Chương 296 (b) Đổ bộ



- Anh đúng là kẻ biến thái!



Đồng bạn của hắn lắc đầu:



- Mau nhanh trở về đi, đội trưởng vẫn đang chờ báo cáo đó!



Người cầm súng có chút không tình nguyện lại dùng chân mang ủng nặng đá vào đầu hải kình mắc nạn, sau đó cùng đồng bạn của mình chậm rãi biến mất trong rừng cây trên đảo.



Minh Diệu tránh sau khối đá ngầm, đợi đến khi thân ảnh hai người biến mất thật lâu sau mới thật cẩn thận đi ra.



- Xem ra là ngươi giúp ta một lần, như vậy ta cũng có thể giúp đỡ ngươi!



Minh Diệu dùng hai tay nâng lên một ít nước biển, tưới lên trên người hải kình. Có lẽ như vậy cũng không nổi lên bao nhiêu tác dụng, nhưng ít nhất có thể để cho nó được thoải mái hơn một chút.



- Được rồi, bây giờ để cho ta tới chứng thật một chút thành quả luyện tập gần đây thử xem!



Minh Diệu xoa bóp ngón tay, tự nhủ.



Hắn điều chỉnh lại hô hấp của mình, dùng hai tay ôm lấy thân thể của hải kình.



- Uống…lên đi!



Giống như ngọn núi lửa tích tục đã lâu đột nhiên bùng nổ, một loại cảm giác kích thích khiến trái tim cũng đập nhanh từ trong ngực Minh Diệu truyền ra.



Trên cánh tay hắn nổi lên một mảnh gân xanh cuồn cuộn, đầu hải kình nặng gần cả tấn bị Minh Diệu nương theo lực lượng thân thể cứng rắn bế bổng lên.



Đây là khi mấy ngày trước Minh Diệu tĩnh tu bên trong khách sạn đột nhiên nghĩ ra một phương pháp có thể trong nháy mắt đem lực lượng đề cao. Bất đồng với pháp thuật đơn thuần, vô luận là pháp thuật gì đều phải dựa vào phương thức vận chuyển chuẩn xác của linh lực bên trong kinh mạch cơ thể để phát sinh ra hiệu quả của pháp thuật. Mà Minh Diệu nghĩ ra được loại phương thức này là đơn thuần ở trong một thời gian ngắn, đem toàn bộ linh lực đều bạo phát đi ra. Cũng giống như hỏa dược bị nghẽn bên trong một không gian phong bế đột nhiên bị kích nổ, chỉ trong chớp mắt lực lượng nổ mạnh đủ để nổ tung núi đá. Nhưng loại lực lượng này cũng không thể sử dụng trong thời gian quá lâu, nếu không người bị cắn trả vẫn chính là Minh Diệu, sẽ bị lực lượng nổ mạnh kia nổ thành một đống rách nát, Minh Diệu cũng không có ý tưởng đem thân thể mình biến thành một chiếc bánh pháo.



Cũng may địa phương đầu hải kình bị mắc nạn cách mặt nước biển không xa. Gân xanh trên cổ Minh Diệu nổi lên, hắn nhịn xuống nỗi đau đớn như bị xé rách trong thân thể, hướng mặt biển chầm chậm bước xuống.



- Đi thôi!



Minh Diệu hét lớn một tiếng, đem đầu hải kình to lớn ôm trong tay ném mạnh ra ngoài. Thân thể hải kình bay vọt ra, tóe lên một ít bọt sóng chui vào trong biển cả.



- Hô hô hô…



Minh Diệu đứng nguyên tại chỗ, mồm há hốc thở hổn hển. Chỉ không tới thời gian một phút đồng hồ hắn đã cảm giác cực hạn. Xem ra loại lực lượng này không thể dùng nhiều, nếu không mà nói thật dễ dàng làm cho kinh mạch trong thân thể tổn thương nghiêm trọng. Nếu như không gặp phải vạn bất đắc dĩ, loại lực lượng này nên dùng càng ít càng tốt nhất. Chỉ mới sử dụng thời gian chưa tới một phút đồng hồ Minh Diệu cũng đã có cảm giác linh lực sắp bị vét sạch.



- Xem ra muốn sử dụng bao nhiêu lực lượng cũng phải trả bấy nhiêu đại giới!



Minh Diệu có chút vô lực kéo đôi chân nặng nề chậm rãi đi lên bờ. Hai cánh tay bởi vì vừa dùng sức quá nặng nên có dấu hiệu như thoát lực.



Từ trong chiếc túi bao kín lấy ra lương khô, Minh Diệu bẻ một mảnh bỏ vào trong miệng. Nói thật thứ này thật khó ăn, khô khốc, chỉ có chút vị mặn mà thôi. Nhưng hiện tại Minh Diệu đang cần gấp thực vật bổ sung linh lực vừa mới hao tổn, cho nên cũng bất chấp hết thảy.



Không biết là nhân họa đắc phúc hay chôn tai họa ngầm thật lớn, Minh Diệu nhớ rõ từ sau lần ở tiểu trấn trở về, trong thân thể mình tựa hồ xuất hiện một ít biến hóa khó hiểu. Vô luận linh lực tiêu hao lợi hại như thế nào, chỉ cần có thể ở trong thời gian ngắn được bổ sung đầy đủ thực vật, linh lực trong cơ thể hắn cũng thật nhanh khôi phục lại. Cũng giống như Minh Diệu ăn hết mảnh lương khô này đều toàn bộ chuyển hóa thành linh lực cung cấp cho hắn. Minh Diệu không biết loại biến hóa này về sau sẽ mang đến cho hắn bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng ít nhất theo giai đoạn hiện tại mà xem, còn không thấy có tai hại gì rõ ràng, ít nhất hắn còn chưa biến thành loại La Sát Quỷ chỉ biết ăn thịt người bổ sung lực lượng.



Không thèm nghĩ tới, chỉ cần hiện tại không có việc gì vẫn tốt hơn, chuyện sau này ngày sau hãy nói. Không biết là bởi vì trước kia biết được tuổi thọ của mình không còn bao nhiêu, hay nhận lấy bệnh vô tư hời hợt của Diệp Tiểu Manh, Minh Diệu đối với mọi sự tình đều thấy rất phóng khoáng.



Được thì tốt không được không sao cả, thật thích hợp với loại tâm tình này của hắn.



- Anh đến muộn!



Thanh âm một nữ nhân truyền tới từ sau lưng Minh Diệu.



- Nhưng một màn vừa rồi quả thật rất khốc nha, một nhân loại lại có thể giơ lên một sinh vật nặng hơn thể trọng của mình gấp mười lần, lại còn có thể ném ra xa đến như vậy, anh thật sự là nhân loại sao?



- Hẳn là xem như thế đi, sau này thì khó mà nói!



Minh Diệu căn bản không nghe được bất kỳ thanh âm người nào đang tiếp cận mình, nhưng thanh âm kia vẫn đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng hắn. Có thể làm được điểm này trên thế gian chỉ sợ ngoại trừ Mị cũng không có được mấy người.



- Nhưng trong cơ thể tôi hiện tại có phân nửa máu huyết của quỷ hút máu, nếu quả thật tính kỹ, tôi hẳn được xem như nửa quỷ hút máu đi!



- Thật là người thú vị!



Một bóng đen từ trong hình bóng của Minh Diệu chậm rãi lớn dần, dần dần hóa thành bộ dạng của Mị.



- Di? Vì sao cô lại ăn mặc như thế này?



Minh Diệu nhìn Mị mặc bộ quần áo bó sát màu đen, có chút kỳ quái hỏi.



- Bộ quần áo này có gì sao?



Mị có chút lẫn lộn nhìn vào mình:



- Thật là bình thường thôi, khi tôi hành động luôn luôn mặc thế này!



- Thật không tình thú…không tình thú chút nào a…



Minh Diệu cúi đầu, bộ dạng như vô lực. Hắn dùng ngón tay chỉ ánh mặt trời trên đầu, lại chỉ chỉ bãi cát màu trắng xóa, cuối cùng chỉ biển cả xa xa.



- Chứng kiến mấy thứ này, chẳng lẽ cô không có chút giác ngộ nào sao?



- Là giác ngộ gì?



Mị bị thái độ nghiêm trang của Minh Diệu làm cho hoàn toàn hồ đồ:



- Rốt cục anh muốn nói cái gì?



- Là áo tắm hai mảnh, áo tắm hai mảnh đó!



Minh Diệu làm ra biểu tình như khao khát thèm muốn nói:



- Chứng kiến bãi biển tràn đầy ánh nắng tươi sáng như thế, chẳng lẽ cô thật không có chút dục vọng muốn hiển lộ dáng người xinh đẹp của mình một chút hay sao? Lại nói cô cũng không phải có bộ ngực dậy thì bất lương như Tiểu Manh, vì sao không làm một chút chuyện để chiếm được niềm vui của một đại thúc trung niên đây chứ?



- Chết biến thái!



Mị đỏ mặt, đẩy mạnh đầu Minh Diệu đang kề sát ra xa:



- Anh đến làm chính sự hay là đến chơi đùa, tuyệt không đứng đắn!



- Ngẫu nhiên cũng cần hòa dịu một chút không khí khẩn trương thôi.



Minh Diệu phủi phủi lương khô rơi trên áo, khôi phục lại biểu tình nghiêm trang nói:



- Bất quá thật muốn hỏi, cô lên đảo lúc nào vậy?



- Đã tới được vài ngày!


U Minh Trinh Thám - Chương #400