Chương 2: Mê Hồn Phù mất đi hiệu lực ( hạ )



Minh Diệu đứng lên, từ dưới gầm giường lấy ra một camera nho nhỏ.



- Xem hình ảnh ban đêm…xem hình ảnh ban đêm…a, ở nơi này!



Hắn nhắm ngay Mê Hồn Phù trên cửa phòng Tiểu Manh, Minh Diệu cẩn thận nhìn vào.



- Trương phù không có vấn đề…phù vẽ cũng không sai…màu nâu này là thứ gì?



Trương phù dùng mắt thường nhìn qua vốn không có vấn đề gì, nhưng khi dùng camera nhìn theo hình ảnh ban đêm, liền nhìn thấy có một vết bẩn màu nâu hiện đầy bốn góc.



Minh Diệu dùng tay sờ sờ, đặt dưới mũi ngửi một chút, có chút mùi vị.



- Mùi thật kỳ quái, phải cầm đi cho Tiểu Ngọc nhìn xem một chút mới được.



Minh Diệu gỡ trương phù xuống, dùng phong thư cẩn thận đặt vào bỏ trong túi áo, xoay người ra cửa.



Bên dưới tòa lầu Quảng Phát đường Sơn Đông, vốn nơi này chỉ là một tòa lầu xây dựng dang dở, nghe nói vào niên đại 90, thương nhân đầu tư làm được một nửa đã cuốn tiền chạy ra nước ngoài, nền móng của tòa lầu này xây dựng rất tốt, nằm ngay yếu đạo giao thông, cách phố xá sầm uất cũng thật gần, cho nên về sau có vài thương nhân muốn tiếp tục đầu tư, nhưng không biết tại sao mỗi lần đều không được giải quyết, hỏi lại nhóm thương nhân, bọn họ chỉ ấp úng không nói ra được nguyên nhân vì sao, chỉ nói không muốn tiếp tục đầu tư, cho nên vẫn để nguyên bộ dạng xây dựng dang dở như vậy bỏ hoang suốt gần mười năm, cho đến khi có một thương nhân họ Từ bao xuống xây cất lại. Lúc mới bắt đầu xảy ra rất nhiều sự cố ác tính, đã chết tổng cộng bảy công nhân với một đốc công, cảnh sát cũng không điều tra ra được gì, kết quả điều tra chỉ đơn giản giải thích lao động không an toàn nên phát sinh sự cố. Một người bạn giới thiệu Từ lão bản đi tìm Minh Diệu, Minh Diệu xem một chút, yêu cầu Từ lão bản đình công một tuần. Sau một tuần, không ai biết Minh Diệu đã làm gì, nhưng từ đó về sau xây dựng liền xuôi gió xuôi nước, rất nhanh đã hoàn thành. Từ lão bản vui mừng đến phát điên, muốn tặng một số tiền lớn cảm tạ Minh Diệu, Minh Diệu đã từ chối, chỉ yêu cầu để cho mình một gian phòng làm việc bên dưới tầng ngầm, dĩ nhiên, là kiểu vĩnh viễn không cần giao tiền thuê nhà.



Không cần trả tiền lại có thể chỉ bỏ ra một gian phòng bên dưới tầng ngầm để hoàn trả nhân tình, Từ lão bản thật sảng khoái đáp ứng. Chính vì thế gian phòng kia đã được Minh Diệu dùng mở ra một phòng trinh thám tư.



Vừa mở ra phòng làm việc, một hương hoa truyền vào trong mũi, mặc dù là phòng làm việc dưới tầng ngầm, nhưng không hề có chút cảm giác ẩm ướt, ngược lại trong không khí còn có mùi đàn hương nhàn nhạt.



- Tiểu Ngọc, tới đây giúp tôi một chút được không?



Minh Diệu nhìn vào phòng làm việc vốn không một bóng người hô lên một câu.



- Không được, đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là Tiểu Ngọc, tên quê mùa như vậy chỉ có anh mới nghĩ ra được, tôi tên là Hoài Tố.



Một nữ tử mặc cung trang tuyệt đẹp lại có vẻ mơ hồ không thấy rõ mặt từ trong phòng phiêu nhiên bay ra.



- Ai nha, cũng giống nhau thôi, tôi thích gọi là Tiểu Ngọc, như vậy mới thân thiết hơn. Giúp tôi nhìn xem đây là thứ gì vậy?



Minh Diệu lấy ra trương Mê Hồn Phù mất linh nghiệm trong túi.



- Thối quá, lần nào anh cũng chuẩn bị chút ít đồ vật không sạch sẽ đến bắt tôi xem.



Nữ tử mặc cung trang tự xưng là Hoài Tố nhíu nhíu mày, hiển nhiên không muốn nhích tới gần xem Mê Hồn Phù.



- Được rồi được rồi, giúp một việc này thôi, cùng lắm tôi dẫn cô đi xem phim.



Minh Diệu chắp tay trước ngực, làm vẻ mặt cầu khẩn.



Hoài Tố cau mũi, đôi mày liễu giãn ra.



- Tôi muốn xem trọn bộ.



- Được được được, xế chiều chúng ta đi xem được chứ. Ngoan, giúp tôi xem một chút nào.



Minh Diệu đầy miệng đáp ứng.



Hoài Tô không chút tình nguyện vươn tay, sờ sờ vết bẩn màu nâu kia,



- Này…là của người…còn là kinh nguyệt của đàn bà, a, thật là đáng buồn nôn, anh phải dẫn tôi đi xem phim hai lần mới được.



- Được, hai lần thì hai lần, giúp tôi đi, tôi muốn biết kinh nguyệt này là của ai.



Hoài Tố nhắm mắt lại, hai ngón tay đưa ra đặt lên vết bẩn. Một mảnh quang mang màu lam sáng lên, cả người Hoài Tố cũng ẩn sâu bên trong lam quang. Từ từ lam quang tản đi, một cô gái mặc quần jean xuất hiện ngay trước mắt Minh Diệu, gương mặt này tuyệt đối không phải là Hoài Tố trước đó.



- Biết ai sao?



Thanh âm Hoài Tố đang hỏi.



Gương mặt Minh Diệu từ từ trở nên nghiêm túc:



- Biết, là Trình Tú. Chuyện này thật giống như ngày càng phức tạp rồi.


U Minh Trinh Thám - Chương #3