Chương 295 (a) Gương mặt bất hủ



- Ha ha…



Nghe Vicky so sánh, Kent cười lên ha hả:



- Bề ngoài chỉ luôn gạt người, đừng tưởng rằng những thanh niên trẻ tuổi thì nhất định phải giỏi hơn anh, đây là giáo huấn!



- Thật sự là cũng không sai biệt bao nhiêu với ông đâu, cũng nhỏ xíu như nhau thôi!



Trong lòng Vicky âm thầm nghĩ, đương nhiên nàng cũng không ngu xuẩn tới mức ở ngay trước mặt Kent bình luận bản năng đàn ông của hắn.



- Chúng ta mau nhanh rời khỏi nơi này đi!



Nàng nhu nhu cổ tay vì bị trói đến tê dại trong thời gian dài:



- Sau khi trở về em còn muốn thêm một lần!



- Ách…



Gương mặt Kent thật khó coi như vừa nuốt phải ruồi bọ:



- Tối nay anh còn có công việc…



Đẩy cửa phòng ra, Minh Diệu nhìn thấy Mị đang nhàm chán ngồi trên sô pha săm soi bàn tay mình. Sheen cũng không có mặt trong văn phòng, chỉ có một mình Mị ngồi bên trong.



- Trở về cũng nhanh thôi!



Mị giương mắt nhìn nhìn Minh Diệu, lại cúi đầu.



- Không có cách nào!



Minh Diệu bất đắc dĩ nói:



- Tôi cũng muốn xem thêm chốc lát, dù sao dáng người của nữ nhân kia cũng không tệ, chẳng qua lực bền bỉ của lão đầu kia thật quá kém!



- Tư tưởng biến thái!



Gò má của Mị lại nổi lên vẻ đỏ ửng, ở trước mặt nàng người thanh niên này còn nói chuyện trắng ra như vậy, Mị hận đến ngứa cả hàm răng.



- Nhưng đồ vật cũng đã lấy tới tay, đêm nay xem như thật thuận lợi!



Minh Diệu khôi phục lại bộ dáng thật nghiêm trang, giống như người vừa trêu đùa Mị không phải là hắn:



- Hiện tại nên nói chuyện của hai người chúng ta…



- Chuyện của hai người chúng ta?



Mị ngẩng đầu nhìn Minh Diệu:



- Anh còn muốn biết chuyện gì?



- Là Diệp Trọng gọi cô tới đây sao?



Minh Diệu nhìn thẳng vào ánh mắt Mị, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.



- Không biết!



Mị cúi đầu đùa bỡn ngón tay, căn bản không để ý tới câu hỏi của Minh Diệu.



- Nếu tìm được Hắc Chi Đoạn Chương, cô dự định làm như thế nào?



Minh Diệu thay đổi câu hỏi khác.



- Không biết!



- Diệp Trọng cần Hắc Chi Đoạn Chương rốt cục là vì muốn làm chuyện gì?



Minh Diệu cau mày, nữ nhân này rõ ràng tỏ thái độ không chịu hợp tác.



- Không biết!



Mị trả lời, vẫn một câu nói, ngay cả âm điệu cũng không hề thay đổi.



- Cô từ chỗ nào biết được chuyện này? Từ bên trong nội bộ sao?



- Không biết!



- Đây là cô đang trả thù chuyện tôi làm cho cô xấu hổ khi ở trong căn phòng bên dưới sao?



- Xem như thế đi!



Khóe môi Mị lộ ra tia cười khẽ:



- Hai người chúng ta chẳng qua chỉ là đồng minh mà thôi, cần gì phải hỏi chuyện rõ ràng như thế. Nữ nhân có thật nhiều bí mật không thể tùy tiện để lộ cho nam nhân biết được đâu.



- Nếu chuyện gì cô cũng không chịu nói với tôi, như vậy tôi làm sao có thể tin tưởng được cô!



Minh Diệu nói:



- Dù sao chuyện này không phải là chuyện để đùa chơi!



- Anh chỉ cần biết ở giai đoạn hiện tại mục đích của hai chúng ta nhất trí, như vậy là đủ rồi!



Mị đưa một ngón tay nhẹ nhàng lắc lắc, phe phẩy:



- Về phần chuyện về sau, còn chưa tới nông nỗi hai chúng ta phải nghiên cứu thảo luận!



- Được rồi, đêm nay tâm tình của tôi không tốt lắm, cần tìm một chỗ phát tiết một chút!



Mị đứng dậy nhẹ nhàng duỗi bờ lưng mệt mỏi.



- Nếu tấm thẻ cùng chìa khóa đã lấy tới tay, như vậy chuyện còn lại liền giao cho đại thúc đi giải quyết vậy, tôi đi về trước. Đợi khi giai đoạn tiếp theo bắt đầu hành động, tôi sẽ tới tìm anh.



Nói xong lời này, thân ảnh Mị ngày càng ảm đạm, biến mất trong bóng tối.



- Uy, này…tôi còn chưa nói xong đâu…



Lời của Minh Diệu còn chưa dứt, thân ảnh của Mị đã biến mất bên trong phòng. Hắn không khỏi thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu:



- Tôi muốn tìm cô thì làm sao liên hệ đây…



- Tôi sẽ đến liên hệ anh, đồ đần!



Ngay khi Minh Diệu nghĩ Mị đã rời khỏi, một bàn tay gõ vào sau gáy hắn, làm đầu hắn cũng đau điếng:



- Cái tát này tôi thay mặt em gái tôi trả lại cho anh, ai bảo anh luôn đánh lên đầu của nó, hì hì…



Lưu lại tiếng cười dài như chuông bạc, lần này Mị đã thật sự rời khỏi.



- Minh Diệu đại nhân!



Sắc mặt Sheen có chút xấu hổ nhìn Minh Diệu từ trong phòng làm việc của hắn đi ra, nói:



- Về chuyện này xin nghe tôi giải thích…



- Tin tức là chỗ của anh tiết lộ ra ngoài, đây là sự thật đi?



Minh Diệu nói:



- Phía trước đó không phải đã nói không được tiết lộ ra ngoài sao? Vì sao anh lại phải tiết lộ cho nữ nhân kia biết?



- Ở một tuần trước nữ nhân kia tìm tới tận nơi, muốn có được tình báo về Hắc Chi Đoạn Chương của Hi Thái tộc, cái giá phải trả là sự an toàn của bốn phân đội thành viên mà chúng tôi thành lập tới phương Đông!



Sheen nói:



- Hơn nữa khi đó chúng tôi cũng chưa nhận được mệnh lệnh giữ bí mật chuyện này từ chỗ Lilith điện hạ, cho nên tôi…



- Cho nên anh vì an toàn của đồng tộc nên đã đem tin tức về Hắc Chi Đoạn Chương nói cho nữ nhân kia, có đúng không?



Minh Diệu đưa mắt nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói:



- Với tư cách là tộc trưởng một gia tộc, anh thật sự không có làm sai!



- Thỉnh tin tưởng tôi, tôi chỉ đem tin tức về Hắc Chi Đoạn Chương đưa cho nàng, cũng không nói chuyện Minh Diệu đại nhân muốn lẻn vào khu vực thí nghiệm để hủy diệt Hắc Chi Đoạn Chương cho nàng biết!



Sheen vội vàng nói:



- Khuya nay nữ nhân kia chạy tới nơi này cũng không phải ý của tôi…



- Được rồi, tôi hiểu được!



Minh Diệu cắt đứt lời nói của hắn:



- Chuyện này cũng không cần tiếp tục truy cứu xuống!



- Đa tạ đại nhân!



Sheen vội vàng cúi đầu đa tạ, đồng thời trong lòng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Dù sao với thân phận hiện tại của Minh Diệu, nếu chuyện này rơi vào trong tai Lilith, chỉ sợ kết cục của hắn sẽ thật sự thê thảm. Tuy rằng đã thật lâu không nghe tin tức nữ vương Huyết tộc Lilith hiện thân, nhưng nghe mệnh lệnh nhắn về cũng làm phấn chấn sĩ khí của cả Huyết tộc. Nhưng chỉ cần là Huyết tộc có chút thân phận đều cũng biết, những hành vi của vị nữ vương kia thật sự có chút tùy hứng tùy tâm, không ai dám chọc giận nàng, nếu không sẽ phải nếm lấy cảm giác sống không bằng chết. Những lời này là do tiền nhậm tộc trưởng đã lưu lại cho hắn khi hắn tiếp nhận chức tộc trưởng Hi Thái tộc.



- Thôi, đưa tôi trở về khách sạn!



Minh Diệu nói:



- Đêm nay khi sử dụng Thủy Kính Thuật, tôi cảm giác linh lực trong thân thể còn nhiều chỗ sử dụng chưa được tinh thuần, tôi cần tìm một chỗ yên tĩnh điều dưỡng một chút!



- Dạ, cẩn thận đưa Minh Diệu đại nhân về khách sạn!



Sheen vội vàng gọi thủ hạ đắc lực đưa Minh Diệu đi ra thang máy.



Ở ngay cửa thang máy tầng trên cùng, Minh Diệu gặp được tiểu minh tinh được chọn lựa dẫn dụ Vicky. Nhìn thấy Minh Diệu đi tới, tiểu minh tinh vội vàng hướng hắn thi lễ.



- Đêm nay làm việc rất không tệ!



Minh Diệu vỗ vỗ vai tiểu minh tinh:



- Không hổ là diễn viên, kỹ xảo biểu diễn thật không tệ!



- Tôi sẽ cố gắng, đại nhân!



Tiểu minh tinh nghe được Minh Diệu khích lệ liền vui vẻ đáp.



- Anh cũng là thành viên của Huyết tộc sao? Hành vi cử chỉ của anh rất có phong phạm của một Huyết tộc.



Minh Diệu có chút kỳ quái đánh giá thanh niên anh tuấn trước mắt:



- Nhưng tôi ở trên thân thể anh lại không ngửi được bất cứ hương vị đặc hữu nào của Huyết tộc!


U Minh Trinh Thám - Chương #397