Chương 292: Mị Ảnh



- Ha ha, loại trò chơi này thật sự không thú vị chút nào.



Minh Diệu khoát tay nói:



- Lần đầu tiên khi gặp cô tôi cũng đã hoài nghi, dù sao gương mặt của hai người thật sự quá giống nhau, giống như từ một khuôn mẫu in ra vậy!



- Trên thế giới này người giống người có rất nhiều, anh làm sao dám khẳng định hai chúng tôi là chị em đây!



Mị có chút không phục nói.



- Ha ha, đích xác người giống người thật có rất nhiều!



Minh Diệu cười nói:



- Nhưng hương vị này không thể sai được. Tuy rằng trên người cô vẩy nước hoa, nhưng thật đáng tiếc, mũi của tôi đặc biệt linh mẫn. Hương vị độc hữu trong huyết mạch của Hồ yêu, không lừa được tôi!



- Nói bậy!



Mị phản đối:



- Tôi chỉ có một nửa huyết mạch Hồ yêu, anh làm sao có thể ngửi thấy được chứ?



- Không tin thì chính cô ngửi xem!



Minh Diệu chỉ vào cánh tay Mị nói:



- Cỗ hương vị bên dưới nách của cô, rất đậm!



- Di, làm sao có thể…



Vẻ mặt Mị mờ mịt nâng lên cánh tay, ngửi ngửi dưới nách của mình, không nghe được chút mùi vị nào. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình trêu đùa của Minh Diệu, mới giật mình tỉnh lại thì ra mình đang bị người này trêu chọc.



- Ha ha, chỉ đùa một chút, sinh động không khí một chút thôi, đừng nên tức giận!



Minh Diệu nhìn thấy Mị có chút dấu hiệu muốn phát điên, vội vàng nói:



- Sao cô lại biết được chuyện này? Là Diệp đại ca gọi cô tới sao?



- Xem như thế đi!



Mị hàm hồ không trả lời thẳng câu hỏi của Minh Diệu, chỉ qua loa nói:



- Chúng tôi tự nhiên có mạng lưới tình báo của chính mình, mà loại đồ vật như Hắc Chi Đoạn Chương tự nhiên sẽ không tránh được ánh mắt của chúng tôi.



- Có một việc tôi thực sự muốn biết!



Minh Diệu thu hồi biểu tình tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc nói:



- Diệp đại ca, là phụ thân của cô, hắn muốn lấy Hắc Chi Đoạn Chương để làm gì? Theo tôi được biết, hắn tựa hồ từng hỏi Lilith về phương pháp làm cho người chết phục sinh, chỉ là không lấy được thứ gì hữu dụng từ chỗ Lilith mà thôi. Rốt cục Diệp Trọng đang muốn làm cái gì?



- Về chuyện này tôi không thể trả lời!



Mị đã khôi phục vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói:



- Nhưng ở giai đoạn hiện tại, mục đích của song phương chúng ta là nhất trí, hơn nữa có thêm lực lượng của tôi, hai điểm này đã đầy đủ để anh cùng tôi hợp tác rồi đi!



- Ha ha, không sai, cô thật sự có tư cách này!



Minh Diệu gật đầu nói:



- Tôi nhớ được mẫu thân của cô, Mộ Dung Thiển Tuyết, vốn là một đầu Ảnh Mị có đúng không? Cô cũng từ chỗ mẫu thân của cô kế thừa được năng lực Ảnh Mị. Nếu như nói như vậy, cô thật sự là một người giúp đỡ hiếm có!



Về chuyện của Mị, tuy rằng trước đây Minh Diệu chưa từng gặp mặt Mị bao giờ, nhưng rất nhiều năm trước Diệp Trọng từng đề cập qua với Minh Diệu. Con gái lớn của hắn kế thừa năng lực của mẫu thân nàng là Ảnh Mị bộ tộc cùng lực lượng của Diệp Trọng là Hồ yêu bộ tộc.



Ảnh Mị bộ tộc là một loại yêu quái có được hình thái đặc thù. Ảnh Mị là do khí hậu ẩm ướt của đầm lầy cùng âm khí của rừng rậm nguyên thủy ngưng kết thành Khôi Mị, không có suy nghĩ, không có hình thể, ở bên trong nguyên thủy rừng rậm phiêu lãng theo gió, sáng sớm sinh ra chiều tối hủy diệt. Mỗi ngày đều sinh ra thật nhiều, nhưng mỗi chiều tối đều tử vong không ít. Có ánh sáng mới có hình bóng, sinh mạng của Ảnh Mị chính là mặt trời. Khi ánh mặt trời biến mất, sinh mạng ngắn ngủi của Ảnh Mị cũng đã đi tới cuối.



Nhưng những Ảnh Mị thoạt nhìn qua như thập phần yếu ớt, ngay năng lực tự hỏi cũng không có, sinh mạng so với khói hoa còn ngắn ngủi hơn nhiều. Nhưng có thể có được kỳ ngộ, tu luyện thành yêu quái, cũng sẽ trở thành tồn tại cường đại. Bọn họ có thể đem thân thể của mình che giấu trong hình bóng, không ai có thể phát hiện ra tung tích của bọn họ. Ảnh Mị đem chính mình ẩn núp đi, là quỷ quái chân chính. Bọn họ có thể đột nhiên xuất hiện ở bất kỳ địa phương nào có hình bóng, dùng đủ loại phương pháp mà không ai tưởng tượng được trong nháy mắt lấy đi tính mạng của người đó. Có ánh sáng sẽ có hình bóng, Ảnh Mị có thể ẩn thân ở bất cứ loại địa phương nào, chỉ trong nháy mắt có thể di động tới dưới hình bóng của đối phương, cứ như vậy giống như tử thần được che giấu ngay trong chính hình bóng của đối phương, con mồi bị Ảnh Mị bộ tộc trành trúng không có một người nào, không có một ai có thể đào thoát.



Nếu như Mị có được năng lực của Ảnh Mị bộ tộc, như vậy nàng có thể ở trong tình huống không ai cảm nhận được mà tiến vào căn phòng này là một chuyện vô cùng đơn giản.



Tuy rằng không biết vì sao Diệp Trọng lại muốn lấy được Hắc Chi Đoạn Chương, cũng không biết rốt cục hắn muốn phục sinh cho người nào, nhưng Minh Diệu vẫn quyết định tin tưởng Diệp Trọng, tin tưởng Mị. Hơn nữa đối với Minh Diệu mà nói, loại năng lực này của Mị ở phương diện lén lút ẩn giấu vào khu vực của kẻ địch là vô cùng thích hợp.



- Được rồi, không cần nói thêm những lời vô nghĩa.



Mị cắt đứt suy nghĩ của Minh Diệu:



- Để cho tôi gia nhập, hoặc là anh tự làm một mình, anh lựa chọn đi!



- Cô muốn gia nhập, tôi đương nhiên hoan nghênh!



Minh Diệu nói:



- Mặc dù ở việc xử lý kết quả cuối cùng cả hai chúng ta hơi có chút khác nhau, nhưng tôi nghĩ hẳn cũng không phải là vấn đề gì lớn lao!



- Vậy là tốt rồi!



Mị đứng dậy khỏi sô pha:



- Nếu như đã quyết định, chúng ta có thể đi rồi, người hợp tác!



- Ha ha, kỳ thật tôi vẫn thật thích cô gọi tôi là thúc thúc!



Minh Diệu cũng đứng lên, hơi cong cánh tay. Mị đi ra phía trước, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay Minh Diệu, động tác mềm nhẹ mà tự nhiên, nhìn qua chẳng khác gì một đôi tình lữ.



Với những bước chân thoải mái, hai người đi ra khỏi phòng.



- Minh Diệu đại nhân, đây là tin tức vừa nhận được từ thủ hạ!



Thief mất thật nhiều công phu mới dựa theo yêu cầu của Minh Diệu tìm được cô người mẫu thích hợp, nhưng hiện tại lại bị người ném vào trong thùng rác sau ngõ hẻm hôn mê bất tỉnh. Nơi này là tầng ngầm dưới cùng, hắn thật sự không thể tưởng tượng nữ nhân tên Mị kia đã dùng phương pháp gì lại có thể thần không biết quỷ không hay đem một người sống sờ sờ dưới tình huống không một người nhìn thấy mang ra khỏi câu lạc bộ. Ngay khi hắn còn đang cảm thấy hỗn độn lại nhìn thấy Mị nắm cánh tay Minh Diệu chậm rãi từ trong phòng đi ra.



- Không có gì, Mị tiểu thư hiện tại là người hợp tác của tôi!



Minh Diệu lại hỏi:



- Thời gian không còn sớm, người kia đã đến rồi sao?



- Dạ, hắn đã tới mười lăm phút trước. Người kia đã mang theo nữ nhân đi vào tầng hai.



Mặc dù không biết Minh Diệu định làm gì, nhưng hắn vẫn hỏi:



- Hiện tại hai vị muốn đi lên đó sao? Để tôi an bài một chút!



- Ân, tôi sẽ đi ngay bây giờ!



Minh Diệu dùng tay nhu nhu mũi:



- Để cho tôi cảm thụ một chút cuộc sống xa hoa của xã hội thượng lưu là như thế nào, cơ hội như vậy cũng không nhìn thấy được nhiều đi!



- Nam nhân dâm tiện!



Mị nhịn không được nhỏ giọng than thở một câu, thanh âm mặc dù thật nhỏ nhưng Minh Diệu vẫn nghe được thật rõ ràng.



Đối với lời đánh giá của Mị, Minh Diệu cũng không thèm để ý chút nào. Đối với loại chuyện này, chỉ sợ đều là khát vọng của mỗi người đàn ông. Cho dù mặc ngoài có giả vờ chính nhân quân tử bao nhiêu, ở sâu trong tâm linh chỉ sợ vẫn mang bộ dáng mơ tưởng hão huyền. Nói vậy hắn cần gì phải giả vờ giả vịt, loại ngụy quân tử xưa nay đi tới đâu đều là kẻ không được hoan nghênh, so sánh ra chân tiểu nhân ngược lại càng thêm đáng yêu hơn một chút…



- Leng keng…



Cửa thang máy chậm rãi mở ra, ngay khi cửa thang máy vừa mở ra một khe hở, một tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt của nữ nhân liền truyền tới. Minh Diệu cảm giác bàn tay của Mị đang kéo cánh tay mình chợt run rẩy lên, hắn quay đầu nhìn lại, liền chứng kiến trên mặt Mị không biết từ khi nào đã hiện lên một tầng đỏ ửng.



- Bây giờ hối hận cũng vẫn còn kịp!



Minh Diệu cười nói.



- Xem ra cô cũng không có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, tôi thật sợ vẻ khẩn trương này của cô sẽ làm liên lụy tới tôi!



- Ai nói tôi không có!



Tuy gò má của Mị đỏ bừng một mảnh, nhưng ngoài miệng lại không buông lỏng.



- Tôi sẽ không làm liên lụy đến anh, điểm này anh không cần lo lắng!



- Vậy là tốt rồi!



Minh Diệu gật đầu nói:



- Nếu cảm giác không thoải mái, thì tự mình rời đi trước đi. Chỉ cần sau khi tiếp cận được tên kia, chuyện còn lại để tôi tự làm cũng được!



- Tôi không cần anh tới dạy tôi nên làm như thế nào!



Mị khẽ hừ một tiếng:



- Tôi có thể tự mình phán đoán!



- Hai vị, mới đến lần thứ nhất sao?



Nhìn thấy Mị cùng Minh Diệu đi ra thang máy, một người phục vụ bước tới nghênh đón:



- Mời đi bên này!



Minh Diệu gật đầu, cùng Mị đi theo người phục vụ đi tới nơi gởi áo mũ.



- Nếu hai vị lần đầu tiên đến đây, muốn trước tiên đi tham quan một chút, hay là muốn đi thẳng vào giải trí vậy?



Người phục vụ kề sát bên tai Minh Diệu nhỏ giọng nói:



- Người cũng đã đến, đang ở góc tây bắc đại sảnh, tựa hồ còn chưa tìm được con mồi thích hợp. Đương nhiên vì muốn hành động được thuận tiện, chúng tôi cũng đã gây chút cản trở nho nhỏ tính thú của hắn. Những nữ nhân mà hắn cảm thấy hứng thú hôm nay trùng hợp đều có khách chọn lựa!



- Làm rất tốt!



Minh Diệu gật đầu, hắn cởi áo khoác ngoài đưa cho người phục vụ.



- Hai vị có cần mặt nạ không?



Người phục vụ nói:



- Người nào lần đầu tiên tới nơi này nhiều ít đều cảm thấy xấu hổ. Cho nên chỗ này chúng tôi có chuẩn bị mặt nạ để che khuất gương mặt thật của chính mình!



- Tôi thì không cần, chỉ cần đưa mặt nạ cho vị tiểu thư này là được.



Minh Diệu nói:



- Người kia đã từng gặp qua tôi một lần, có lẽ hắn có thể nhớ được hình dáng của tôi. Nếu như vậy sẽ càng dễ dàng bắt chuyện hơn!



- Tôi cũng không cần đâu…



Mị còn chưa nói xong, Minh Diệu đã cầm một mặt nạ lóe lên kim sắc quang mang đưa cho nàng. Đây là một mặt nạ bằng thép chỉ có thể che phủ được đôi mắt cùng mũi, cầm trong tay cảm giác rất nặng, ra vẻ như dùng cả vàng ròng làm thành. Nói thật, mang thứ này trên mặt sẽ rất khó chịu, nhưng nhìn vào cũng cảm thấy rất có bộ dáng.



- Đeo vào đi!



Minh Diệu nói:



- Không nhìn thấy rõ ràng đối với nam nhân mà nói luôn có cảm giác thật thần bí. Tôi cần cô tới phân tán lực chú ý của tên kia.



Mị cau mày không nói gì, tiếp nhận mặt nạ trong tay Minh Diệu. Mặt nạ màu vàng bao phủ nửa khuôn mặt của Mị, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén lợi hại cùng đôi môi đỏ tươi. Mặt nạ màu vàng kim phối hợp với bộ lễ phục màu đen trên người Mị cấp cho Mị một tầng màn sa vô cùng thần bí. Hon nữa cỗ khí chất như có như không thỉnh thoảng tản mát ra từ trên người nàng làm cho người ta cảm giác giống như một vị nữ thần bóng tối thần bí mà tràn ngập lực hấp dẫn. Mà mặt nạ lại có tạo hình khoa trương, chiếc mũi như loài khuyển đeo trên mặt của Mị lại không tạo ra cảm giác khó chịu chút nào. Ngược lại còn lộ ra cảm giác thật khả ái, làm cho người ta sản sinh ra một loại ảo giác bộ dạng của Mị vốn nên là như thế, nếu mặt nạ có tạo hình bình thường, ngược lại không tạo ra được cỗ khí chất của Mị vốn có.



- Thật hoàn mỹ, xem ra ánh mắt tôi thật không tệ!



Nhìn thấy bộ dạng của Mị sau khi đeo mặt nạ, Minh Diệu cười cười nói:



- Cảm giác thần bí của Ảnh Mị cùng vẻ khả ái của Hồ yêu, mặt nạ này quả nhiên là làm theo đúng khí chất của chính cô!



- Kế tiếp tôi đến bàn của hắn hấp dẫn sự chú ý của hắn, còn anh phải tìm thứ mà chúng ta muốn lấy, chúng ta phân công nhau hành động được chứ?



Nghe được lời khen ngợi của Minh Diệu, vì có mặt nạ che khuất nên không thấy rõ được phản ứng của nàng.



- Tôi đã trộm thăm dò trong áo khoác của hắn, cũng không hề phát hiện!



Người phục vụ nhỏ giọng nói.



- Loại đồ vật kia quá trọng yếu, tên kia nhất định mang theo sát trong người!



Minh Diệu quay đầu lại nhìn Mị, ánh mắt chuyển thành có chút mê đắm nói:



- Kế tiếp tôi cần cô hi sinh nhan sắc một chút, nhưng không cần quá lo lắng, hết thảy đều sẽ nằm trong sự khống chế của tôi!






Ngồi trên ghế, tâm tình của hắn vô cùng buồn bực, hôm nay thật không biết tại sao, thật giống như cả hai người đều bị ném bỏ. Đối với những sao kim luôn đến nơi này tìm kiếm người có tiền có thế hắn cũng không hề xem họ như là đối tượng, tuy rằng có thể thỏa mãn một chút lòng hư vinh của chính mình, nhưng thường thường khi lại đây bọn họ sẽ lập tức bò lên chính mình, vì vậy nếu không phải đặc biệt thích thú, hắn chắc chắn sẽ không lựa chọn những sao kim kia. Những sao kim nọ nhìn bề ngoài như chỉnh tề đẹp đẽ, nhưng nội tâm của những người kia chẳng khác gì những cô gái đứng đường bên ngoài phố. Hắn cũng không có chút hứng thú nào với họ, nhưng hắn đối với những phụ nữ đàng hoàng luôn có yêu thích đặc thù, dù sao nếu so sánh với những sao kim kia, những phụ nữ đàng hoàng đương nhiên càng thêm sạch sẽ.



Tuy rằng hiện tại bên trong đại sảnh cũng có vài cặp vợ chồng đang ngồi chơi, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của những nữ nhân kia hắn cũng không có chút hứng thú. Người đã già, đối với những thân thể trẻ trung hai mươi còn có chút ham mê đặc thù, nhưng đối với những thân thể đã tới bốn mươi cũng không có chút cảm xúc nào. Nếu như nam nhân bên cạnh các nàng còn có giá trị lợi dụng đặc thù thì cũng thôi, có thể không cần để ý, vì con đường làm quan hi sinh một chút cũng được. Tuy rằng đi tới nơi đây đều là những nhân vật không tầm thường, nhưng thật rõ ràng mấy nam nhân kia cũng không có tư cách đáng giá cho hắn phải đi kết giao.



Hôm nay hai người bọn họ tựa hồ tới không đúng ngày. Trước đó cũng từng tìm kiếm được đối tượng hợp ý, nhưng họ lại tự hẹn lẫn nhau bỏ rơi hai người bọn họ. Vicky ngồi một bên có chút rầu rĩ không vui, tuy rằng nàng thật có hứng thú đối với những thanh niên tuấn tú trẻ trung, nhưng nàng chỉ là một món đồ vật phụ thuộc, trước khi “cha nuôi” của nàng xác định được con mồi của chính mình, nàng không có tư cách chọn lựa con mồi của chính mình.


U Minh Trinh Thám - Chương #391