Chương 267 (b) Hung thủ ngoài ý liệu



- Thế nào?



Ada vừa trở lại trang viện, còn chưa kịp uống hớp nước đã vội vội vàng vàng đi tới phòng Minh Diệu.



- Không xác định, nhưng tuyệt đối có vấn đề!



Minh Diệu đem phù chú biến thành màu tím đặt lên trên bàn.



- Màu tím?



Ada nhìn phù chú, lại nhìn Minh Diệu, có chút mê mang hỏi:



- Trước đó không phải đều là màu đỏ sao?



- Bị một loại lực lượng bất minh quấy nhiễu.



Minh Diệu nói:



- Tuy rằng không thể khẳng định hung thủ chính là hắn, nhưng ít nhất có thể chứng minh trong lòng hắn có quỷ!



- Tuy rằng thật tốn sức nhưng tôi vẫn tìm được hồ sơ của hắn!



Ada đem một chồng văn kiện thật dày đưa cho Minh Diệu:



- Dựa theo lời đề nghị của anh, cả ba đời tổ tiên tôi đều tra xét sạch sẽ!



- Quả nhiên!



Minh Diệu nhìn nhìn hồ sơ, gật đầu:



- Điều này có thể giải thích vì sao hắn lại có được đồng xu cổ xưa đã rất khó tìm được này để chế tạo ra túi vu độc!



- Tôi đã báo với bên ủy viên hội, hôm nay kết quả thẩm tra Lana sẽ tiến hành xử lý bí mật, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, như vậy sẽ làm cho hắn có điều cảnh giác!



Ada lại hỏi:



- Kế tiếp chúng ta nên làm sao bây giờ? Trực tiếp giáp mặt đặt bài xuống hay sao?



- Không được, hắn đã có được năng lực có thể làm nhiễu dò xét linh lực dao động, nói như vậy cũng không chuẩn hắn có thể thông qua thí nghiệm của ủy viên hội.



Minh Diệu lắc lắc đầu:



- Bây giờ chúng ta chỉ mới có hoài nghi, khuyết thiếu bằng chứng chính xác. Nói thế này, chúng ta căn bản không có biện pháp thông qua thủ đoạn hợp pháp tới bắt giữ hắn!



- Vậy làm sao bây giờ?



Ada cau mày nói:



- Chúng ta lại không khả năng dùng biện pháp trực tiếp giết chết hắn để giải trừ nguyền rủa của hắn!



- Có lẽ chúng ta cần phải rời đi!



Minh Diệu mỉm cười:



- Đợi sau khi H phục hồi bình thường, chúng ta trở về Trung Quốc. Dù sao Lana cũng đã thừa nhận mình chính là hung thủ thực sự, công tác của chúng ta cũng đã hoàn thành xong, có đúng không?



- Ý của anh là…



Ada có chút do dự:



- Làm vậy có phải mạo hiểm quá hay không?



- Dù sao tôi cảm thấy thật mệt muốn chết!



Minh Diệu xoay bả vai, địa phương bị tổn thương cũng đã không còn đau đớn, xem ra năng lực khôi phục thân thể đích thật đã tăng cường không ít.



- Tôi muốn nhanh chóng quay về, một mình Tiểu Manh ở Trung Quốc tôi thật có chút lo lắng!



- Vậy được rồi!



Ada gật đầu:



- Ngày mai tôi sẽ cho người chuẩn bị. Chỉ cần H khôi phục lại ý thức, chúng ta liền rời khỏi Anh quốc.



Nằm trên giường, Minh Diệu nhìn lên trần nhà ngẩn người. Động cơ, rốt cục động cơ lại là gì? Vấn đề này một mực quanh quẩn trong đầu óc hắn không cách nào di chuyển. Minh Diệu thật sự không sao ngủ được, hắn đột nhiên nhớ tới kể từ sau khi mình tới London, cũng đã vài ngày không liên lạc điện thoại với Tiểu Manh. Hắn lấy di động ra nhìn xem, hiện tại đã ba giờ sáng, hẳn phỏng chừng bây giờ bên kia Tiểu Manh cũng đã tan học, hắn quyết định gọi điện thoại cho nàng. Tuy rằng Diệp Trọng đã nói sẽ phái người âm thầm bảo hộ Diệp Tiểu Manh, nhưng Minh Diệu vẫn cảm thấy có chút không yên lòng.



Thật kỳ quái, điện thoại vang lên đã lâu nhưng bên kia không ai bắt điện thoại. Minh Diệu cau mày, cô gái nhỏ kia hiện tại đang làm gì? Minh Diệu gọi liên tiếp vài lần nhưng vẫn nằm trong trạng thái không người đón nghe. Minh Diệu cảm thấy có chút bất an, nếu là thường ngày vào giờ này, Diệp Tiểu Manh hẳn đã tan học, hơn nữa hẳn là đã quay về nhà hoặc đang ở bên trong ký túc xá trường học, như thế nào lại không ai nghe điện thoại. Chẳng lẽ đã quên mang theo điện thoại hay sao? Hoặc nàng đã xảy ra chuyện gì? Thẳng đến khi Minh Diệu gọi tới lần thứ năm, điện thoại rốt cục chuyển được. Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm có chút hổn hển của Diệp Tiểu Manh, còn có thanh âm người khác, nghe vào giống như là tiếng nước chảy. Cô gái nhỏ kia đang làm gì? Tắm rửa sao? Minh Diệu cảm thấy có chút kỳ quái.



- Alo, là ai vậy, có chuyện gì không?



Số di động hiện tại Minh Diệu sử dụng là do Ada đưa cho hắn khi mới tới Anh quốc, cho nên Diệp Tiểu Manh cũng không biết là Minh Diệu gọi tới. Thanh âm có vẻ không kiên nhẫn xen lẫn thanh âm tiếng thở dốc kịch liệt như đang vận động truyền đến.



- Cứ gọi mãi thế này, hiện tại tôi đang bề bộn công việc đây a!



- Là tôi!



Minh Diệu mở miệng nói:



- Cô đó, đang bận cái gì đây, vì sao không nghe điện thoại?



- A, Minh Diệu!



Thanh âm Diệp Tiểu Manh đột nhiên thu nhỏ lại, tựa hồ đang dùng tay che kín điện thoại. Minh Diệu mơ hồ nghe được nàng đang nói chuyện với ai đó bên cạnh.



“Làm sao bây giờ? Là Minh Diệu”…gì gì đó. Vài giây sau thanh âm Diệp Tiểu Manh mới truyền tới, chỉ bất quá lần này đã đổi thành thanh âm bình thản hơn trước.



- À không, không có chuyện gì đâu…



- Cô đang làm gì vậy?



Minh Diệu nghe ra trong thanh âm Diệp Tiểu Manh có chút bối rối, tựa hồ đang giấu diếm gì đó.



- Không có gì, chỉ là…chỉ là…tôi đang cùng chị Từ Mẫn với a Trạch cùng nhau đi bơi thôi, được rồi, chúng tôi đang bơi lội!



Diệp Tiểu Manh nói bên kia điện thoại:



- Một lát tôi gọi lại cho anh sau nha!



- Cô cho tôi là người ngu ngốc sao?



Minh Diệu rống vào điện thoại:



- Tiểu nha đầu như cô sợ nước nhất trên đời, cô không biết bơi, đòi bơi lội cái gì đây?



- Không có gì cả mà, tôi thật sự đang bơi lội nha…ừng ực…ừng ực…



Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm tựa hồ như từ dưới đáy nước toát ra bọt khí, tiếp theo điện thoại bị dập máy.



- Bơi lội sao?



Minh Diệu không hiểu ra sao, gãi gãi đầu:



- Vừa rồi tựa hồ là thanh âm điện thoại chìm xuống đáy nước đi…



Nhưng mà bình thường cũng không có ai cầm theo di động đi bơi lội chứ? Minh Diệu cảm thấy có chút kỳ quặc, hắn gọi là di động của Diệp Tiểu Manh, kết quả lại truyền tới thanh âm điện thoại không liên lạc được, tựa hồ bởi vì di động của Diệp Tiểu Manh bị rơi vào trong nước.



- Alo, Tiểu Manh mới nói với tôi các cô đang đi bơi sao? Rốt cục mấy cô đang làm gì đây?



Minh Diệu nhớ vừa rồi Diệp Tiểu Manh có nói qua, nàng cùng Từ Mẫn với a Trạch cùng nhau đi bơi, đang ở chung một chỗ, Minh Diệu liền gọi điện cho Từ Mẫn.



- À, chuyện này…ha ha ha ha ha…



Đầu bên kia điện thoại truyền ra tiếng cười có chút xấu hổ của Từ Mẫn, còn kèm theo tiếng nước, ba người tựa hồ thật sự đang ở địa phương nào đó có nước.



- Ha ha cái đầu cô, làm gì có người nào mang theo di động đi bơi đây. Mau nói thật cho tôi nghe!



Minh Diệu bị làm tới mức không hiểu chuyện gì xảy ra.



- Không có việc gì, không có việc gì…ừng ực ừng ực…chúng tôi đang thật sự đi bơi thôi…ừng ực ừng ực…



Bên điện thoại Từ Mẫn cũng truyền vào thanh âm tiếng nước, nhưng vài giây sau lại khôi phục nguyên dạng, nhưng thanh âm của nàng cũng có chút thở dốc.



- Không nói với anh nữa, đang bận rộn đây!



Không đợi Minh Diệu mở miệng, Từ Mẫn liền vội vàng cúp điện thoại.



- Người nào cũng cổ quái tinh linh, thật khó hiểu!



Minh Diệu có chút khó hiểu nhìn điện thoại bị cắt đứt, Từ Mẫn nói chuyện cũng không được rõ ràng, thật sự làm cho Minh Diệu không hiểu nổi các nàng đang làm chuyện gì.



- Bỏ đi, mặc kệ, nếu Từ Mẫn đang ở chung một chỗ với Tiểu Manh, vậy cũng không có nguy hiểm gì!



Hơn nữa Diệp Trọng cũng đã nói sẽ cho người bảo hộ Tiểu Manh, cũng không xảy ra vấn đề nào khác. Minh Diệu cũng không tiếp tục truy hỏi, ném di động qua một bên đi ngủ.



__________________


U Minh Trinh Thám - Chương #336