Chương 300: Lý do



- Như vậy có thể nói cho tôi biết rốt cục là vì chuyện gì sao?



Minh Diệu nhìn Snake nói:



- Có lẽ chúng tôi có thể giúp anh một phen!



- Các người muốn đi vào phòng thí nghiệm vì mục đích gì?



Snake nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi.



- Là vì muốn trộm văn kiện cơ mật? Hay là chỉ muốn phá hủy nơi này?



- Cũng không khác biệt gì đâu.



Minh Diệu nghĩ nghĩ, hồi đáp:



- Nếu như có thể, bản thân tôi chỉ muốn đem cả phòng thí nghiệm nơi này nổ bay hủy rụng. Dùng cơ thể sống của nhân loại làm cơ cấu thực nghiệm, thứ này đích xác làm cho tôi vô cùng phản cảm!



- Ha ha ha ha, nói như vậy hai người là phần tử khủng bố đi?



Nghe được câu nói của Minh Diệu, Snake lớn tiếng nở nụ cười.



- Xem như thế đi.



Minh Diệu trầm ngâm trong chốc lát, thống khoái tiếp nhận danh xưng này.



- Anh nói không sai, mục đích của tôi chính là những nhà khoa học bên trong phòng thí nghiệm này.



Snake ngừng cười nói:



- Nhưng mục tiêu của tôi cũng không phải là những thực nghiệm viên có cũng như không kia, mà là đầu lĩnh của bọn hắn, là kẻ đem chúng tôi chế tạo ra tới, được gọi là nhà khoa học điên cuồng nhất Châu Âu. Người phụ trách thí nghiệm gien cải tạo Francis.



- Là tên Francis kia đem các anh thí nghiệm gien cải tạo sao?



Minh Diệu nghĩ nghĩ, cũng thật không ngờ nghe được lời nói này của Snake.



- Sinh vật được chế tạo ra tới, anh muốn dùng từ này đi?



Snake mang theo vẻ tự giễu trên mặt cười cười nói:



- Không có vấn đề gì, tôi đối với loại chuyện này đã sớm thành thói quen. Anh biết không, trước khi đi ra được phòng thí nghiệm, tên của tôi là số 28!



- Mẫu thí nghiệm số 28 sao?



Minh Diệu cau mày:



- Đích thật là một đám ghê tởm điên cuồng không xem con người là đồng loại của chính mình!



- Đúng vậy, đối với bọn hắn mà nói chúng tôi bất quá chỉ là một nhóm vật thí nghiệm, một nhóm vật phẩm bị chế tạo ra tới mà thôi, một đám động vật ngay cả tên cũng chỉ được dùng con số để thay thế xưng hô mà thôi!



Ngữ khí của Snake thật bình tĩnh nói tiếp:



- Khi tôi đi ra khỏi phòng thí nghiệm, cũng chính là được gọi bằng từ thất bại phẩm, giống như rác rưởi bị người ném đi ra. Nhờ vậy mà tôi mới chính thức có được tên gọi cho mình, người đặt tên cho tôi là đội trưởng nhóm lính đánh thuê tên Hunt.



- Đội trưởng lúc đó sao…



Minh Diệu trầm ngâm trong chốc lát nói:



- Nói như vậy hiện tại người đó đã…



- Đúng vậy, hắn đã chết. Chết trước mặt của tôi.



Snake gật đầu:



- Là do tôi tự tay mình giết chết hắn, sau đó tôi lên làm đội trưởng đội lính đánh thuê!



Minh Diệu không nói gì, hắn đang chờ đợi nghe Snake nói tiếp. Một đám người cải tạo gien bị cho rằng là thất bại phẩm, lại bị xem như rác rưởi ném ra ngoài, tổ hợp lại cùng nhau, thành lập ra một dong binh đoàn. Một đám người mà tên của họ chỉ được dùng những con số xưng hô, rất rõ ràng, trong lòng của họ rất rõ ràng bọn họ đã không còn được xem là nhân loại chân chính. Một đám người như vậy tập hợp chung một chỗ, đồng bệnh tương lân nên bọn họ sẽ dị thường đoàn kết. Minh Diệu không tin lý do mà Snake giết chết Hunt chỉ vì chuyện tranh đoạt vị trí đội trưởng đơn giản như vậy.



- Tôi giết chết hắn, dùng đôi tay của tôi.



Snake nắm chặt bàn tay:



- Tôi thật sự là vì không có cách nào trơ mắt nhìn hắn phải trải qua loại thống khổ kia. Hắn cầu xin tôi, xin tôi sớm giúp chấm dứt sinh mạng của hắn. Tôi thật sự không còn cách nào nên đành phải dùng dao găm cắt đứt cổ họng của hắn. Anh biết không, hắn nói với tôi một câu cuối cùng, ngay khi tôi dùng dao găm cắt vào yết hầu của hắn, hắn lại nói với tôi “cảm ơn”!



Trầm mặc.



Mị cảm giác có chút không thoải mái. Nhìn người tự tay giết chết mình mà lại nói ra hai chữ cảm ơn, như vậy người kia rốt cục phải thừa nhận nỗi thống khổ lớn thế nào khi còn sống?



- Hunt là đội trưởng đội lính đánh thuê, cũng là người có tuổi lớn nhất trong đội. Sau khi giết chết hắn, tôi là người lớn tuổi nhất trong đội nên tiếp nhận chức vụ đội trưởng.



Snake tiếp tục nói:



- Những người chưa từng trải qua chuyện kia nên chắc chắn sẽ không cảm nhận được sự khủng bố bên trong của nó. Chứng kiến người quen thuộc ở ngay trước mặt mình trước một giây thân thể còn đang thật khỏe mạnh bỗng dưng trong nháy mắt khô quắt xuống, biến thành một thây khô, cả người biến thành bộ xương khô chỉ còn lớp da bao bọc bên ngoài, nhưng vẫn còn có thể hít thở. Máu từ lỗ chân lông chảy ra, xương cốt bởi vì khuyết thiếu chất vôi mà trở nên thật yếu ớt. Chỉ thoáng hoạt động lập tức gãy xương. Mà kinh khủng nhất là trong lòng tôi hiểu thật rõ ràng, tôi cũng sẽ có một ngày như thế, hơn nữa ngày tháng đó cách tôi càng ngày càng gần!



- Cho nên anh muốn trả thù?



Minh Diệu mở miệng nói:



- Trả thù những tên khoa học gia chế tạo ra các anh?



- Đúng vậy, tôi chính là muốn trả thù!



Snake nghiến răng nghiến lợi nói.



- Tôi muốn giết chết tên hỗn đản kia, đương nhiên là sau khi cho hắn nhận đủ hết mọi tra tấn!



- Đây là cơ hội tốt nhất. Khi đám người của ủy viên hội tìm dến tôi thì tôi biết đây là cơ hội duy nhất có thể đi trở lại hòn đảo này, cũng là cơ hội duy nhất có thể tiến tới gần tên điên kia. Tôi nhận được tin tức người kia trong hôm nay sẽ từ trong phòng thí nghiệm đi ra ngoài một lần, rời khỏi hòn đảo đi tham gia một hội nghị.



Snake tiếp tục nói:



- Vì ngày này tôi đã chờ rất lâu, đáng tiếc thật không ngờ lại bị anh phá hủy!



- Sợi dây thép kỳ quái anh lấy được từ chỗ nào vậy?



Minh Diệu mở miệng hỏi. Đối với sợi dây thép có linh lực quen thuộc đi kèm Minh Diệu thật sự rất tò mò.



- Tôi mua được ở ngoài chợ đen!



Snake nói:



- Nghe nói là do một người Trung Quốc chế tạo ra tới, là một loại đồ vật có cảm ứng đặc thù đối với linh năng giả!



- Nói như vậy anh dùng sợi dây thép kia làm kíp nổ để kích thích địa lôi, như vậy tên điên khoa học gia kia là một linh năng giả sao?



Minh Diệu lại hỏi.



- Không, hắn không phải!



Snake lắc đầu nói:



- Nhưng mấy tên bảo tiêu bên cạnh hắn lại là Khu Ma Sư nổi danh Châu Âu, tôi mai phục vật này là vì muốn đối phó hộ vệ của hắn. Về phần tên hỗn đản kia, tôi muốn tự tay siết cổ họng của hắn!



- Cho nên anh cài đặt cạm bẫy, sau đó trốn trên tàng cây chờ đợi tên điên kia cùng bảo tiêu của hắn xuất hiện. Kết quả thật không ngờ thấy hai vị khách không mời như chúng tôi đột ngột xuất hiện tại nơi này, còn phá hủy cạm bẫy mà anh bố trí!



Minh Diệu gật đầu nói tiếp:



- Anh sợ bị hai chúng tôi làm đảo loạn kế hoạch trả thù của anh. Cho nên anh muốn tranh thủ trước khi tên điên kia đi ra khỏi phòng thí nghiệm thì xử lý chúng tôi, sau đó lại bố trí cạm bẫy thêm một lần nữa, tôi đoán không lầm đi?



- Cũng không sai biệt lắm!



Snake gật đầu cười tự giễu:



- Chỉ là không nghĩ đến tôi lại bị anh đánh đến không thể nhúc nhích!



- Tôi còn một nghi vấn, anh bố trí cạm bẫy tại nơi đây, cho dù thật sự nổ chết được mấy bảo tiêu của tên điên khoa học gia kia, nhưng lại làm tên điên kia hoảng sợ chạy vào trong phòng thí nghiệm ẩn núp không trở ra thì anh phải làm sao bây giờ?



Mị nhịn không được mở miệng hỏi:



- Hình như anh không vào được bên trong phòng thí nghiệm kia đi?


U Minh Trinh Thám - Chương #407