Chương 268 (a) Sa lưới



Ngày hôm sau Minh Diệu đã tháo băng, cả cánh tay đã hoàn toàn có thể hoạt động được tự nhiên, căn bản không còn cảm giác gì khó chịu. Hắn cũng đã bắt đầu chuẩn bị trở về, chậm rãi thu thập hành lý. Bên hiệp hội cũng đã truyền đến tin tức, kêu chú thuật đã tìm được phương pháp hóa giải, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ trong vài giờ nữa H sẽ hoàn toàn khôi phục bình thường. Hiện tại cần chờ đợi chỉ là sau khi H khôi phục lại ý thức của người bình thường, sau đó hai người bọn họ có thể lên máy bay rời khỏi London quay trở về Trung Quốc.



Ada nhìn quản gia nói:



- Đưa H rời khỏi hầm ngầm đi, bên hiệp hội đã truyền tới tin tức bọn họ đã giải khai chú thuật trên người H, hẳn H sẽ rất nhanh có thể khôi phục lại ý thức!



- Được!



Quản gia thật tao nhã cúi người, mang theo hai gã đại hán đi xuống bên dưới hầm ngầm. Không đợi bao lâu, H trong dáng vẻ có chút ngây dại bị hai đại hán kèm hai bên dẫn ra khỏi hầm ngầm đưa tới phòng của H, Ada cùng Minh Diệu cũng đã đợi ở đó.



Một giờ sau, hai mắt vốn bị ngây dại của H dần dần bắt đầu có thần thái. Vài phút sau hắn giống như bị điện giật, mạnh mẽ từ dưới mặt đất nhảy dựng lên.



- Trời ạ, tôi bị làm sao vậy?



Vừa khôi phục lại thần trí H thống khổ ôm lấy đầu của mình:



- Vì sao tôi lại có cảm giác đầu mình giống như bị người dùng gậy gõ mạnh đau đớn thế này!



- Không có chuyện gì đâu, đây chỉ là phản ứng bình thường khi chú thuật được giải khai mà thôi!



Ada nói:



- Ngủ một giấc sẽ tốt hơn nhiều!



- Ada? Sao cô lại ở nơi này?



H có chút ngoài ý muốn nhìn Ada cùng Minh Diệu đang ngồi bên cạnh nàng:



- Vị này chính là?



- Đây là người bạn Trung Quốc của tôi, Minh Diệu!



Ada giới thiệu nói:



- Anh bị trúng nguyền rủa, cho nên tôi mời anh ấy tới hỗ trợ!



- Nguyền rủa?



H hoảng sợ kêu lên:



- Sao tôi lại bị nguyền rủa? Tôi nhớ được tôi làm một giấc mộng, một giấc mộng vô cùng kỳ quái. Tôi nhớ mình giống như bị nhốt trong một mặt tường, chuyện về sau tôi không nhớ rõ lắm…



- Không sao nữa rồi, thiếu gia!



Quản gia bưng ly rượu whisky do nữ phó đưa tới, cung kính đưa cho H, nói:



- Hết thảy mọi chuyện đều đã trôi qua. Hung thủ đã bị Wiln tiểu thư cùng bạn của nàng trợ giúp, hiện tại đã bị ủy viên hội Châu Âu bắt giữ, mà nguyền rủa trên người thiếu gia cũng đã được giải trừ!



- Hung thủ là ai?



H uống một ngụm lớn whisky, tinh thần rốt cục ổn định lại.



- Vì sao hung thủ phải nguyền rủa tôi?



- Là Lana!



Ada đáp:



- Nguyên nhân nguyền rủa anh, khái khái…là bởi vì chuyện kia…



- Lana? Như thế nào chính là nàng?



Nghe được tên của Lana, H có chút khiếp sợ, tiếp theo vẻ mặt của hắn trở nên có chút uể oải:



- Cũng phải, đó là lỗi của tôi, nàng đích xác có lý do làm như vậy!



Minh Diệu luôn luôn không lên tiếng, hắn thật hứng thú quan sát biểu tình của H. Khi H nghe được hung thủ là Lana, Minh Diệu từ trong mắt hắn chứng kiến được một tia tự trách, điều này thật làm Minh Diệu cảm thấy thật hứng thú. Xem ra bên trong chuyện này nhất định đã có chuyện gì đó mà người khác không biết được minh bạch rõ ràng!






Sân bay.



Minh Diệu đứng ngay cửa lên máy bay, đưa mắt nhìn xuống bên dưới sân bay rộng lớn.



- Ada, thật không ngờ lại là cô cứu tôi!



H đã khôi phục lại thần trí bình thường, mái tóc màu vàng chải vuốt chỉnh tề, đôi đồng tử xanh thẳm phát ra ánh sáng đủ mê đảo bất cứ sinh vật giống cái nào.



- Tôi cứ nghĩ cô rất chán ghét tôi…



- Thật sự tôi cũng rất chán ghét anh, nhưng còn chưa chán ghét tới mức muốn lấy tính mạng của anh!



Ada mỉm cười thản nhiên, mở miệng nói:



- Hơn nữa tôi cũng chỉ vì tự do của chính mình!



- Toàn bộ sự việc tôi đã nghe quản gia Burrell nói, kể cả hiệp thương giữa cô với cha tôi. Bất kể nói thế nào, tôi đã thiếu nợ cô một mạng!



H cười nói:



- Sau khi tôi kế thừa toàn bộ tài sản của gia tộc, tôi sẽ luôn dùng tài chính ủng hộ cho gia tộc của cô, điều này xem như là tôi hồi báo cho ân tình của cô đi!



- Vậy là tốt rồi!



Ada gật đầu, hít sâu một hơi nói:



- Không biết tại sao, lần đầu tiên cảm giác được không khí của London thật là quá tốt!



- Ha ha, hương vị tự do luôn rất dễ chịu!



H cười cười, hắn chỉ chỉ Minh Diệu đứng cách đó không xa, nhìn Ada nói:



- Tên thanh niên kia, chính là lý do khiến cho cô muốn ở lại Trung Quốc sao? Nhìn qua cũng không soái như tôi đi!



- Vậy sao?



Ada quay đầu lại nhìn Minh Diệu, tên tiểu tử kia đang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm những mỹ nữ tóc vàng Anh quốc đi tới đi lui đến xuất thần.



- Tôi cảm giác hắn thật phong nhã, có thể do thẩm mỹ quan của hai chúng ta bất đồng đi!



- Mặc kệ như thế nào, chúc cô may mắn!



H cười bĩu môi:



- Nhưng không làm cho cô gả cho tôi, đây thật sự là một chuyện làm cho người ta vô cùng tiếc nuối!



- Đừng tưởng rằng tôi không biết anh suy nghĩ như thế nào!



Ada giảo hoạt trừng mắt nhìn H:



- Lúc ban đầu anh cũng không có ý định muốn lấy tôi, anh chẳng qua là lấp liếm qua loa với cha anh mà thôi!



- Ha ha, không ngờ lại bị cô xem thấu!



H mặc dù đang cười, nhưng có thể nhìn thấy được tia bi thương mà hắn không thể che giấu:



- Tôi còn có một điều thỉnh cầu, không biết cô có thể…



- Anh trả lời tôi một vấn đề trước đã!



Ada nghiêng đầu có chút hăng hái nhìn H, hỏi:



- Anh thật sự yêu nàng sao?



- Có lẽ đi!



H giống như tự giễu lắc đầu:



- Kỳ thật tôi cũng không biết như vậy có gọi là yêu hay không, nhưng cùng nàng ở chung một chỗ mấy ngày nay tôi thật sự rất vui vẻ. Mà sau mấy ngày cuối cùng trong lòng tôi lại có cảm giác giống như nặng nề đè nén. Nàng nói cho tôi biết nàng mang thai con của tôi, cô có biết không, trong lòng của tôi có một loại…một loại cảm giác giống như được cứu vớt…giống như là…giống như là…tôi thật sự không biết phải hình dung như thế nào…



- Yên tâm đi, bên phía ủy viên hội tôi sẽ nói giúp cho anh!



Ada gật đầu cười:



- Có lẽ không cần bao lâu nữa hai người sẽ được gặp lại, chuyện sau đó toàn bộ chỉ chờ vào chính bản thân anh!



- Tôi biết, trong khoảng thời gian này tôi sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục cha của tôi!



H nhẹ nhàng ôm lấy Ada:



- Đa tạ, lên đường bình an!



- Tôi sẽ!



Ada phất phất tay, xoay người hướng Minh Diệu đi tới.



- Thật sự không hiểu nổi người Châu Âu các vị, bắt tay thôi không được hay sao mà phải ôm tới ôm lui!



Minh Diệu thật khinh thường nói:



- Lên máy bay mà phải chờ cô tới nửa ngày, tôi sắp buồn ngủ luôn…



- Chỉ có anh là vô nghĩa thật nhiều!



Ada liếc mắt lườm Minh Diệu:



- Đừng tiếp tục nhìn vào đùi mỹ nữ, đi nhanh đi, bằng không sẽ không kịp nữa rồi!



Ada hướng H vẫy vẫy tay, lại cùng Minh Diệu biến mất ngay cửa lên máy bay tại phi trường.



- H thiếu gia, hiện tại chúng ta đi đâu?



Quản gia mở ra cửa xe, lại hỏi.



- Quay về trang viện!



Trên mặt H mang theo vẻ chán ghét, tức giận nói:



- Còn nữa, ông ngồi phía sau đi, tôi không muốn ngồi chung xe với người như ông đâu!



- Dạ!



Burrell tao nhã cúi chào, đóng cửa xe cho H, giống như lời nói khắc nghiệt vừa rồi của H đối với hắn không hề phát sinh qua.



-


U Minh Trinh Thám - Chương #337