghiệm viên chân chính mà chúng ta đang cần a!



Người phụ trách lại nhìn lên màn hình điều tra lại một màn mà Minh Diệu dùng cánh tay kẹp lấy tay của người cải tạo thành thiên sứ kia, ngay khi thủ đao lướt qua thân thể Minh Diệu, liền vẩy ra kim sắc quang mang do linh lực hình thành nhìn như thực chất.



Minh Diệu cùng trợ thủ kia đi vào phòng nghỉ, trợ thủ kia cho Minh Diệu đi tắm trước, vì không muốn làm cho hắn hoài nghi nên Minh Diệu bất đắc dĩ mang theo cả Mị đang ẩn trong quần áo đi vào trong phòng tắm.



Phòng tắm nơi này cũng không lớn lắm, chỉ là một căn phòng nho nhỏ mà thôi, cũng không có vách ngăn gì. Cho nên Minh Diệu chỉ đành trực tiếp cởi bỏ quần áo, ném vào một góc phòng tắm. Mà Mị biến thành trạng thái ảnh tử đành phải giấu bên trong ảnh tử của quần áo không dám chui ra ngoài.



- Khi đại thúc đang tắm rửa không cho cô nhìn lén!



Minh Diệu nhìn đống quần áo nói một câu, mở công tắc vòi sen.



- Cắt, thứ kia của anh có gì mà đẹp!



Mị nhỏ giọng than thở lên:



- Nhìn vào mất công bị mù mắt…



Nước ấm cuốn đi sạch sẽ máu dính trên mặt Minh Diệu, nói thật lòng, ngay khi máu phun lên trên mặt của hắn, Minh Diệu đột nhiên cảm giác trong lòng mình nảy lên cảm giác thật hưng phấn khó hiểu. Hắn không biết loại cảm giác hưng phấn này có phải là do hắn bị ô nhiễm từ máu của La Sát Quỷ tại tiểu trấn kia hay không, hay là vì phân nửa dòng máu Huyết tộc đang chảy trong cơ thể hắn, hắn tựa hồ có loại cảm giác thật đặc thù với máu huyết kia.



Cánh tay phải cùng vùng sườn phải bị nước ấm lướt qua, hơi có chút đau rát. Minh Diệu kiểm tra miệng vết thương một chút, không sâu lắm, chỉ lưu lại chút vết máu màu thôi. Nhưng có thể đột phá được tầng phòng hộ của Kim Quyết mà thương tổn tới thân thể Minh Diệu, lực phá hoại của người cải tạo thành thiên sứ kia đúng là mạnh mẽ. Phải biết rằng hiện tại Minh Diệu cũng không còn yếu ớt như trước kia, dưới sự trợ giúp của Lilith, hắn đã được giải khai toàn bộ phong ấn phách kết, hiện tại hắn cũng đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất của năm xưa. Hơn nữa sau khi cùng Alie tiến hành nghi thức Huyết Hôn, thân thể Minh Diệu cũng đã càng thêm cường hãn hơn những linh năng giả bình thường. Lại thêm thể chất có thể nhanh chóng khôi phục linh lực khó hiểu sau khi từ tiểu trấn trở về, Minh Diệu có nắm chắc cho dù là mình bị tia la de chiếu trúng cũng có thể không bị tổn thương chút nào.



Sau khi Minh Diệu tắm rửa xong, lại phát hiện không có quần áo để thay đổi. Hắn chỉ vây quanh một khăn tắm ngang hông, để trần thân thể đi ra khỏi phòng tắm.



- Quần áo sạch một chút nữa sẽ có người mang tới, hiện tại anh đưa cho tôi bộ quần áo kia, tôi cần lấy mẫu máu để đem về kiểm tra xét nghiệm.



Trợ thủ kia nhìn Minh Diệu nói.



- Vậy hiện tại tôi mặc cái gì?



Minh Diệu thoáng lặng người, do hiện tại thời tiết đang dần dần nóng lên nên trên người Minh Diệu chỉ mặc một bộ áo mỏng, nếu như hắn đưa bộ quần áo này cho trợ thủ kia, như vậy hiện tại trong người hắn chỉ còn lại chiếc quần lót.



- Đều là nam nhân anh sợ cái gì?



Trợ thủ kia cười nói:



- Yên tâm, tôi không phải dân cơ lão, đối với thân thể nam nhân không có hứng thú.



- Vậy được rồi, anh chờ tôi một chút.



Vì không muốn làm cho người hoài nghi, Minh Diệu chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu:



- Tôi lấy quần áo ra cho anh!



- Uy, đi ra đi!



Minh Diệu trở lại phòng tắm, từ trong quần áo lấy ra hộp nhỏ màu xanh cùng một xấp phù chú mang theo bên mình.



- Sao vậy chứ?



Một đoàn bóng đen chui ra khỏi quần áo của hắn, lại nhanh chóng rụt trở về.



- Oa, anh đúng là đại thúc biến thái, lại không chịu mặc quần áo.



- Không có biện pháp, quần áo sạch còn chưa mang tới.



Minh Diệu nhỏ giọng nói:



- Bộ quần áo này bởi vì dính máu nên tên kia muốn mang đi xét nghiệm!



- Không phải chứ, vậy tôi phải trốn ở đâu đây?



Mị kinh ngạc nói:



- Ánh đèn huỳnh quang nơi này quá dày đặc, không có chút ảnh tử, tôi không có chỗ nào để ẩn núp đâu a?



- Nếu không cô trốn đỡ trong phòng tắm đi.



Minh Diệu nghĩ nghĩ nói:



- Chờ một chút đổi xong quần áo tôi lại kiếm cớ vào đón cô.



- Đành phải như vậy!



Mị bất đắc dĩ thở dài, một đoàn ảnh tử đen như mực từ trong quần áo của Minh Diệu chui ra.



- Uy, sao anh lâu quá vậy, tôi vào đây!



Ngay khi Minh Diệu cùng Mị còn chưa nói xong, đột nhiên bên ngoài truyền vào thanh âm của trợ thủ kia. Cửa phòng tắm bị lay vài cái, nhưng cũng may Minh Diệu đã khóa ngay khi đi vào, trợ thủ kia cũng không thể xông tới.



- Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?



Mị có chút sốt ruột nói:



- Bằng không giết chết luôn hắn đi?



- Cô điên rồi, như vậy không phải sẽ bại lộ hết sao?



Minh Diệu luống cuống tay chân đem hộp màu xanh cùng xấp phù chú nhét vào trong quần lót, do dự một chút cũng mang tấm thẻ kia nhét luôn đi vào.



- Vậy làm sao bây giờ a?



Mị lo lắng nói:



- Chỉ cần hắn vừa đi vào, không phải sẽ lập tức phát hiện ra tôi sao?



- Cô cũng vào luôn đi!



Minh Diệu đột nhiên chợt động linh cơ, nhấc lên khăn tắm bên dưới.



- Anh đi chết đi, bắt tôi trốn trong đũng quần của anh!



Mị có chút phát điên nói:



- Tôi tình nguyện bị người phát hiện còn hơn!



- Uy, rốt cục anh ở bên trong làm gì đó?



Trợ thủ kia lại dùng lực gõ cửa phòng tắm:



- Anh không sao chứ?



- Đừng tùy hứng như vậy, đại cục làm trọng thôi.



Minh Diệu vội vàng nhìn Mị nói.



- Đã nói hành động lần này cô cần nghe lời của tôi nên tôi mới mang cô tới!



- Oa oa oa oa, tức chết tôi vậy!



Mị hổn hển rên lên, đoàn bóng đen từ trên mặt đất chui vào bên trong khăn tắm vây quanh hông Minh Diệu.



- Uy, rốt cục anh…



Ngay khi trợ thủ đã mất kiên nhẫn, cửa phòng tắm đột ngột mở ra, Minh Diệu cầm theo bộ quần áo dính vết máu đi ra ngoài.



- Đồ vật tôi đặt trong túi tìm mãi không thấy cho nên cố gắng tìm thêm chốc lát mà thôi.



Minh Diệu cười nói:



- Tính tình của anh cũng quá nóng nảy đi?



- Đối với những người như chúng tôi mà nói, mỗi một giây đồng hồ đều quý giá.



Trợ thủ tiếp nhận bộ quần áo trong tay Minh Diệu nói:



- Anh ở trong phòng này chờ một lát, lập tức sẽ có người đổi quần áo mới lại cho anh!



Minh Diệu gật đầu, ngay sô pha tìm một tư thế thật thoải mái ngồi xuống kiên nhẫn chờ người phụ trách trở lại.



- Hỗn đản, biến thái, sắc lang cuồng…



Ngay khi trợ thủ cầm quần áo đi ra ngoài, một đoàn ảnh tử màu đen vội vàng chui ra dưới chân Minh Diệu trốn xuống dưới sô pha.



- Anh đúng là tên biến thái tâm lý, lại bắt tôi trốn ở địa phương ghê tởm như vậy!



Mị giấu dưới sô pha nhỏ giọng than thở.



- Uy, tôi cũng không muốn, ai bảo cô không có chỗ ẩn núp làm chi!



Minh Diệu có chút bất đắc dĩ nhỏ giọng hồi đáp:



- Rõ ràng là cô chiếm tiện nghi có được không?



- Anh đi chết đi!



Mị phẫn nộ nói:



- Lần sau có loại chiếm tiện nghi như vậy anh tự lưu cho mình dùng!



- Được rồi!



Minh Diệu thản nhiên nhún nhún vai:



- Lần sau nếu lại có cơ hội như thế, tôi sẽ núp dưới đũng quần của cô vậy!



- Anh đi chết đi!



Mị phát điên kêu lên:



- Thật là chịu không nổi, tôi muốn bóp chết tên đại thúc biến thái như anh…



- Hư, đừng có ồn, có người đang đến đây, hẳn là mang quần áo đến.



Minh Diệu nghe được bên ngoài truyền vào tiếng bước chân, vội vàng nói với Mị:



- Cô trốn ở đây trước, để tôi mặc lại quần áo xong thì cô tìm cơ hội tiếp tục giấu vào!



Cửa phòng nghỉ được đẩy ra, ngoài dự kiến của Minh Diệu, đi vào lại là người phụ trách, trên tay hắn đang cầm một bộ quần áo.



- Quần áo mới, động tác nhanh một chút!



Người phụ trách cầm quần áo ném cho Minh Diệu.



Minh Diệu gật gật đầu, tiếp nhận quần áo đi vào phòng tắm.



Đây là một bộ quần áo chiến đấu đơn sắc giống như trong quân đội thường sử dụng, thật chắc chắn, mặc lên người tuyệt không thoải mái, nhưng cũng may có thật nhiều túi. Minh Diệu mặc quần áo vào người, cũng thuận tiện đem hộp màu xanh cùng xấp phù chú bỏ vào bên trong túi áo.



- Đi theo tôi!



Thấy Minh Diệu đã thay xong quần áo đi ra phòng tắm, người phụ trách đứng ngay cửa kéo Minh Diệu bước đi, thần sắc có chút vội vàng.



- Chờ một chút, tôi còn có đồ chưa lấy!



Minh Diệu vội vàng nói, Mị còn đang trốn bên dưới sô pha, Minh Diệu cũng không muốn ném nàng ở lại nơi này một mình. Hắn đi tới chỗ sô pha, quay lưng lại làm ra vẻ như đang tìm đồ vật gì đó, thuận thế chắn ngang tầm mắt của người phụ trách. Mị cũng thừa cơ hội này chui ra khỏi ảnh tử của sô pha, một đoàn ảnh tử màu đen dọc theo vạt áo của Minh Diệu chui vào trong ngực của hắn.



- Tốt lắm, chúng ta có thể đi rồi!



Minh Diệu thấy Mị đã ẩn xong xuôi, lúc này mới xoay người lại nói với người phụ trách.



- Tìm được rồi sao? Như vậy chúng ta đi thôi.



Người phụ trách thấy Minh Diệu xoay người lại, liền vội vàng nói:



- Thời gian rất cấp bách!



Minh Diệu cảm giác có chút kỳ quái. Thần sắc của người này đột nhiên lại vội vàng như thế, rốt cục đang định dẫn mình đi nơi nào? Hơn nữa vừa rồi Minh Diệu viện cớ đi lấy đồ vật, đợi sau khi Minh Diệu che giấu xong cho Mị, người này lại không hề hỏi hắn muốn tìm thứ gì. Tựa hồ bất cứ sự tình gì cũng chỉ là chuyện dư thừa, nam nhân này chỉ có ý nghĩ muốn nhanh chóng mang Minh Diệu đi tới một địa phương nào đó.



- Rốt cục chúng ta phải đi đâu?



Minh Diệu cùng người phụ trách đi thêm một đoạn đường, nhịn không được mở miệng hỏi:



- Còn cần đi làm thêm thí nghiệm sao?



- Đi theo tôi là được, không cần hỏi nhiều như vậy!



Người phụ trách ném lại câu nói kia, cũng không còn tiếp tục mở miệng.



Minh Diệu thấy hỏi thêm cũng không được gì, nên không nhắc lại, ngoan ngoãn đi theo sau lưng hắn. Đi thêm chừng một đoạn đường, Minh Diệu theo hắn đi tới trước một cửa kim loại.



Người phụ trách cầm tấm thẻ lắc qua máy cảm ứng, trên máy cảm ứng hiện lên một cửa sổ nho nhỏ. Cửa sổ lộ ra ánh đèn màu đỏ, người phụ trách đem mắt của mình kề sát vào hồng quang kia.



- Đề phòng nghiêm như vậy!



Minh Diệu không khỏi nhíu mày, không ngờ là chẳng những cần có tấm thẻ phối hợp, còn chơi cả trò phân biệt tròng mắt, bên trong địa phương này nhất định phải có bí mật trọng yếu nào đó.



Xoát một tiếng, cửa kim loại được mở ra, lộ ra một hành lang thật dài.



Nơi này thật yên tĩnh, sau khi người phụ trách cùng Minh Diệu tiến vào bên trong hành lang, cánh cửa kim loại phía sau liền đóng lại. Bên trong hành lang chỉ có tiếng bước chân của Minh Diệu cùng người phụ trách đi phía trước dẫn đường đang quanh quẩn.



Cả hành lang bất kể là vách tường, trần nhà, hay sàn nhà bên dưới đều chế tạo bằng thủy tinh, trong suốt hoàn toàn. Ở mặt sau thủy tinh có một ánh đèn sáng ngời chiếu cả hành lang sáng rực. Minh Diệu cảm giác loại địa phương này giống như đặc biệt chế tạo cho loại yêu quái có thể giấu thân mình trong ảnh tử như Mị, năng lực của Mị ở lại địa phương này sẽ không cách nào phát huy đi ra.



- Đừng tùy tiện lộn xộn, sẽ chết!



Ngay khi Minh Diệu cảm giác kỳ quái, định dùng tay đi chạm vào vách tường, người phụ trách đang dẫn đường phía trước đột nhiên mở miệng nói.



- Ách…Đây là địa phương gì vậy?



Minh Diệu vội vàng rút tay trở về, xem ra ánh đèn sau thủy tinh cũng không chỉ đơn giản là dùng để chiếu sáng.



- Con đường đi thông thiên đường!



Người phụ trách vừa đi vừa nói:



- Anh thật may mắn, con đường này dù là cả tôi cũng chỉ đi qua vài lần mà thôi!



- Anh vừa mới nói chết người, chính là ý tứ này sao?



Minh Diệu khó hiểu hỏi:



- Là con đường đi thông thiên đường theo nghĩa đó?



- Không, vừa rồi ý của tôi là nhắc nhở anh đừng dùng tay chạm vào vách tường.



Người phụ trách nói:



- Cả vách tường đều do trang bị phân biệt cảm xúc thức mật độ cao hình thành, nếu như là anh không có số liệu vân tay trong kho dữ liệu đụng chạm vào, sẽ khiến cho báo động. Từ vách tường cùng trần nhà sẽ bắn ra tia la de đem cả hai người chúng ta cắt thành từng khối thịt!



- Vậy thật đúng với ý tứ là con đường đi thông thiên đường!



Minh Diệu nhíu mày nói:



- Bất quá nói lại, hiện tại chúng ta đang đi đâu, đi lên thiên đường sao?



- Cũng không sai biệt bao nhiêu đâu!



Người phụ trách đột nhiên nở nụ cười:



- Kỳ thật tôi còn phải cảm ơn anh, nếu không có anh tôi chỉ sợ cũng không đủ quyền lợi để đi xuống!



- Đi xuống?



Minh Diệu thoáng lặng đi:



- Ý của anh muốn nói chúng ta đang đi xuống?



- Đúng rồi, là đi xuống!



Hai người đi tới cuối hành lang, một cánh cửa tự động mở ra, lộ thang máy bên trong, người phụ trách quay đầu lại nhìn Minh Diệu cười nói:



- Tầng bốn, là nơi thiên đường!



Chuyện xảy ra có chút ngoài dự đoán, Minh Diệu cảm giác giống như lời của Mị có bánh nướng từ trên trời rơi xuống, người này lại đột nhiên chủ động mang hắn đi xuống tầng bốn. Nhớ tới một loạt hệ thống phân biệt thân phận chặt chẽ bên ngoài vừa rồi, nếu như Mị cùng Minh Diệu muốn tìm được thang máy đi xuống dưới cũng không phải là chuyện dễ dàng. Không chỉ cần thẻ còn cần đào cả đôi mắt người khác ra để xác nhận. Hơn nữa Minh Diệu còn không dám khẳng định đôi mắt của người chết rốt cục có thể thông qua được việc phân biệt tròng mắt hay không, nhưng lần này nghe theo lời Mị giả dạng làm bảo an để thực hiện thí nghiệm thật đúng là thành công. Tuy rằng cùng một người cải tạo mọc cánh ghê tởm đánh nhau một trận, còn làm dơ cả quần áo của mình, nhưng Minh Diệu vẫn cảm thấy được vận khí của mình có chút không bình thường.



- Tôi còn tưởng rằng thiên đường phải nằm trên đầu của tôi, lại thật không ngờ nguyên lại luôn bị giẫm dưới chân của tôi!



Minh Diệu cười cười chỉ chỉ lên trần thang máy:



- Như vậy địa ngục ở trên kia?



- Địa ngục cùng thiên đường lại có gì khác nhau đâu?



Người phụ trách cũng đi vào thang máy, ấn thang máy hạ xuống dưới:



- Thiên đường cùng địa ngục đều là địa phương được chuẩn bị cho người chết mà thôi!






- Chị Ada, có được tin tức gì của Minh Diệu hay không?



Tuy rằng không muốn gọi cuộc điện thoại này, nhưng Diệp Tiểu Manh vẫn không sao nhẫn nhịn được.



Minh Diệu đã mất tích suốt nửa tháng. Ở trong nửa tháng này Ada giống như phát điên chạy khắp nơi tìm kiếm tung tích của Minh Diệu. Tuy nhiên nàng vẫn không thu hoạch được gì. Chuyện Minh Diệu mất tích nàng đem toàn bộ trách nhiệm kéo lên trên người của mình, phảng phất như chính là nàng bắt cóc Minh Diệu, nàng cảm giác thật có lỗi với Diệp Tiểu Manh, nhưng càng nhiều là lo lắng cho sự an toàn của Minh Diệu.



- Thật xin lỗi Tiểu Manh, tạm thời còn chưa có!



Đầu bên kia điện thoại truyền tới thanh âm thập phần mỏi mệt, nghe vào giống như đã sắp hỏng mất.



- Nhưng em yên tâm đi, chị đã nhờ vả toàn bộ những người quen biết cùng nhau giúp đỡ hỏi thăm, nhất định sẽ tìm được Minh Diệu trở về!



- Không có gì, em chỉ là hỏi thăm một chút mà thôi.



Diệp Tiểu Manh miễn cưỡng nói. Nói không lo lắng là giả, nhưng nàng nghe được thanh âm vội vàng mệt mỏi của Ada ngược lại làm cho Diệp Tiểu Manh càng thêm lo lắng cho sức khỏe của nàng, vì vậy bắt đầu trấn an Ada:



- Vận khí của Minh Diệu luôn tốt lắm, hắn sẽ không gặp chuyện gì đâu, chị đừng quá sốt ruột, nên chú ý thân thể mình một chút!



- Chị không có vấn đề gì, chuyện Minh Diệu mất tích là trách nhiệm của chị, chị sẽ có câu trả lời cho em.



Đầu bên kia điện thoại thoáng tạm ngừng một chút, Ada lại nói tiếp:



- Cũng là tìm câu trả lời cho chính mình!



Diệp Tiểu Manh cũng không nói thêm lời gì nữa, chỉ đem đề tài thay đổi, chẳng hạn như tâm sự cuộc sống gần đây như thế nào, hoặc một ít chuyện linh tinh vặt vãnh bên trong trường học. Vốn mục đích của Ada là muốn thả lỏng một chút, từ sau khi Minh Diệu mất tích nàng giống như sợi dây đàn căng cứng, không ngừng tìm người hỏi thăm tin tức, tìm kiếm hành tung của Minh Diệu. Vì vậy nàng cũng không có tâm tư lắng nghe những chuyện lặt vặt của Diệp Tiểu Manh, vì vậy chỉ ậm ừ vài câu liền cúp điện thoại.



- Còn chưa có tin tức sao?



Tiểu Quất cầm một quả dưa chuột đã gọt vỏ ngẩng đầu nhìn Diệp Tiểu Manh nói:



- Vậy chỉ còn một khả năng là tên đại thúc kia đã lén chạy đi tìm mấy nữ nhân ngực lớn, không cần lo lắng, đợi sau khi hắn nhìn chán mấy nữ nhân ngực lớn kia tự nhiên sẽ quay về tìm la lỵ sân bay như chị thôi!



- Em toàn nói lời vô nghĩa!



Diệp Tiểu Manh cúp điện thoại, túm lấy quả dưa chuột trong tay Tiểu Quất.



- Lại thừa dịp chị không chú ý thì trộm đồ ăn, quả dưa này chị còn phải dùng làm thức ăn cơm!



- Cắt, ai biết chị dùng nấu cơm ăn hay dùng trước khi đi ngủ chứ?



Tiểu Quất làm mặt quỷ với Diệp Tiểu Manh, thừa dịp nàng không kịp chú ý giật lại quả dưa chuột chạy tới xem ti vi.



- Cũng là con nít tốt hơn, không cần lo nghĩ chút chuyện phiền lòng nào.



Diệp Tiểu Manh đột nhiên cảm giác dạo gần đây mình cảm khái nhân sinh thật nhiều. Luôn luôn không có tin tức về Minh Diệu làm cho nàng thật sự sốt ruột, nhưng nàng cũng không có cách nào khác. Dù bảo nàng đi tìm, nàng cũng không biết mình đi đâu mà tìm. Hiện tại chuyện duy nhất nàng có thể làm chính là mỗi ngày dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ lẳng lặng chờ Minh Diệu trở về.



Diệp Tiểu Manh không muốn đi trách móc ai, cũng không muốn đổ trút trách nhiệm cho ai. Nếu như tìm người để đổ trách nhiệm, như vậy nhất định người đó chính là bản thân Minh Diệu. Từ Mẫn lợi dụng quan hệ trong chức vụ thông tri toàn bộ các đồng sự trong những cục cảnh sát hoặc đồng học tìm kiếm Minh Diệu, thậm chí ngay cả căn nhà của phụ thân nàng mà nàng chán ghét nhất, không muốn gặp mặt nhất cũng đi qua, nhờ vả ông ấy lợi dụng mạng lưới quan hệ của gia tộc tại Châu Âu để tìm kiếm hành tung của Minh Diệu.



Diệp Tiểu Manh đột nhiên cảm thấy mình thật vô dùng, điều duy nhất mà nàng có thể làm chính là mỗi ngày sau khi tan học quay về trong hang ổ nhỏ mà nàng cùng Minh Diệu sống chung với nhau thật nhiều năm, lẳng lặng chờ hắn trở về. Hoặc là trên đường đi luôn cẩn thận quan sát mỗi một người lạ đi ngang qua mình để tìm kiếm.






Cửa kim loại chậm rãi mở ra, một hành lang giống hành lang lúc mới tiến vào xuất hiện ngay trước mặt Minh Diệu. Người phụ trách làm ra động tác như thỉnh mời, ý bảo Minh Diệu đi ra thang máy trước.



- Dọc theo con đường này đi thẳng về phía trước là được!



Nói xong câu đó, người phụ trách đóng lại cửa thang máy, thang máy lại quay về trên tầng ba.



- Nơi này là địa phương mà bọn họ gọi là thiên đường sao?



Minh Diệu dùng chân chà chà lên sàn nhà bằng thủy tinh, cười nói:



- Như vậy nhất định là chiếc thang trời đi thông tới thiên đường đi!



- Ít nói nhảm, đi nhanh đi!



Mị ở trong lòng Minh Diệu nói:



- Tôi chán ghét nơi này, sáng quá!



Giẫm lên sàn nhà tản ra ánh sáng chói ngời, Minh Diệu dọc theo hành lang đi tới. Vô luận là trần nhà, hai bên vách tường hay sàn nhà đều là thủy tinh trong suốt chế thành. Mà bên dưới thủy tinh lại có vật sáng chiếu rọi chói mắt cả lối đi. Ánh sáng thật sự chói mắt, làm cho người ta sinh ra ảo giác như hoảng hốt.



Cuối hành lang là một cánh cửa cảm ứng đo sắt thép chế thành được mở ra, hiện ra trước mặt Minh Diệu là một cảnh tượng giống trên thiên đường không dám tưởng tượng.



Thiên đường này lại không có những đám mây muôn màu như trong truyền thuyết, cũng không có cầu vồng suối phun. Nơi này chỉ có máy móc băng sương, bồi dưỡng tào thật lớn, ống dẫn thật thô, cùng những nhân viên công tác mặc đồ phòng hộ thật dày.



- Đi theo tôi!



Một nhân viên công tác mặc đồ phòng hộ đi tới, bởi vì đeo mặt nạ nên không thấy rõ bộ dáng của hắn, ngay cả tiếng nói cũng bị máy móc vọng lại, chỉ có thể nghe được là thanh âm của nam nhân.


U Minh Trinh Thám - Chương #426