Chương 270 (b) Phòng tắm ngâm nước



Thật giống như đường điện không đủ lực cung cấp, ánh đèn huỳnh quang bên trong phòng tắm đột nhiên bắt đầu chớp nháy, sáng lại tắt, thanh âm tiếng xèo xèo lại không ngừng vang lên.



- Ân? Hư rồi sao?



Tôn Kiệt ngẩng đầu, nhìn nhìn ánh đèn huỳnh quang không ngừng chớp lóe.



Trong nhà dùng máy nước nóng kiểu mới, công suất thật lớn, chỗ tốt duy nhất chính là không cần chờ đợi tăng nhiệt, thời gian tăng nhiệt chỉ khoảng ba phút là có thể tắm. Lúc ấy khi mua máy người bán hàng cũng từng nói qua, nếu đường dẫn trong nhà không tốt sẽ ảnh hưởng tới những đồ điện tử khác trong nhà, lúc đó hắn cũng không quá để ý tới.



Hắn đi tới cửa phòng tắm, bật công tắc đèn lên xuống hai lần, ánh đèn loang loáng vài lần lại thuận lợi phát sáng lên.



Nhìn vào gương mặt mình trong gương, Tôn Kiệt điều chỉnh lại hô hấp của bản thân, một lần thoải mái tắm rửa nước nóng đối với người sợ nước như hắn mà nói không thua gì một lần khổ hình, mà tràng khổ hình này chính bản thân hắn còn nhất định phải thừa nhận.



Đột nhiên hắn cảm giác lỗ chân lông toàn thân như dựng đứng lên, ở trong gương ngay góc phòng tắm có một ảnh tử màu đen. Nhìn qua giống như một người, hắn há to miệng, nhưng lại không phát ra được chút thanh âm với hình ảnh khủng bố trước mắt. Hắn đứng ngây người tại đó, thân hình run rẩy, bàn tay đặt trên bồn rửa mặt bởi vì dùng sức quá mạnh mà bị trơn tuột vuột xuống, bởi vì mất đi cân bằng, thân thể Tôn Kiệt bị té nghiêng sang bên, lúc này mới đem đầu óc của hắn giật mình tỉnh lại trong trạng thái ngây ngốc kia.



Hắn quay phắt đầu lại, cả phòng tắm đều thu hết vào trong đôi mắt hắn. Không có thứ gì, chỉ có vách tường tráng gạch men trắng cùng sàn nhà, làm gì có thân ảnh người nào. Hắn quay đầu lại nhìn vào trong gương, bên trong làm gì có bóng đen nào tồn tại.



Hắn đột nhiên nhớ tới thật lâu trước kia hắn từng xem qua một bài viết ở trên mạng. Bên trong nói qua, phòng tắm là một địa phương không sạch sẽ, có chút oan hồn lại thích trốn tránh trong góc âm u của phòng tắm, lẳng lặng quan sát người đang tắm. Nếu người đang tắm rửa gội đầu nhắm mắt lại, bọn hắn sẽ từ góc tối lao ra đem người kia giết chết.



Tí tách…tí tách…bên tai có thanh âm giọt nước rơi truyền đến. Tôn Kiệt hoảng sợ nhìn theo thanh âm, tựa hồ là vòi sen còn chưa khóa chặt nên không ngừng có nước chảy xuống, đập xuống sàn nhà bằng gạch men bên dưới. Thanh âm nguyên bản thật nhỏ kia ở trong phòng tắm đêm khuya lại trở nên phóng đại vô hạn. Mỗi một giọt nước nhỏ lên mặt đất, thật giống như đang nhỏ trong lòng của hắn, theo mỗi thanh âm tí tách, trái tim của hắn lại nhảy lên kịch liệt.



Hơi thở của Tôn Kiệt có chút dồn dập, hắn bước nhanh tới chỗ máy nước nóng dùng sức khóa lại van vòi sen. Không còn nước tiếp tục chảy ra, thanh âm tí tách rờn rợn cũng đã biến mất. Hắn thở phào một hơi, cười cười tự giễu. Chẳng lẽ cảm giác sợ hãi đối với nước đã nghiêm trọng tới mức xuất hiện cả ảo giác hay sao?



Ổn định lại cảm xúc một chút, Tôn Kiệt cởi bỏ quần áo trần như nhộng đứng dưới vòi sen, biểu tình trên mặt nghiêm túc như một chiến sĩ sắp ra chiến trường. Hắn thở ra một hơi xoay van máy nước nóng.



Thật ngoài ý liệu, vòi sen lại không chảy ra giọt nước nào.



- Lại hư rồi sao?



Hắn dùng lực vỗ vỗ lên vòi sen nhưng không thấy có chút phản ứng. Hắn vặn van qua trái lại phải, nhưng vòi sen cũng không phản ứng, bất kể là nước nóng hay lạnh cũng không có giọt nào, thật giống như vừa rồi Tôn Kiệt vặn vẹo không phải là van máy nước nóng mà chính là mông của hắn.



- Ta kháo, không phải là bị cúp nước đó chứ!



Tôn Kiệt cảm giác thật buồn bực. Hắn dùng lực vỗ vỗ ống nước, lại vặn van nước lẩm bẩm:



- Mình thật vất vả ôm lòng liều mạng quyết tâm để tắm rửa, kết quả máy nước nóng lại bị hư mất!



Hắn có chút nổi nóng, cầm lấy khăn tắm bên cạnh vây lên người. Hắn quyết định hiện tại đi ra gọi điện cho cửa hàng bán máy nước nóng, mắng bọn hắn một trận. Đây là chuyện gì chứ, lúc không muốn dùng thì lại chảy nước, lúc muốn dùng lại không chảy ra giọt nước nào.



- Hoa!



Ngay khi tay của Tôn Kiệt vừa đặt lên ổ khóa cửa phòng tắm chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, vòi sen đột nhiên như trong mộng mới tỉnh. Dòng nước bốc hơi nóng chảy xuống, phát ra thanh âm dọa Tôn Kiệt nhảy dựng. Hắn có chút căm tức, chẳng lẽ vận may của mình từ lúc ước hẹn được nữ ca sĩ xinh xắn kia đã dùng hết rồi hay sao?



Nước ấm từ đỉnh đầu chảy xuống dưới lòng bàn chân, hắn cúi đầu trợn tròn mắt. Chỉ có như vậy hắn mới có thể tự thuyết phục chính mình không phải đang bị ngâm bên trong lòng sông không thở được, mà chẳng qua mình đang ở bên trong phòng tắm của nhà mình mà thôi. Hắn đổ xà bông gội đầu trong tay, bắt đầu gội đầu, bọt xà bông trắng xóa nhanh chóng tràn đầy trên đầu hắn, chỉ chốc lát đã hòa với dòng nước tràn xuống mắt, hắn lập tức lau đi bọt rơi trên trán, tiếp theo không ngừng lau, phòng ngừa đôi mắt bị che khuất, sau đó lại dùng nước xả đi bọt xà bông trên đầu, dùng tay đỡ trán không cho nước chảy qua mắt, nhưng vẫn có một tầng hơi nước mỏng phủ trước mắt, hắn vẫn không ngừng di chuyển thân hình dùng thị giác mơ hồ tìm kiếm cảm giác an toàn.



- Tôn Kiệt, mày có phải bị hù dọa đến hồ đồ hay không!



Hắn vừa dùng khăn tắm vừa dùng sức xoa mạnh thân thể, lại tự mắng mình:



- Mày đã ba mươi tuổi, đã không còn là đứa con nít đi tin vào chuyện quỷ quái khủng bố nữa rồi!



Hắn chà lau rất dùng sức, cánh tay cũng bị chà xát đến đỏ bừng.



Trên làn da truyền tới đau đớn làm cho hắn bảo trì ý nghĩ thật thanh tỉnh.



Hắn dùng tốc độ nhanh nhất thoa xà phòng khắp toàn thân, lại dùng tốc độ nhanh nhất rửa sạch bọt xà phòng, lại nhanh nhẹn tắt đi van máy nước nóng.



- Hô hô hô…



Tôn Kiệt thở hổn hển, dùng tay vịn vách tường trơn bóng, giọt nước trên tóc rơi xuống mặt đất không ngừng.



- Mình chán ghét tắm rửa!



Tôn Kiệt đứng trước gương trong phòng tắm, dùng khăn lau đi bọt nước trên người.



- Mình chán ghét nước, mình chán ghét hết thảy những gì có quan hệ tới nước!



Nhìn thân thể đỏ lên vì quá mức dùng sức hiện ra trong gương, Tôn Kiệt cười cười như tự giễu. Mỗi lần tắm rửa chẳng khác gì đi đánh một trận chiến, có lẽ bạn bè hắn nói rất đúng, hắn thật sự phải đi khám bác sĩ tâm lý mới xong.



- Hoa…hoa…



Không chút dấu hiệu báo trước, vòi sen đột nhiên giống như bị một bàn tay vô hình mở van, nước ấm phun trào mãnh liệt dọa Tôn Kiệt nhảy dựng.



- Xem ra thật sự bị hỏng mất rồi!



Tôn Kiệt dùng sức khóa van nước, nhưng không tác dụng gì, căn bản không cách nào khóa lại.



- Đáng chết!



Tôn Kiệt bỏ qua ý nghĩ tự mình sửa chữa, hắn phủ thêm khăn tắm muốn đi ra phòng khách gọi điện thoại cho cửa hàng bán máy nước nóng. Máy nước nóng chết tiệt này thật sự làm cho người căm tức, hắn quyết định mặc kệ người bên kia nói thế nào cũng nhất định phải buộc họ cho người tới sửa máy ngay bây giờ.



Cửa mở không ra! Tôn Kiệt dùng hết toàn bộ khí lực nhưng không cách nào mở được cánh cửa phòng tắm. Cánh cửa giống như đã bị dán chặt cứng, căn bản không cách nào chuyển động.



__________________


U Minh Trinh Thám - Chương #343