Chương 304 (a) Xâu chuỗi



Nói về linh khí ở xã hội hiện đại bây giờ có lẽ đã bị tuyệt tích. Đủ khả năng tìm được bất quá chỉ là một ít đồ vật do các vị tiền bối ngày trước lưu lại hoặc đánh rơi mà thôi. Mà xâu chuỗi thế này rõ ràng chỉ mới chế tạo ra, hơn nữa còn là đại lượng sản xuất, mà người ở xã hội hiện đại bây giờ có thể làm được như vậy, Minh Diệu chỉ biết có một người.



- Phòng thí nghiệm này có quan hệ gì với Dịch tiên sinh hay sao?



Chân mày Minh Diệu chợt cau lại.



Ngay trong thoáng chốc hắn bị phân tâm, linh lực trong thân thể vốn còn đang bị quấy nhiễu đột nhiên biến thành không ổn định, hai sợi dây leo còn lại vẫn nằm trong trạng thái nắm lấy chốt cửa tủ, bởi nguyên nhân linh lực của Minh Diệu không ổn định liền có một dây leo lập tức biến thành khô héo, gãy thành một đoạn cỏ vàng, rơi rụng xuống mặt đất.



Vừa thấy không ổn, Minh Diệu vội vàng khống chế sợi dây leo còn lại nhanh chóng thu trở về, cũng thật nhanh gắn lại mảnh thạch cao trên trần nhà.



Do nguyên nhân có một sợi dây leo bị khô héo, cửa tủ vốn đang mở ra một khe hở ngay lập tức mức đi lực lượng lôi kéo, lập tức đóng lại, phát ra thanh âm “ba” thật nhỏ. Tuy rằng vừa rồi Minh Diệu chỉ mở thành khe hở, nhưng thanh âm kia vẫn khiến cho hai người Đức bên dưới chú ý.



Có một nam nhân quay đầu lại nhìn nhìn, cũng không phát hiện ra điều gì dị thường, cũng không thấy có thứ gì phát ra tiếng vang. Chỉ là trên mặt đất có thêm một sợi dây thực vật khô héo, hơn nữa cũng đã khô héo thời gian rất lâu.



- Vừa rồi là tiếng vang gì vậy?



Nam nhân ngồi trước bàn hỏi.



- Không biết, đại khái chắc là khí hậu nóng nực nên plastic bị trướng nở vọng lại thanh âm đi!



Nam nhân kia không chút để ý nói, đối với dây thực vật khô héo rơi trên mặt đất hắn cũng chỉ nghĩ là do đồng bạn tiện tay ném rác rưởi, vì vậy không hề để trong lòng.



- Vậy chúng ta bàn lại kế hoạch đi!



Nam nhân ngồi trước bàn nói tiếp:



- Về chuyện thu về tài nguyên…



Qua một lúc lâu Minh Diệu mới nhẹ nhàng mở mảnh thạch cao trên trần nhà tách ra một khe hở, trộm nhìn xuống dưới. Xem ra thanh âm tiếng vang nhỏ vừa rồi cũng không làm hai người kia chú ý, hai người vẫn đang tiếp tục bàn thảo chuyện gì đó.



Minh Diệu lại lấy ra một trương phù trong túi, miệng niệm vài câu chú ngữ, một sợi dây leo màu xanh biếc từ trong tay hắn tiếp tục mọc dài ra, lại dọc theo trần nhà bò đi xuống.



Hiện tại trên cổ Minh Diệu cũng đã đeo vào xâu chuỗi dùng để che chắn trang bị quấy nhiễu linh lực kia, sau khi mang thứ này vào, Minh Diệu liền minh bạch được nguyên lý vận chuyển của nó. Vô luận là linh lực hay là yêu lực hoặc là từ trường quỷ hồn, những thứ đó chẳng qua cũng là một loại năng lượng mà thôi. Chỉ cần là năng lượng, đều sẽ có quỹ tích tần suất nhất định. Trang bị quấy nhiễu linh lực bên dưới phòng thí nghiệm hẳn là dùng một loại phương pháp đặc thù quấy nhiễu lên sóng ngắn của tần suất năng lượng. Giống như là trang bị dùng để che chắn sóng điện, mà xâu chuỗi đeo vào người Minh Diệu liền có thể cảm giác được thật rõ ràng linh lực của mình đã cải biến, mặc dù đối với người sử dụng cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng vì sóng ngắn năng lượng bị cải biến cho nên trang bị quấy nhiễu đã không còn tác dụng.



Ở dưới trạng thái không bị quấy nhiễu linh lực, Minh Diệu có thể dễ dàng khống chế linh lực vận chuyển bên trong cơ thể của mình. Sợi dây leo giống như một con rắn di động, dùng tốc độ cực nhanh từ vách tường leo xuống dưới mặt đất, đem đoạn dây leo bị khô héo cuốn lại, nhanh chóng quay về trong tay Minh Diệu.



- Đều thu phục xong, hiện tại nên quay trở lại đi đón cô nhỏ bướng bỉnh kia!



Minh Diệu nhu nhu đoạn dây leo bị khô héo trong tay, trong nháy mắt đoạn dây leo biến thành một mảnh tro tàn, tiêu tán bên trong không khí.



Bò đi bên trong ống thông gió hẹp hòi như loài bò sát là một chuyện vô cùng thống khổ, đặt biệt khi không thể xoay người, nhất định phải thụt lui trở về. Trên trán Minh Diệu đã ướt đẫm mồ hôi, hơn nữa vừa nghĩ tới trên đường quay trở về cửa thang máy lại phải tiếp tục đi ngang qua thực nghiệm tràng khiến lòng người rét lạnh kia, Minh Diệu nảy sinh cảm giác vô cùng chán ghét. Có những chuyện tuy rằng ngươi biết rõ nó thực sự tồn tại, nhưng chỉ cần ngươi không tận mắt nhìn thấy trong lòng luôn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Mà Minh Diệu chẳng những có thể tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn phải nhìn thấy tới hai lần.



Thế nhưng khi Minh Diệu lại đi ngang qua chỗ lỗ thông gió thực nghiệm tràng, lại phát hiện bên trong phòng đã không còn một bóng người, ra vẻ việc tiêm chích cũng đã hoàn thành xong toàn bộ.



- Không biết lại chết thêm mấy người…



Minh Diệu thở dài, tuy rằng ánh mắt của những tráng hán bị tiêm độc vật nhìn qua hoàn toàn trống rỗng mờ mịt, trở thành những người không còn năng lực ý thức, nhưng dù sao bọn họ vẫn còn giữ nguyên bề ngoài của nhân loại. Người bình thường sẽ không cách nào đem những người như vậy tách rời khỏi ý nghĩ họ thuộc chủng tộc nhân loại, cho dù là những chủng tộc khác nhưng bề ngoài vẫn mang theo hình người sinh vật thì Minh Diệu vẫn luôn có ý nghĩ họ cũng là nhân loại.



Nhưng trong lòng Minh Diệu cũng có chút mê mang, bọn họ còn được xem là nhân loại sao? Nếu nói rõ ràng, gien trong cơ thể bọn họ đã bị thay đổi hoàn toàn bất đồng với nhân loại chính thống. Hắn sinh ra ý nghĩ như vậy chẳng lẽ bởi vì bề ngoài của họ vẫn là sinh vật hình người sao? Như vậy Mị thế nào? Diệp Trọng ra sao? Mình cũng thật sự xem họ là nhân loại sao? Kể cả Diệp Tiểu Manh nữa?



Minh Diệu lắc lắc đầu, dùng sức ném tung những ý nghĩ hỗn loạn kia ra khỏi đầu óc. Bây giờ còn không phải thời gian chơi trò triết học suy tư, hiện tại hắn còn có chuyện vô cùng trọng yếu cần làm, đó là đem xâu chuỗi quay trở về phòng thay quần áo tầng một. Sau đó phải nghĩ biện pháp cùng Mị lẻn xuống tới tầng năm, tìm ra Hắc Chi Đoạn Chương. Cứu vớt toàn bộ nhân loại? Minh Diệu cảm thấy được lý do này rất vừa ý, ít nhất có thể thỏa mãn được hư vinh của một số người, chẳng thể trách có rất nhiều biến thái mặc quần áo bó sát rất thích đem mấy lời kia treo mãi trên miệng của mình.



Hắn lui trở về trên lỗ thông gió ở căn phòng ban đầu đi lên, Minh Diệu cũng không vội vàng nhảy xuống khỏi ống thông gió. Do bò tới lại bò lui một thời gian, Minh Diệu căn bản không thể xác định văn phòng bên dưới hiện tại có người hay không. Hắn kiên nhẫn chờ đợi trong ống thông gió thêm chốc lát, xác định bên dưới không có tiếng hô hấp của ai mới nhẹ nhàng chui ra khỏi ống thông gió.



- Hô…Lần sau có loại chuyện này cứ để cho Mị đến làm là hay nhất.



Minh Diệu xoay bả vai tê dại có chút lên men:



- Dù sao nàng có thể sử dụng ảnh tử di động bên trong ống thông gió dễ dàng…



Mở ra cửa phòng, Minh Diệu thừa dịp bảo an vừa xoay người tuần tra, trên hành lang không có bóng người nào, hắn vội vàng chạy nhanh tới cửa thang máy, dùng tấm thẻ chuẩn bị trong tay mở cửa ra.





U Minh Trinh Thám - Chương #418