Chương 265 (c) Bệnh viện



Lana che mặt, nước mắt không ngừng chảy ra.



- Nhưng bởi vì tôi, khiến cho H biến thành người điên!



- Đây không phải là lỗi của cô!



Minh Diệu thở dài một hơi, bất quá chỉ là một cô gái muốn có được tình yêu của mình, muốn có được người đàn ông của mình mà thôi. Không biết vì sao hiện tại lại biến thành tình trạng như thế này. Hắn dùng tốc độ sẽ không kích thích tới Lana chậm rãi nhích tới gần nàng.



- Cô nghe đây, người đàn ông kia không đáng để cho cô phải làm như vậy vì hắn. Nếu như cô nói muốn được người khác yêu, đầu tiên mình phải đi yêu người khác trước, lời này không sai, nhưng đối tượng của cô lại chọn sai lầm rồi. H không đáng cho cô đi thương hắn. Cô hãy nghe đây, hết thảy chuyện này đều sẽ trôi qua. Đừng làm chuyện điên rồ, đi từ từ lại đây đi. Hiện tại chuyện cô phải làm, chính là ổn định lại chút tâm tình của mình, sau đó giải trừ pháp thuật thi triển trên người của H!



- Đợi cho hết thảy đi qua, cô sẽ phát hiện một người khác chân chính đáng giá cho cô đi yêu, cô sẽ minh bạch hết thảy những chuyện đã phát sinh hiện tại bất quá chỉ là một chuyện đáng buồn cười mà thôi.



- Vô ích thôi!



Lana lắc đầu:



- Tôi chỉ là một nữ vu gà mờ, tôi căn bản không biết cách giải trừ pháp thuật thi triển trên người H. Phương pháp tốt nhất chấm dứt hết thảy những chuyện này chính là tôi phải chết. Chỉ cần tôi chết đi, như vậy chú thuật mà tôi thi triển sẽ lập tức biến mất, hắn sẽ có thể phục hồi trở lại.



- Không, còn có biện pháp, nhất định còn có biện pháp khác!



Minh Diệu vội vàng nói:



- Tôi sẽ giúp cho cô, tôi nhất định sẽ giúp cho cô, cô không nên vọng động!



- Tôi chỉ cầu anh một chuyện!



Lana lắc đầu.



- Chờ sau khi tôi chết, thỉnh đừng nói với H chuyện này là do tôi làm, tuy rằng hắn không yêu tôi, nhưng tôi không hi vọng hắn sẽ hận tôi!



Thân thể Lana càng lúc càng tiến ra mép sân thượng, cuối cùng chậm rãi nghiêng qua, từ trên rơi xuống.



- Không xong!



Minh Diệu hít sâu một hơi, đem linh lực toàn thân vận chuyển xuống chân, lực lượng thật lớn đem mặt sàn sân thượng dưới chân hắn thải thành mảnh nhỏ. Hắn dùng tốc độ nhanh không sao tưởng nổi vọt tới, theo Lana nhảy theo xuống bên dưới.



- Minh Diệu!



Nhìn thấy Minh Diệu cũng nhảy xuống, Ada cực kỳ hoảng sợ vội vàng chạy tới.



Tiếng gió rít bên tai Minh Diệu, hắn dùng toàn lực vung tay ra, đem toàn thân điều chỉnh tới góc độ vuông góc với mặt đất, dùng tốc độ rơi nhanh hơn, tay trái rốt cục chụp được cổ tay của Lana.



- Kim Quyết!



Minh Diệu vận linh lực vào tay phải, đem hết toàn lực đánh mạnh vào vách tường tòa lầu bệnh viện. Kim hoàng sắc quang mang trôi nổi bao bọc cánh tay đem vách tường giữa lầu hai tiếp giáp lầu ba đánh ra một lỗ thủng thật lớn, tay phải Minh Diệu cũng chặt chẽ xuyên vào trong vách tường, rốt cục dừng được tư thế rơi xuống. Chỉ là tay kia của hắn còn đang nắm cổ tay của Lana, lực kéo thật lớn làm hắn đau đớn không chịu nổi.



- Vì sao phải cứu tôi?



Lana mở mắt, thấy mình đang huyền phù giữa không trung, nàng ngẩng đầu ánh mắt mê mang nhìn Minh Diệu.



- Tôi đã không còn gì lưu luyến trên đời này…



- Tin tưởng tôi, trên thế giới này còn có rất nhiều điều đáng cho cô lưu luyến!



Minh Diệu bởi vì đau đớn mà mồ hôi tuôn đầy mặt, cố nặn ra nụ cười thật khó coi:



- Tôi từng trải qua cuộc sống càng thêm thống khổ, nhưng hết thảy đều sẽ đi qua!



- Anh cảm thấy sao rồi?



Ada ân cần hỏi Minh Diệu.



- Tôi không sao.



Minh Diệu cười quơ quơ tay trái quấn băng, nói:



- Chỉ là tổn thương nho nhỏ mà thôi, mấy ngày nữa sẽ lành lại thôi mà. Lana thế nào?



- Nàng không có việc gì!



Ada nói:



- Ngoại trừ có chút suy yếu cùng tinh thần ủ rũ không phấn chấn không còn gì trở ngại. Nhân viên của ủy viên hội đã đưa nàng rời đi!



- Cô gái đáng thương!



Minh Diệu dùng tay phải đút vào trong túi áo khoác lấy ra điếu thuốc ngậm lên miệng.



- Giúp tôi một việc, để cho những người của ủy viên hội đừng đối đãi với nàng quá hà khắc, kỳ thật nàng chỉ là một cô gái bị tình yêu mù quáng làm mờ mắt mà thôi.



- Nơi này là bệnh viện!



Ada đưa tay rút điếu thuốc Minh Diệu ngậm trên môi lấy về.



- Không được hút thuốc!



- Đây là một trong những nguyên nhân mà tôi chán ghét bệnh viện.



Minh Diệu bất đắc dĩ thở dài, nhét bật lửa vào trong túi quần.



- Được rồi, hết thảy xem như đã xong!



Ada duỗi lưng nói:



- Chỉ cần người của ủy viên hội từ chỗ Lana lấy được chú pháp thi triển trên người H là tự nhiên có thể tìm được phương pháp cởi bỏ nguyền rủa trên người hắn, như vậy tôi đã có thể được giải thoát.



- Chẳng lẽ có thể khôi phục cuộc sống độc thân có thể làm cho cô cảm thấy hưng phấn như vậy sao?



Minh Diệu cười lắc đầu:



- Nhưng tôi thật sự cảm thấy cô không phải gả cho tên hỗn đản kia cũng thật đúng là điều may mắn!



- Là ai ở trên máy bay còn khuyên tôi nên gả cho hắn đây?



Ada thở phì phì dùng ngón tay chọc lên cánh tay băng bó của Minh Diệu.



- Đau đau đau, đau lắm a, dừng tay, dừng tay, tôi sai lầm rồi còn không được sao?



Minh Diệu đau đến chảy mồ hôi lạnh. Phụ nữ là sinh vật có lòng dạ hẹp hòi, các nàng sẽ luôn nhớ rõ chuyện ngươi đắc tội các nàng ở năm mươi năm trước, đối với chuyện này Minh Diệu hiểu sâu trong lòng, lại còn thấu hiểu rất rõ.



- Hừ!



Ada trừng mắt lườm Minh Diệu.



- Tốt lắm, hết thảy đều đã thu phục, khi nào thì có thể lấy được tiền?



Nói tới việc này, Minh Diệu cũng cảm thấy thật hứng thú đối với số tiền thù lao sắp lấy được lần này. Đi Châu Âu một chuyến, bị án kiện phức tạp khiến cho choáng váng đầu óc, cánh tay trái bị thương, còn phải chịu trách nhiệm làm chuyên gia đàm phán cùng chuyên gia xử lý nguy cơ, Minh Diệu cảm giác một vạn Euro lần này đúng là không dễ kiếm.



- Về trước trang viện rồi nói sau!



Ada nói:



- Dù sao hiện tại H còn chưa phục hồi, hơn nữa anh cũng cần phải dưỡng thương, trước tiên ở lại trang viện vài ngày điều dưỡng rồi nói sau!



Minh Diệu nghĩ nghĩ, gật gật đầu. Tuy rằng sau khi trở về gặp mặt lão đầu tử quản gia biến thái, nhưng còn có thật nhiều nữ phó mặc bộc trang xinh đẹp cho hắn ngắm nhìn, Minh Diệu cảm giác mình hẳn có thể lọc bỏ lão quản gia kia ra khỏi tầm mắt là được.



Xe hơi lại chở hai người quay trở về trang viện. Burrell mặc trang phục quản gia đứng ngay cửa lớn trang viện, mà sau lưng hắn là hai hàng nữ phó mặc nữ bộc trang màu đen sắp xếp chỉnh tề tràn đầy sức sống thanh xuân.



- Minh Diệu tiên sinh, Wiln tiểu thư đã thật khổ cực.



Dưới sự dẫn dắt của hắn, mọi người hướng hai người Minh Diệu cùng Ada vừa bước xuống xe bái sâu.



- Cảm tạ hai vị làm hết thảy vì gia tộc chúng tôi!



- Không có gì!



Ada mỉm cười gật đầu đáp lễ.



- Minh Diệu bị chút vết thương nhẹ, cho nên cần phải có thời gian điều dưỡng, chuyện này nhờ ông!



- Xin yên tâm, Wiln tiểu thư.



Quản gia mở miệng nói:



- Trong đoạn thời gian Minh Diệu tiên sinh dưỡng thương, tôi sẽ phái một nữ phó chuyên chúc chăm sóc phụ trách ẩm thực cùng sinh hoạt thường ngày cho tiên sinh!


U Minh Trinh Thám - Chương #332