Chương 289 (b): Văn thư Biển Chết



- Ân, còn chưa tới thời gian ăn cơm kia mà?



Minh Diệu mở ra cửa phòng, thấy rõ người vừa gõ cửa. Người này là trợ thủ đắc lực của Alie, trong đoạn thời gian này toàn bộ sinh hoạt thường ngày của Minh Diệu đều do người này phụ trách. Nhưng nói thật lòng, tuy rằng ngày tháng có người hầu hạ cơm nước tới tận miệng cũng thật sự thoải mái, nhưng Minh Diệu càng ưa thích người phục vụ là một nhân loại mặc váy nữ phó nhiều hơn, dù sao mỗi ngày có một Huyết tộc đẩy xe thức ăn đi vào phòng mình, chứng kiến dao nĩa trên khay Minh Diệu sẽ luôn có một loại ảo giác, người này không phải mang bữa cơm tới cho mình mà là muốn đem mình xem thành thức ăn của chính hắn.



- Minh Diệu đại nhân, thật xin lỗi đã quấy rầy.



Thái độ của người nọ vẫn tương đối lễ phép. Bởi vì người thanh niên nhìn qua có chút lôi thôi lếch thếch trước mặt, đã không thể đơn thuần xem hắn như một nhân loại. Dù cho có bỏ qua danh hiệu bạn lữ Huyết Hôn của Alie, Minh Diệu cũng là sự tồn tại mà một Huyết tộc như hắn cũng không dám nhìn thẳng. Dù sao thân phận sứ giả của Lilith nữ vương điện hạ, đủ làm cho bất cứ Huyết tộc đỉnh cấp nào trên thế gian này đều phải cúi đầu.



- Đã nói thật nhiều lần rồi, đừng thêm hai chữ đại nhân sau tên của tôi, tôi thật sự nghe không quen.



Minh Diệu thở dài một hơi nói.



- Chuyện này không thể nào, đại nhân.



Người nọ nói:



- Ngài là sứ giả của Lilith nữ vương điện hạ, gọi thẳng tên của ngài là một loại vũ nhục, là một loại vũ nhục đối với nữ vương điện hạ!



Minh Diệu thật bất đắc dĩ liếc mắt, Huyết tộc là một loại chủng tộc có cấp bậc phân biệt thật rõ ràng, điểm này hắn thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ. Bất quá làm cho hắn càng thêm khó chịu chính là sự tôn trọng này nguyên nhân căn bản nhất là vì thể diện của Lilith mà thôi. Hắn thật sự không hiểu rõ, cho dù Lilith cùng thủy tổ Huyết tộc Cain có quan hệ không rõ, nhưng có cần phải cung kính đến như vậy đối với nữ ác ma điên điên khùng khùng kia đến như vậy hay sao? Đương nhiên, loại chuyện này hắn cũng chỉ có thể suy nghĩ trong lòng, tự nhiên cũng không ngu ngốc tới mức đi nói thẳng ra ngoài.



- Minh Diệu đại nhân, người kia đã đến, hiện tại có thể cho hắn vào hay không?



Người nọ hỏi.



- Để cho hắn vào đi!



Minh Diệu có chút vô lực đáp, hắn thật sự không hiểu nổi lễ nghi của xã hội phương Tây, người cũng đã đến nơi, chẳng lẽ hắn còn có thể viện lý do mình bị bệnh gì đó buộc người ta ngày mai hãy đến hay sao? Quả thật chỉ là làm điều thừa.



Mấy ngày hôm trước.



- Thật hao tổn tâm trí!



Minh Diệu lấy ra điếu thuốc ngậm lên môi:



- Tôi không thành thạo với công việc mang theo mặt nạ cùng mặc quần áo bó sát biến thái, lộn ngược quần lót bên ngoài đâu…



- Chú ý thái độ của anh đi!



Alie thật bất mãn thái độ của Minh Diệu nói chuyện với Lilith.



- Bản thân là bạn lữ Huyết Hôn của một Huyết tộc, sao anh có thể bất kính đối với nữ vương điện hạ như vậy đây?



Alie quỳ một gối hướng Lilith tỏ vẻ xin lỗi nói:



- Thật sự là quá thất lễ, xin tha thứ cho sự vô lý của hắn. Nữ vương điện hạ, đều do ta giáo đạo không tốt…



Minh Diệu nghe nói như thế, thiếu chút nữa bị ngụm khói thuốc lá vừa hít vào trong phổi làm sặc sụa. Giáo đạo hình như là từ ngữ chỉ dùng trong giáo dục thì phải, sao lại trở thành lời giải thích đây?



- Chẳng lẽ ngươi sợ hãi bởi vì thái độ của hắn vô lễ với ta nên ta sẽ trừng phạt hắn hay sao?



Lilith dùng ánh mắt dễ thương nhìn Alie khẽ cười nói:



- Quả nhiên là nữ sinh hướng ngoại, sau khi gả cho người thái độ đã không còn giống như lúc trước. Alie nhỏ bé của ta đã không còn là một cô bé luôn quấn quýt theo ta như xưa, hiện tại đã trưởng thành…chậc chậc…



- Ta…ta…ta không có…



Alie đỏ mặt nói, thanh âm lại nhỏ đến thương cảm, thật sự không biết nàng đang phản bác lời của Lilith về chuyện của Minh Diệu hay là chuyện mình đã trưởng thành biến hóa như một cô thiếu nữ tư xuân.



Tư xuân sao? Minh Diệu dùng ánh mắt như thưởng thức nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Alie, tuy có chút lòng dạ nhưng chỉ tiếc thân thể còn quá nhỏ, chẳng lẽ nàng thật sự không nhìn ra Lilith chỉ là cố ý trêu chọc nàng thôi hay sao? Hồi tưởng lại đầu sủng vật bên trong nhà mình, Minh Diệu đột nhiên tỉnh ngộ, nguyên lai ngực lớn cũng không quan hệ tới ngốc nghếch, chỉ là loại sinh vật tiểu la lỵ luôn có thuộc tính ngây thơ thật thiếp hợp đi…chỉ là ngoại trừ ngụy la lỵ như Tiểu Quất…



- Được rồi, không cần quanh co giấu diếm làm gì nữa!



Minh Diệu lên tiếng cắt đứt lời trêu chọc của Lilith:



- Cứ nói thẳng đi, cần tôi làm gì?



Nếu cứ bỏ mặc cho nữ ác ma tiếp tục chơi đùa trêu chọc, chỉ sợ tới tết cũng chưa thể về nhà, Minh Diệu vẫn muốn sớm thu phục nữ ác ma này cho xong để về nhà xem tiểu la lỵ sủng vật hiện tại như thế nào, dù sao cũng đã có nhiều ngày không được gặp mặt. Tuy rằng mỗi ngày gặp mặt cảm thấy có chút phiền, nhưng nếu không gặp thực sự cũng cảm thấy có chút tưởng niệm.



- Nói ngắn gọn, cần ngươi đi trộm về một món đồ vật!



Lilith thu hồi biểu tình trêu đùa, đổi lại bộ dáng nghiêm túc mà cho tới bây giờ Minh Diệu cũng chưa từng thấy qua. Minh Diệu nhìn thấy Lilith trở nên nghiêm túc như thế, cũng cảm thấy sững sờ. Ở trong ấn tượng của hắn, nữ ác ma này chưa từng thực sự đối đãi bất cứ việc gì.



- Một món đồ vật quan hệ tới sự tồn vong của nhân loại!



- Món đồ vật quan hệ tới sự tồn vong của nhân loại?



Minh Diệu cau mày:



- Trên thế giới có loại đồ vật như vậy tồn tại hay sao?



- Ngươi có từng nghe nói qua về văn thư Biển Chết hay không?



Đôi môi anh đào của Lilith khẽ mở, phát ra một từ làm Minh Diệu chấn động.



- Văn thư Biển Chết?



Minh Diệu lặng người.



- Tôi chỉ biết bên trong ghi chép lời một ít lời về Cơ Đốc giáo, là lời tiên đoán về ngày tận thế, nhưng loại đồ vật này là chân thật hay sao?



- Văn thư Biển Chết, cũng không đơn giản như bản sao thánh kinh đơn thuần.



Lilith nói:



- Ở trong đó ghi chép về truyền thuyết tận thế, cũng không chỉ đơn thuần là chuyện cổ tích tôn giáo!



- Thượng Đế nói, ta sẽ trở lại, khi ta trở về, ta muốn hủy diệt thế giới này!



Lilith đứng lên, dùng ngữ điệu thật bình tĩnh nói:



- Noah đã cứu vớt nhân loại một lần, sẽ không còn lần thứ hai!



- Tôi vẫn luôn cho rằng những điều này là do đám thần côn kia biên tạo ra để gạt người, nhưng thật không ngờ đều là thực sự.



Minh Diệu trầm ngâm trong chốc lát, nói:



- Thế giới tận thế, loại chuyện này chẳng khác gì đang xem một bộ phim điện ảnh về tai nạn thiên tai…



- Đây không phải điện ảnh, cũng không phải trò bịp của tôn giáo, đây là lời tiên đoán, cũng là một ước định của ta cùng một vị thần!



Lilith quay đầu nhìn Minh Diệu nói:



- Cuối cùng nhân loại sẽ bởi vì sự ngu muội của chính mình mà bị diệt vong!



- Thần? Ước định?



Minh Diệu có chút kỳ quái nhìn Lilith nói:



- Thần thật sự có tồn tại hay sao? Như vậy lời ước định mà cô nói lại là thứ gì vậy?


U Minh Trinh Thám - Chương #386