Chương 266 (a) Sơ hở



- Chuyên chúc nữ phó?



Minh Diệu hưng phấn nhếch môi. Đây chính là tin tức tốt nhất mà hắn nghe được trong mấy ngày gần đây. Một mỹ nữ tóc vàng mặc nữ bộc trang mỗi sáng sớm dùng thanh âm uyển chuyển đem mình đánh thức từ trong mộng đẹp, sau đó dùng bàn tay mềm mại nhỏ bé mặc quần áo cho mình, ngẫu nhiên còn có tiếp xúc da thịt, ngẫm lại cũng muốn chảy nướt bọt.



Giống như vị anh hùng thắng lợi trở về, Minh Diệu dưới ánh mắt nhìn chăm chú của vô số nữ phó chậm rãi đi vào trong trang viên. Loại cảm giác này thật quá tốt, Minh Diệu chứng kiến đại bộ phận nữ phó đều dùng loại ánh mắt chuyên chú nhìn mình, điều này làm cho hắn có chút lâng lâng.



- Chính là hắn, người theo lời kể của May chính là hắn!



Lời xì xào bàn tán của hai nữ phó rơi vào trong tai Minh Diệu. Hắn dựng cao lỗ tai chờ đợi lời nói tán dương phía dưới.



- Người đàn ông này đã nhìn lén nhật ký!



Câu sau của nữ phó kia khiến Minh Diệu thiếu chút nữa té sấp xuống.



- A, đàn ông tồi tệ!



Nữ phó kia trả lời một câu khiến Minh Diệu có cảm xúc muốn lập tức nhảy lầu.



- Chuyện không chút phong độ như vậy hắn cũng làm được, tôi cũng không muốn làm nữ phó chuyên chúc cho hắn!






Minh Diệu kề sát tai Ada, hung tợn nói:



- Đều là bởi vì giúp cô điều tra vụ án, kết quả tôi bị toàn bộ nữ phó xinh đẹp chán ghét, chuyện này cô làm sao bồi thường cho tôi đây?



- Xứng đáng!



Ada trộm làm mặt quỷ xoay người rời đi.



- Loại sinh vật như nữ nhân…



Minh Diệu lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi.



- Hẳn là loại sinh vật khó nuôi sống nhất trên địa cầu đi!



Nằm trên giường trong phòng của mình, Minh Diệu hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày hôm nay. Hiện tại bản thân hắn thật sự đã cách biệt với tình yêu, nhưng hắn còn phải dùng giọng điệu của một người từng trải đi khuyên nhủ người khác, nhớ tới việc này Minh Diệu cảm giác thật sự đáng châm chọc.



Thu hoạch trong cuộc hành trình Châu Âu lần này đối với Minh Diệu mà nói đích thật là vui mừng kinh ngạc không thôi. Mười năm về trước hắn mất đi bốn mươi năm tuổi thọ, mất đi linh lực toàn thân, mấy tháng trước còn mất cả ánh mắt thiên phú cùng tình yêu của mình. Nhưng chỉ đi tới London vài ngày ngắn ngủi, hắn không chỉ giải khai được một phong ấn phách kết, còn làm cho hắn hưng phấn chính là hắn rốt cục có thể yên tâm tiếp tục sống tiếp, không còn mỗi ngày đếm lấy thời hạn tuổi thọ ngắn ngủi sắp đến của chính mình.



- Bất kể nói như thế nào, rốt cục có thể an tâm ngủ một giấc thật ngon!



Minh Diệu điều chỉnh lại gối đầu, tận lực làm cho mình nằm thoải mái hơn một chút.



- Hi vọng có thể làm được giấc mộng đẹp đi!



Mộng? Nằm mơ? Minh Diệu đột nhiên nhớ tới túi vu độc phát hiện được dưới giường trước đó. Lúc ấy vì không muốn bị hung thủ hoài nghi, Minh Diệu cũng không lấy đi túi vu độc kia, mà nhét trở về dưới giường. Muốn ngủ được ngon giấc đồ vật kia cũng không thể tiếp tục đặt nơi đó, nhưng vừa rồi Minh Diệu lại không hề phát hiện được túi vu độc đặt nơi đó nữa.



Hắn ngồi dậy, xốc lên gối nằm, không có, cái gì cũng không có.



Đầu giường, gầm giường, Minh Diệu đem trọn cái giường lật ngược lên, cũng không phát hiện bóng dáng của túi vu độc.



Không thấy, đi đâu vậy? Minh Diệu cau mày, chẳng lẽ bị nữ phó dọn phòng cầm đi sao?



- Phiền toái có ai bên ngoài không? Vào đây một chút!



Minh Diệu nhìn ngoài cửa hô to.



Nghe được Minh Diệu kêu gọi, May đẩy cửa đi vào. Do có tiếp xúc với Minh Diệu nên xem như tương đối quen thuộc, vì vậy May được phân phó tới chiếu cố cho Minh Diệu trong đoạn thời gian này.



- Chuyện gì? Minh Diệu tiên sinh!



Tuy rằng trong lời nói của nàng thật cung kính, nhưng ngữ khí vẫn có chút không tình nguyện. Nàng đối với chuyện người thanh niên này nhìn lén nhật ký của mình luôn canh cánh trong lòng.



- Tôi định hỏi cô, mấy hôm nay người làm vệ sinh trong phòng tôi cũng do cô phụ trách sao?



Hiện tại Minh Diệu thật không có thời gian quan tâm ngữ khí của May.



- Phải, có gì không?



May có chút kỳ quái nhìn Minh Diệu:



- Dãy phòng của khu vực này đều do tôi phụ trách làm vệ sinh, nhưng bắt đầu từ ngày mai bởi vì tôi nhận trách nhiệm chuyên chăm sóc cho ngài mới phải giao cho người khác quản lý. Có chỗ nào không thích hợp hay sao?



- Khi cô dọn dẹp trong phòng của tôi, có phát hiện một chiếc túi làm từ vải bố hay không?



Minh Diệu vội vàng hỏi:



- Bên trong có chút đồ kỳ quái, hạt giống bị mục, đồng xu, xương cốt gì đó linh tinh. Chiếc túi đó đặt dưới đầu giường của tôi!



- Không có, tuyệt đối không có.



May thật khẳng định lắc đầu:



- Đó là đồ vật gì vậy? Rất trọng yếu hay sao?



- Rất trọng yếu!



Minh Diệu trịnh trọng gật gật đầu:



- Cô cẩn thận nghĩ lại xem!



- Ngài đang hoài nghi trí nhớ của tôi sao?



May có chút bất mãn nói:



- Tôi thập phần khẳng định tuyệt đối không hề phát hiện qua loại đồ vật kia!



Minh Diệu không nói gì. Lúc trước hắn cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng cho lắm, tuy nhiên hắn cứ mãi không nắm bắt được đầu mối. Ngay sau đó lại thêm chuyện Lana kích động tự sát, Minh Diệu vì cứu nàng nên không còn nhớ rõ, đem những ý nghĩ đó ném ra sau đầu. Hiện tại Minh Diệu đột nhiên lại nhớ tới tất cả những chuyện đã xảy ra có chút kỳ quái khó hiểu.



- Cô giúp tôi một chút!



Vẻ mặt Minh Diệu thật nghiêm túc nói:



- Cô giúp tôi đến gọi Ada một tiếng, mời nàng đến phòng của tôi tìm tôi, đừng kinh động những người khác. Nhớ kỹ, nhất định phải âm thầm, đừng cho bất luận người nào phát hiện.



- Không cần kinh động những người khác?



May nghi hoặc nhìn Minh Diệu:



- Wiln tiểu thư là khách quý của trang viện, cả trang viện tùy ý cho nàng ra vào, cần gì phải lén lút như thế?



- Trong lúc nhất thời thật không thể giải thích rõ cho cô hiểu, cô cứ chiếu theo lời tôi nói mà làm thì tốt hơn!



Minh Diệu vội vàng nói:



- Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết, nếu có người hỏi, cô cũng không nên nói là tôi muốn gặp nàng, biết không?



- Người gì thật kỳ quái!



Tuy rằng không biết Minh Diệu muốn làm gì, nhưng May vẫn chấp hành mệnh lệnh của Minh Diệu. Nàng đi tới trước cửa phòng của Ada, thấy trên hành lang không có bóng người nào, liền nhẹ nhàng gõ cửa.



- Đã trễ thế này còn tìm tôi có chuyện gì sao?



Ada mặc áo ngủ đi ra mở cửa, nhìn thấy May đứng bên ngoài nàng có chút kinh ngạc hỏi.



- Wiln tiểu thư, thật xin lỗi đã trễ thế này còn tới quấy rầy cô.



May áy náy nói lời xin lỗi:



- Nhưng Minh Diệu tiên sinh nói muốn gặp cô, dặn cô đến phòng tìm ông ấy!



- Minh Diệu? Đã trễ thế này còn muốn gặp tôi sao?



Ada cũng khó hiểu:



- Hắn có nói tìm tôi có việc gì không?



- Không có!



May lắc đầu:



- Nhưng hắn dặn tôi nói cô nhất định đừng làm kinh động tới người khác, âm thầm tới gặp hắn.



May nhìn nhìn, lại ghé vào bên tai Ada nhỏ giọng nói:



- Tuy rằng vẻ mặt của hắn thật nghiêm túc, nhưng tôi phát hiện trong ánh mắt của hắn có ý đồ tà ác, cho nên…tiểu thư tốt nhất vẫn nên cẩn thận đề phòng tên biến thái kia thì tốt hơn!


U Minh Trinh Thám - Chương #333