Chương 30: Tiêu diệt Quỷ Yêu



- Rốt cục cũng giết chết…còn dư lại một tên càng khó giải quyết hơn!



Minh Diệu quay đầu nhìn lại, đã không còn thấy bóng Quỷ Yêu.



- Ra đi, chúng ta hàn huyên một chút!



Minh Diệu ném súng sang một bên, tỏ vẻ mình cũng không có ác ý.



- Hì hì hì, ngươi cho ta là đứa ngốc sao!



Trong phòng quanh quẩn thanh âm bén nhọn của Quỷ Yêu, lại không nghe ra từ đâu vọng lại, Minh Diệu cảm giác trên người mình nổi lên một mảnh da gà.



- Thì ra ngươi chính là Minh Diệu.



Quỷ Yêu tựa hồ biết Minh Diệu.



- Thì ra ta lại nổi danh đến như vậy!



Con dương yêu khi nãy, còn có con Quỷ Yêu này cũng biết tên Minh Diệu, đúng là làm Minh Diệu có chút giật mình:



- Xem ra ta rất nổi danh, muốn ký tên không?



- Hì hì hi hi, ta chán ghét ngươi, chỉ còn kém một chút nữa là được rồi…Ngươi lại chạy tới quấy rầy ta!



Mặc dù Quỷ Yêu đang cười, nhưng trong tiếng cười có thể cảm giác được nó đang tức giận:



- Nếu như ngươi đến chậm thêm một lát, ta hấp thu được sinh khí của con yêu kia, ta liền có thể hoàn thành tiến hóa. Cũng là ngươi phá hư chuyện tốt của ta.



- Vậy sao, vậy thì xin lỗi, ta đâu có biết, ta bất quá chỉ là đi ngang qua mà thôi!



Minh Diệu làm ra bộ dạng như không quan tâm:



- Chúng ta gặp nhau hàn huyên một chút thế nào, nói không chừng ta giúp ngươi tìm người hấp thu một chút sinh khí để ngươi tiến hóa hoàn toàn.



- Giúp ta? Tại sao?



Quỷ Yêu kỳ quái hỏi.



- Chúng ta bàn điều kiện một chút đi, ta có một kẻ thù, ta nghĩ muốn nhờ ngươi giúp ta giết hắn. Ngươi giúp ta giết người, ta giúp ngươi tiến hóa, ngươi cảm thấy như thế nào đây?



Hai tay Minh Diệu khoanh trước ngực, đánh giá bốn phía, một tay lặng lẽ tiến vào túi áo khoác bên ngoài.



- Tại sao ngươi không tự mình động thủ? Lấy năng lực của ngươi nếu như ta có thể giết người chính ngươi cũng có thể!



Quỷ Yêu bị lời nói của Minh Diệu làm hồ đồ.



- Ta là người bình thường, cảnh sát sẽ tìm tới cửa.



Minh Diệu nhắm hai mắt lại, tựa hồ như đang suy tư gì đó.



- Tại sao ta phải tin tưởng ngươi?



Quỷ Yêu tựa hồ có chút động tâm.



- Ngươi không cần tin tưởng ta!



Minh Diệu mở mắt:



- Kỳ thật ta đang lừa gạt ngươi!



- Ly Hỏa!



Trong nháy mắt Minh Diệu đánh ra ba đạo Ly Hỏa Phù, bắn thẳng lên đèn treo trên trần nhà.



- Rầm!



Đèn treo từ bên trên trần nhà rớt xuống, vỡ tan trên đất, bên trong những mảnh vỡ thủy tinh có một con búp bê tóc vàng đang lẳng lặng nằm.



- Rốt cục tìm được ngươi!



Minh Diệu cảm giác trái tim thả lỏng xuống:



- Thật ngại quá, thật ra ta cũng không thích nói dối gạt người, nhưng ngươi cũng không phải là người, còn chưa được tính. Ta chỉ là muốn tìm ra địa phương ẩn thân của ngươi mà thôi.



Minh Diệu từ trên mặt đất cầm lấy con búp bê:



- Mặc dù ta rất muốn biết tại sao các ngươi biết ta, nhưng ta nghĩ vấn đề này tốt hơn để tự ta đi tìm đáp án, lưu ngươi ở lại trên đời này chỉ biết càng hại thêm nhiều người.



- Hì hì ha ha ha, ta chán ghét ngươi, ta muốn giết ngươi!



Ánh mắt con búp bê nhìn chằm chằm vào Minh Diệu, trong lòng Minh Diệu cảm giác được một tia bất an.



- Không tốt!



Minh Diệu nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, thì ra trong bất tri bất giác bên ngoài trời đã sụp tối. Một cỗ khí tức cường đại từ trên người con búp bê tán phát ra ngoài, Minh Diệu không dám khinh thường, ném con búp bê lui ra phía sau một bước, cảnh giác nhìn con búp bê rơi trên mặt đất.



Cánh tay trái con búp bê chợt động, phảng phất như được trao sinh mạng đứng bật lên.



- Như vậy dùng ngươi làm tế phẩm cuối cùng đi!



Ánh mắt con búp bê nhìn Minh Diệu, mặc dù vẻ mặt còn chưa có biến hóa, nhưng Minh Diệu cảm giác được nó đang cười, một kiểu cười tàn nhẫn.



- Hỏng bét, trời lại tối, chẳng lẽ còn phải đánh sao!



Bởi vì vừa rồi Minh Diệu phải kích đấu, thể lực tiêu hao hơn phân nửa. Đối mặt địch nhân cường đại không rõ lai lịch, Minh Diệu cảm giác lòng bàn tay mình đang đổ mồ hôi.



- Đến đây đi, ngươi không phải đang muốn hủy diệt ta sao? Lúc trước bọn hắn đã nghĩ hủy diệt ta, ta vẫn trốn ra được địa phương quỷ quái kia. Hút rụng sinh khí của ngươi, ta liền có thể biến thành hoàn toàn, trở về giết sạch những tên khốn kiếp muốn hủy diệt ta, wow ha ha ha ha ha…



Con búp bê lớn tiếng cười như điên.



- Không nhất định đâu, đừng nên quá khinh thường ta a!



Minh Diệu lấy ra phù chú trong túi quần:



- Trước nếm thử Ly Hỏa Chú của ta đi!



- Ly Hỏa, tật!



Minh Diệu chớp mắt đã đánh ra năm đạo Ly Hỏa Phù, đây đã là cực hạn hiện tại của hắn.



- Ngũ Hành thuật pháp đối với ta mà nói không thể nào thực hiện được!



Quỷ Yêu khinh miệt vươn hai tay, năm hỏa cầu trong nháy mắt liền thay đổi quỹ tích, đánh vào bốn vách tường, chỉ để lại những dấu vết nám đen.



- Chỉ có chút thực lực này sao!



Quỷ Yêu suy nghĩ rốt cục muốn chơi đùa cùng Minh Diệu một chút, hành hạ thân thể người, nghe hắn khóc thét đối với Quỷ Yêu mà nói là vô cùng hưởng thụ.



- Đổi lại đi, Hỏa Chú ta đã phá!



Quỷ Yêu lẳng lặng đứng yên chờ Minh Diệu công kích, cơ hồ đã sắp tiến hóa hoàn toàn, linh lực của nó mạnh hơn Minh Diệu rất nhiều.



- A, thật ngại quá, Ngũ Hành Chú của ta bây giờ chỉ mới luyện được Hỏa Chú cùng Mộc Chú mà thôi.



Minh Diệp lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh trong túi quần:



- Không biết loại đồ vật này có làm cho ngươi hài lòng được hay không đây.



Một đạo hồng quang hiện lên thật nhanh, Quỷ Yêu cảm giác được nguy cơ mãnh liệt, hai tay vươn về phía trước dùng hết linh lực toàn thân đi đối kháng lực lượng cường đại chạm mặt mà đến.



- Yêu Lân, đi đi!



Yêu Lân mang theo ánh sáng loang loáng màu đỏ hướng Quỷ Yêu bay đi, xé rách bình chướng linh khí vô hình do Quỷ Yêu tạo ra.



- Không xong!



Nhìn thấy sắp bị Yêu Lân đánh trúng, Quỷ Yêu trong nháy mắt làm ra động tác né tránh, nhưng bởi vì váy của con búp bê quá dài, bị Yêu Lân đánh trúng ngã vật trên mặt đất đầy nước bùn.



Yêu Lân tản ra quang mang màu đỏ chấn rung, Quỷ Yêu cảm giác giống như bị axit tạt lên trên da thịt, một cỗ đau đớn kịch liệt truyền đến.



- A…đau qua, đây là vật gì…



Tiếng kêu vốn bén nhọn của Quỷ Yêu càng thêm chói tai, Minh Diệu cảm giác màng nhĩ rất nhanh muốn bị xé rách.



- Hô…hô…Đây cũng không phải là một loại pháp khí đâu, đây là đồ vật năm xưa ta mang theo từ trong nhà ra để phòng thân, một loại đồ vật mà đám tiểu quỷ cũng không có tư cách nhìn thấy, ngươi hẳn nên cảm thấy vinh hạnh.



Đem Yêu Lân tế ra, Minh Diệu cảm giác cũng thật cố hết sức, lung la lung lay đứng không yên, linh lực toàn thân đều bị một kích kia mang đi hết.



- Chỉ cần cung cấp đầy đủ linh lực cho Yêu Lân, có thể phá hủy hết thảy mọi thứ!



- A…đừng…ta không cam lòng…



Quỷ Yêu thống khổ khóc thét.



- Không cần vùng vẫy, Yêu Lân có khả năng hút đi tất cả linh lực của ngươi!



Minh Diệu nửa quỳ trên mặt đất thở hổn hển:



- Ngay cả ta là chủ nhân cũng không thể hoàn toàn khống chế nó!



Minh Diệu cố gắng đứng lên, từ từ đi về phía Quỷ Yêu đang khóc thét giãy dụa trên mặt đất.



- Hủy diệt vật ngươi bám vào, ngươi sẽ không thể làm ác được nữa!



Không còn linh lực Minh Diệu đã không cách nào tiếp tục sử dụng phù chú, hắn nhặt lên một cây gậy gỗ trên mặt đất, muốn dùng gậy gỗ đập nát con búp bê.



- Như vậy hết thảy đã có thể kết thúc…Ân?



Đợi đến khi Minh Diệu quay đầu lại, đã không còn nhìn thấy con búp bê, chỉ có một chiếc váy nho nhỏ bị Yêu Lân ghim lên mặt đất.



- Không hay…



Minh Diệu cảm giác sau gáy mát lạnh, đầu bị đánh mạnh một cái, lực đánh mạnh mẽ khổng lồ đánh bay Minh Diệu ra ngoài, hung hăng đụng vào trên vách tường.



- Hô hô hô…Xem ra ta thật coi thường ngươi!



Minh Diệu nhìn thấy thân ảnh Quỷ Yêu có chút mơ hồ không rõ, hắn biết nhất định đại não đã muốn hôn mê.



Quỷ Yêu tựa hồ cũng tương đối suy yếu, Yêu Lân hút đi phần lớn linh lực của nó, nó vốn là linh khí tổ hợp thể quỷ khí cùng yêu khí, hút đi linh lực tương đương trực tiếp hút đi tính mạng của nó. Thân thể bên phải con búp bê đã nám đen một mảnh, là bị lực lượng ăn mòn cường đại của Yêu Lân tạo thành.



Minh Diệu nghĩ muốn bò dậy, thân thể lại không nghe chỉ huy, chỉ có thể nhìn con búp bê thân thể trần truồng từng bước từng bước hướng hắn đi tới, có thể ngửi thấy mùi vị chất nhựa bị khét lẹt.



- Thì ra con búp bê Barbie trần truồng làm thật tinh xảo a…



Trong đầu Minh Diệu toát ra ý niệm này.



Thân thể nho nhỏ của Quỷ Yêu cưỡi lên trên người Minh Diệu.



- Uy…tư thế này của ngươi thật quá mập mờ rồi…



Minh Diệu lúc này vẫn không quên phun một câu châm chọc.



- Ta muốn ngươi phải chịu nhiều đau khổ hơn nữa mới hút rụng sinh khí của ngươi, để trả giá thật nhiều, cũng giống như tên dân công ghê tởm kia, hắn lại dám nghĩ làm trở ngại ta hút đi sinh khí của đứa bé kia, ta muốn hành hạ ngươi đến chết!



Quỷ Yêu hung hăng vỗ lên trên ngực Minh Diệu, một luồng xung điện mãnh liệt xuyên qua thân thể Minh Diệu, Minh Diệu chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn cùng tê dại, đầu óc trống rỗng nhưng trong miệng lại gọi không thành tiếng.



- Hì hì hì, thoải mái sao, không nên gấp gáp, đêm còn rất dài, chúng ta còn thời gian để chơi, ha ha ha…



Quỷ Yêu đắt ý nhìn vẻ mặt thống khổ của Minh Diệu, cảm giác vô cùng thư sướng.



- Đông!



Một tiếng vang thật lớn, con búp bê trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài, thân thể nho nhỏ đụng trúng vách tường rơi xuống mặt đất, một bàn chân hung hăng giẫm lên trên đem nó giẫm tan nát bấy.



- Cậu làm sao rồi?



Từ Mẫn đỡ Minh Diệu ngồi dậy:



- Quái vật mà chúng ta muốn tìm chính là con búp bê này sao?



- Ân…



Minh Diệu theo tay dìu của Từ Mẫn đứng lên, nhìn con búp bê đã bị giẫm thành mảnh vụn, vật bám víu đã bị phá hư, quỷ khí cùng yêu khí vốn bị mạnh mẽ kết hợp nhanh chóng tản ra trong không khí, từ từ biến mất không nhìn thấy gì nữa.



- Làm sao chị biết tôi ở chỗ này?



Minh Diệu cảm thấy kỳ quái vì sao Từ Mẫn lại xuất hiện tại nơi này.



- Nói nhảm, tôi không đến vạn nhất cậu lấy súng của tôi đi cướp ngân hàng thì tôi thảm rồi!



Từ Mẫn vừa trở về liền xin đi theo dõi giám sát camera các đoạn đường giao thông, phát hiện được hành tung của Minh Diệu cuối cùng tìm tới nơi này.



- Đừng nháo nữa đi, ngân hàng tan sở mất rồi, hay là chị cho tôi mượn chơi thêm hai ngày?



Minh Diệu theo tay dìu của Từ Mẫn thu hồi Yêu Lân trên mặt đất.



- Cậu tự nằm mơ đi!



Từ Mẫn hung hăng gõ lên đầu Minh Diệu.



- A, có lầm hay không, tôi đang bị thương mà chị còn bỏ đá xuống giếng?



Minh Diệu che đầu ngồm xổm xuống.



- Thật xin lỗi thật xin lỗi…



Từ Mẫn xin lỗi giúp Minh Diệu xoa đầu:



- Tại mỗi lần gặp cậu đều tự nhiên muốn đánh cậu…



- Ngô ngô ngô…chị làm tổn thương lòng tự tôn của tôi, tôi muốn chị đền tiền!



- Sao vậy, còn muốn bị đánh sao?



- …



Minh Diệu sáng suốt ngậm miệng lại.


U Minh Trinh Thám - Chương #41