Chương 25: Người nuôi quỷ



- Rốt cục cậu muốn đưa tôi đi đâu đây?



Minh Diệu lái xe của Từ Mẫn chạy nhanh trên đường, cảnh sắc hai bên càng ngày càng hoang vu, Từ Mẫn có cảm giác mình giống như đang bị lừa mang đi bán.



- Yên tâm, tôi sẽ không tìm khe suối nào đó đem chị bán đi đâu, muốn bán cũng phải bán mấy trái quýt nhỏ, đầu năm nay la lạ tương đối đáng giá, thục nữ đã không ai cần rồi. Huống chi toàn thân chị từ trên xuống dưới chẳng có chỗ nào có giá trị lợi dụng để bán, bán chị chỉ biết lỗ vốn mà thôi.



Minh Diệu vừa lái xe vừa chế nhạo Từ Mẫn.



- Cái gì, nhìn tôi không đáng yêu hay sao, cậu nói lại cho rõ ràng cho tôi!



Nghe xong lời hắn nói Từ Mẫn giận tím mặt, hung hăng gõ mạnh lên đầu Minh Diệu.



- Wow, đau quá đi!



Minh Diệu sợ sờ đầu, mơ hồ sưng một khối u lớn:



- Thật quá bạo lực đi thôi, chị dữ như vậy làm sao ai dám cưới chị đây!



- Ai cần cậu lo!



Từ Mẫn có chút tức giận quay đầu đi, chồng nàng rời đi đối với Từ Mẫn mà nói vẫn là một vết sẹo đau đớn trong lòng.



Minh Diệu cũng biết mình nói sai lời, le lưỡi ngậm miệng lại.



- Đến rồi, xuống xe đi!



Minh Diệu dừng xe trước một dãy nhà trệt có vẻ lộn xộn chắp vá.



- Đây là đâu vậy?



Cho tới bây giờ Từ Mẫn chưa từng đi qua loại địa phương vắng vẻ này, tựa hồ nơi này đã bị người đời quên lãng, trên con đường nhỏ trống trải nhìn không thấy một bóng người.



- Đừng hỏi nhiều như vậy, đi theo tôi là được!



Minh Diệu đi vào một ngõ hẻm.



Ngõ hẻm thật nhỏ, trên mặt đất có nhiều vũng nước bẩn, hai bên là phòng ốc thấp bé, cơ hồ đều là những căn nhà được chắp vá tạm thời, thỉnh thoảng còn nhìn thấy được những con chuột lủi qua bên chân. Mấy đứa bé đang chạy giỡn nhìn thấy có người đi tới, vội vàng né ra tứ tán.



Bên trong căn phòng thấp tối âm u có thể cảm giác được một ít ánh mắt đầy hận thù nhìn hai người đang đi tới.



- Uy, đây rốt cục là địa phương nào vậy?



Từ Mẫn cảm giác sau lưng mình đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, bầu trời tựa hồ như sắp mưa, khí trời âm u cộng thêm cư dân u ám làm Từ Mẫn thật hối hận ban đầu hẳn nên nghe lời Minh Diệu đừng đi theo hắn.



- Tới rồi!



Không biết đi được bao lâu, Minh Diệu dừng ngay trước căn nhà được dùng nhiều tấm vải dầu cũ rách cùng tấm ván gỗ chắp vá dựng lên, tấm vải dù màu xanh giống như rất nhiều năm chưa được đổi mới, rách nát nhiều chỗ.



- Nhớ kỹ, một hồi bất luận nhìn thấy cái gì, nghe được thứ gì cũng đừng nói nhiều, hết thảy phải nghe lời tôi!



Minh Diệu trịnh trọng dặn dò, Từ Mẫn thấy Minh Diệu nghiêm túc như vậy không khỏi gật đầu.



Đẩy ra cửa phòng khép hờ, nói là cửa phòng, bất quá chỉ dùng chút ít tấm ván gỗ đóng lại với nhau tạo thành hình dáng như cửa phòng mà thôi. Bên trong nhà hoàn toàn tối đen không nhìn thấy được gì, nhưng thỉnh thoảng có thể thấy được chút ma trơi màu xanh tán phát ra, trong nháy mắt liền biến mất không thấy.



- Tôi biết anh đang ở đây, đi ra ngoài!



Minh Diệu lớn tiếng quát lên, thanh âm quanh quẩn bên trong phòng.



Qua thật lâu, một thanh âm trầm thấp vang lên trong góc nhà:



- Vì sao anh lại đến nơi này, nơi này không phải địa phương cho anh tới, về đi!



Trong thanh âm mang theo chút lạnh lùng cùng địch ý.



- Tôi có việc muốn hỏi anh, hỏi xong tôi lập tức đi ngay!



Minh Diệu tựa hồ làm như không thấy địch ý của chủ nhân thanh âm.



- Đóng cửa!



Thanh âm truyền đến lần nữa.



Minh Diệu khép cửa phòng lại, trong nhà lâm vào cảnh tối đen. Từ Mẫn chỉ có thể nghe thấy được nhịp tim mình đang đập cùng tiếng hít thở.



- Đừng cứ đảo đi đảo lại được chưa, những thứ đồ này của anh không làm gì được tôi đâu!



Thanh âm của Minh Diệu làm trong lòng Từ Mẫn có chút kiên định.



- Phải không? Bản thân tôi muốn thử xem anh tiến bộ được bao nhiêu!



Tiếng nói còn chưa dứt, một ma trơi màu xanh tán phát ra, cũng không giống như những ma trơi khác vừa thoáng qua liền biến mất, ở bên trong hư không chợt thiêu đốt lên, thời gian trôi qua chậm rãi tạo thành hình dáng một đứa bé. Từ Mẫn cẩn thận quan sát đứa bé do ma trơi tạo thành, trên gương mặt vốn phải có vẻ thiên chân vô tà lại lộ ra nụ cười hung ác mà xảo trá.



- Hì hì hì, tôi thật đói a…thức ăn ở nơi đâu…



Quỷ hồn có hình dáng như đứa bé thấy được Minh Diệu cùng Từ Mẫn.



- Là các người sao, mặc dù bộ dạng có vẻ như không ngon miệng, nhưng ta không kén ăn, hắc hắc hắc…



Ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm hai người, trong miệng chảy nước dãi làm người ta buồn nôn, Từ Mẫn có thể thấy rõ ràng hàm răng bén nhọn trong miệng quái vật kia.



- Muốn ăn sao? Không sợ rối loạn tiêu hóa sao?



Minh Diệu lấy trương phù trong túi quần đưa ra.



- Hì hì hì, lời của ngươi thật nhiều quá, ta chán ghét ngươi, ta muốn ăn rụng ngươi!



Quỷ hồn quái khiếu nhào về phía Minh Diệu, tiếng kêu bén nhọn kỳ quái làm Từ Mẫn không nhịn được phải bưng kín lỗ tai.



- Ly Hỏa, tật!



Minh Diệu phát ra một đạo Ly Hỏa Chú đánh về phía quỷ hồn đang nhào tới, quỷ hồn trẻ con thật bén nhạy tránh thoát hỏa cầu, hai tay vươn ra trước hướng Minh Diệu lao tới, móng vuốt phiếm lên ánh sáng màu xanh biếc, Từ Mẫn núp sau lưng Minh Diệu thậm chí có thể nhìn thấy được đường vân chi chít trên tay quỷ hồn kia.



Ngay khi một trảo đầy hung tợn của quỷ hồn sẽ lập tức chụp trúng Minh Diệu, trước ngực Minh Diệu đột nhiên phát ra một đạo kim quang đem quỷ hồn kia hung hăng đánh văng ra thật xa, quỷ hồn thê lương khóc thét lăn lộn trên không trung, đạo kim quang đã đục thủng thân thể hắn, cảm giác đau đớn không cách nào hình dung khiến cho nó thống khổ khóc thét lên, tiếng kêu chói tai làm Từ Mẫn nổi cả da gà.



Quỷ hồn tàn bạo nhìn chằm chằm Minh Diệu, hận không lập tức đem Minh Diệu bằm thây vạn đoạn.



Nhưng vừa rồi chịu phải thiệt thòi khiến cho nó thật sự kiêng kỵ khi công kích gần người Minh Diệu, Từ Mẫn run rẩy từ sau lưng Minh Diệu len lén nhìn ra, ánh mắt tối đen của quỷ hồn tựa hồ chợt sáng lên.



- Hì hì hì, khốn kiếp, xem ra muốn ăn ngươi cũng có chút khó khăn!



Quỷ hồn chậm rãi lướt tới, dừng cách Minh Diệu tầm ngoài mười bước.



- Không cần gấp gáp, thật ra ta rất yếu, ngươi có thể thử lại lần nữa.



Minh Diệu thản nhiên tiếp tục khiêu khích.



- Tốt lắm, ta thử lại thêm lần nữa vậy!



Quỷ hồn lớn tiếng thét lên chói tai đánh tới, thanh âm còn bén nhọn chói tai hơn vừa rồi gấp mấy lần.



Minh Diệu một hơi lấy ra ba trương Ly Hỏa Phù vừa định phát ra ngoài lại phát hiện quỷ hồn biến mất bên trong tầm mắt của mình.



- Hì hì hì, hắc hắc hắc, nếu đánh không lại ngươi thì ta có thể hạ thủ người đàn bà sau lưng ngươi đây!



Thanh âm quỷ hồn từ sau lưng Minh Diệu truyền tới, quỷ hồn gục trên lưng Từ Mẫn, móng vuốt bén nhọn hung hăng đâm từ sau lưng Từ Mẫn xuyên đi vào, máu tươi từ sau lưng Từ Mẫn vẩy ra ngoài, nhuộm đỏ cả gương mặt quỷ hồn.



- Ha ha ha ha, thật là đẹp, thật là đẹp, máu tươi thật là đẹp, thật lâu chưa được uống dòng máu tươi rói như vậy rồi!



Thanh âm tiếng cười đắc ý của quỷ hồn quanh quẩn bên trong gian phòng, làm Minh Diệu phải đưa tay lên móc móc lỗ tai.



- Ân…tại sao không có mùi vị của máu?



Quỷ hồn liếm liếm móng vuốt bén nhọn của mình, vẻ mặt mê hoặc.



- Nói nhảm!



Minh Diệu bắn ra một cục ráy tai, xem ra gần đây thân thể có chút phát nhiệt quá nặng.



- Mộc khôi lỗi làm sao có máu cho ngươi uống, ngu ngốc!



- Hợp!



Minh Diệu quát to một tiếng, Từ Mẫn nằm trên mặt đất dần dần hòa tan, biến thành một đoàn dây leo, quấn chặt quanh thân thể quỷ hồn, càng xiết càng chặt, làm quỷ hồn không cách nào nhúc nhích.



- Di? Từ lúc nào tôi đã ở cách xa cậu như vậy?



Từ Mẫn chỉ cảm thấy đầu mình có chút mê muội, chờ sau khi hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã thối lui ra sau mấy bước, dán chặt ngay cửa phòng.



- Hì hì hì, tên khốn kiếp ngươi…Hắc hắc hắc, ta muốn giết ngươi…



Quỷ hồn bị dây leo quấn quanh tuy rằng không cách nào nhúc nhích, nhưng không ngăn được tiếng cười mang đầy vẻ bệnh thần kinh của nó.



- Xong chưa, mập mạp đáng chết, chơi xong với anh rồi, đi ra ngoài tôi muốn bàn chuyện chính sự với anh đây!



Minh Diệu không thèm tiếp tục để ý tới quỷ hồn đang kêu gào, quay đầu lại hướng trong bóng tôi kêu to một tiếng.



- Xem ra anh đã có thể dùng Mộc tự quyết rồi, xem như đã có chút tiến bộ, nhưng vẫn còn quá chậm chạp!



Thanh âm trầm thấp vang lên trong bóng tối lần nữa:



- Trở về đi!



Vừa dứt lời, dây leo đang cuốn chặt quỷ hồn trong nháy mắt biến thành một đoàn ma trơi nho nhỏ, tiếp theo biến mất không thấy.



- Nói đi, tới tìm tôi có việc gì?



Đèn điện đột nhiên sáng lên, vẻ chói mắt khiến Từ Mẫn thật lâu chưa thể mở mắt. Qua một lúc lâu nàng mới thích ứng ánh sáng trong phòng mở mắt ra, một người mập mạp đang ngồi trên xe lăn xuất hiện trước mặt nàng.



Có thể nói không thể gọi là mập mạp, bởi vì theo Từ Mẫn xem ra, đây hoàn toàn là một quái vật do một đống thịt tạo thành. Những khối thịt nùng nục lộ ra tầng tầng lớp lớp từ trong áo lót, mái tóc rối bời của Minh Diệu so với hắn chính là kiểu tóc suất khí tuấn tú tới vô địch, Từ Mẫn thật sự hoài nghi mái tóc người kia đã dơ bẩn tới mức biến thành màu xám đầy chí rận bên trong.



Da thịt lộ ra bên ngoài lộ ra màu đỏ bệnh hoạn, tản ra mùi hôi thối, còn có vết loét chảy mủ, Từ Mẫn cảm thấy có chút buồn nôn.



- Tôi hỏi anh, gần đây anh có chỉ thị tiểu quỷ mà anh nuôi ra ngoài giết người hay không?



Minh Diệu ngồi lên chiếc ghế gỗ cũ nát châm điếu thuốc.



- Chuyện này quan hệ cái rắm gì tới anh?



Mập mạp tức giận trả lời.



- Lê bàn tử, tôi cho anh biết, trong thành phố này chỉ có một mình anh nuôi quỷ, bình thường chúng ta nước giếng không phạm nước sông, anh không đi hại người nên tôi mới mặc kệ anh. Nhưng bây giờ tiểu quỷ anh nuôi lại chạy ra ngoài hại người rồi, tôi phải thu thập anh!



Minh Diệu lớn tiếng quát lớn.



- Thúi lắm, lão tử chỉ nuôi những đứa bé ngoan, làm sao sẽ đi hại người?



Lê bàn tử vừa nghe những lời này liền nóng nảy, chỉ hận không thể lập tức nhảy lên khỏi xe lăn.



- Nuôi quỷ thì sao, dù sao thế đạo bây giờ hỗn loạn như vậy, những đứa trẻ này du đãng trên đời, cho dù không bị những đạo sĩ giả mù sa mưa như các anh khiến cho tan thành mây khói, cũng sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, lão tử thích nuôi đó thì sao?



- Chớ nói nhiều lời với tôi như vậy không có tác dụng gì đâu, tôi chỉ hỏi anh thêm một lần, quỷ của anh có đi ra ngoài hại người hay không?



Minh Diệu gằn giọng hỏi, không thèm cãi nhau với mập mạp.



- Đã nói không là không, anh đừng có tới đây oan uổng tôi!



Lê bàn tử giận dữ tái mặt:



- Hoài Tố đâu, tôi muốn tìm Hoài Tố làm sáng tỏ, anh lại oan uổng tôi, cố ý bôi đen tôi!



- Đi đi đi, Hoài Tố không có rảnh, tôi cũng không có nói với nàng chuyện này, anh có thể yên tâm.



Minh Diệu không muốn đem chuyện Hoài Tố bị tiêu hao linh lực nói cho Lê bàn tử, nếu không với sự si mê của Lê bàn tử dành cho Hoài Tố, nhất định sẽ tức giận đem Minh Diệu chém thành tám khối:



- Gần đây trong thành phố chết mấy người, không phải do anh phái tiểu quỷ đi làm hay sao?



- Dĩ nhiên là không phải!



Lê bàn tử có chút dương dương đắc ý:



- Nhưng tôi biết được một ít tin tức!



- Là cái gì, nhanh nói cho tôi biết!



Minh Diệu nghe được Lê bàn tử có tình báo liền đứng ngồi không yên.



- Muốn biết sao? Khóc quỳ cầu xin tôi đi, ha ha ha ha…



Lê bàn tử đắc ý cười to.



Minh Diệu cùng Từ Mẫn quát:



- Anh…


U Minh Trinh Thám - Chương #36