Chương 245 (a): Tinh thần công kích của Alie



Theo một thanh âm rung thật dài cuối cùng chấm dứt, cô bé ném xuống cây đàn ghi ta phím trong lòng.



- Alie, đã lâu không gặp!



Ada mỉm cười nhìn cô bé kia nói:



- Gia tộc Wiln chưa bao giờ cùng Huyết tộc giao tiếp, nhưng cô là ngoại lệ!



- Ada, đã lâu không gặp!



Alie chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy Ada:



- Huyết tộc cao quý cũng chưa bao giờ giao tiếp cùng gia tộc Wiln, nhưng cô cũng là ngoại lệ!



Hai người liếc nhìn nhau, cùng che miệng ha ha nở nụ cười. Minh Diệu nghe hai người nói chuyện, căn bản không hiểu có ý tứ gì, chỉ đứng nguyên tại chỗ ngẩn người.



- Khái khái…



Minh Diệu ho khan hai tiếng, đối mặt với một con quỷ hút máu vượt ngoài dự liệu của chính mình, hắn không biết nên làm ra phản ứng gì.



- À này…vị này chính là cô đã nói…



- Đây là lý do cô bỏ xuống hết thảy, muốn đi tới Trung Quốc đó sao?



Alie nghiêng đầu nhìn Minh Diệu đang đứng lúng túng, thật hứng thú nói với Ada.



- Một tên thật có ý tứ, trên người có hương vị thật đặc thù, tựa hồ là người từng có giao tiếp với ác ma!



- Xem như thế đi!



Ada cười nói:



- Vị này chính là Minh Diệu, là bạn của tôi!



- Bạn sao? Bạn bè đơn thuần à?



Trên mặt Alie lộ ra tia tươi cười giảo hoạt:



- Nhưng xem ra hai người vẫn chưa đi tới một bước cuối cùng, tôi sẽ xem hai người là bạn bè cũng được!



- Tiếp tục nói cho cô nghe thêm một lần, không được sử dụng thuật đọc tâm ngay trên người của tôi!



Ada nhẹ nhàng điểm điểm lên đầu Alie, đem con thú nhồi bông thật lớn đưa cho nàng.



- Tôi nghĩ hứng thú của cô vẫn còn chưa thay đổi đi?



- Con rối này sao, đã thu thập gần hết rồi, nhưng thứ cô đưa cho tôi đúng là có một không hai!



Alie tiếp nhận con thú nhồi bông cơ hồ cao gần bằng nàng, cười nói:



- Đã thu thập gần hết rồi, tôi sẽ bắt đầu thu thập Transformers. Nếu chứng kiến có hàng cổ đời thứ nhất nhớ rõ cho tôi biết!



- Tôi sẽ!



Ada gật gật đầu.



- Gần đây vẫn tốt chứ?



- Cũng không tệ lắm!



Alie ý mời Ada cùng Minh Diệu ngồi xuống.



- Cô cũng biết đối với tôi mà nói, mỗi ngày quả thật đều tương tự như nhau thôi. Có đôi khi sống mãi cũng là một loại thống khổ, đặc biệt đối với một ít người sống được quá lâu mà nói!



Tay của Alie nhẹ nhàng vung lên trong không khí, ba ly thủy tinh trong suốt hiện ra trong tay nàng. Tiếp theo nàng từ trong tủ lạnh lấy ra một túi nhựa dày đặc, bên trong chứa đầy chất lỏng màu đỏ tươi sềnh sệch. Minh Diệu cẩn thận quan sát một chút, bên trên tựa hồ còn dán một tờ giấy ghi rõ chữ “AB”.



Đây rõ ràng là túi máu được dùng trong bệnh viện, Minh Diệu tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Alie đem máu bên trong túi đỏ sềnh sệch kia rót vào trong ba ly thủy tinh, đưa cho Minh Diệu cùng Ada.



- Vì tình hữu nghị của chúng ta!



Alie nâng ly ý mời, đem chất lỏng sềnh sệch trong ly uống một hơi cạn sạch. Có một chút chất lỏng màu đỏ tràn ra khóe môi nàng, dừng lại bên khóe miệng. Gương mặt tái nhợt của nàng tựa hồ biến thành có chút hồng nhuận.



Minh Diệu nhìn ly thủy tinh đựng chất lỏng màu đỏ giống như máu, nhưng không biết phải làm gì. Quỷ hút máu đưa tới còn dùng túi máu chứa chất lỏng màu đỏ trong bệnh viện, ngoại trừ là máu tươi chẳng lẽ còn có vật gì khác hay sao? Minh Diệu không có chút hứng thú nào đối với việc uống máu, cho dù là máu nhân tạo cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn chứng kiến Ada cũng nhấp nhẹ một hớp, hắn tự nhiên cũng không thể không uống chút nào. Dù sao bọn họ đang đối mặt chính là một con quỷ hút máu, mà loại sinh vật đã sinh tồn quá lâu này bình thường đều có chút dở hơi. Minh Diệu cũng không muốn bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà chọc giận cô bé nhìn qua có chút vô hại đang ngồi ngay trước mắt.



Cau mày, Minh Diệu đem ly thủy tinh đặt tới bên miệng, tuy rằng cũng không ngửi được mùi máu tươi độc đáo gì, nhưng chỉ cần nghĩ tới bên trong ly chính là máu, Minh Diệu cũng có chút buồn nôn. Hắn chau mày, nhịn xuống ghê tởm, uống nhẹ một hớp, cũng không dám nhấm nháp đã trực tiếp dùng sức nuốt xuống bụng.



- Di?



Chất lỏng màu đỏ trong ly từ thực quản chảy xuống đến trong bụng, lại không hề có vẻ ghê tởm như trong tưởng tượng của Minh Diệu, ngược lại còn có một cảm giác chua chua lạ lùng. Minh Diệu nhìn nhìn ly thủy tinh trong tay, lại nếm thêm một hớp. Đây tuyệt đối không phải hương vị của máu, mà càng giống như một loại đồ uống.



- Đây là…



- Hương vị cũng không tệ lắm phải không?



Trong mắt Alie mang theo một tia trào phúng cười nói:



- Ngươi cho rằng đây là cái gì, máu sao?



- Alie, cô lại bắt đầu trêu cợt người!



Ada cười nhìn Minh Diệu giải thích:



- Không cần để ý, Alie thích trêu đùa người khác nhất. Đây bất quá chỉ là nước cà chua đặc chế mà thôi!



- Ha ha, cười chết ta, xem diễn cảm vừa rồi của hắn!



Alie lớn tiếng nở nụ cười:



- Tuy rằng người mắc mưu rất nhiều, nhưng vẻ mặt của ngươi là đặc sắc nhất, thật là đáng yêu!



Minh Diệu cảm giác trong đầu mình có sợi dây thần kinh đang không ngừng nhảy lên, người này thật quá ghê tởm. Minh Diệu rất muốn trực tiếp đi tới đem Alie đẩy ngã trên sô pha hung hăng đánh vào mông nàng, cho nàng học chút giáo huấn, biết người lớn vốn không dễ khi dễ như vậy, nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Minh Diệu luôn nhắc nhở chính mình, tuy rằng cô bé này có bề ngoài rất dễ lừa gạt người, nhưng đây cũng chính là một con quỷ hút máu, một con quỷ hút máu tuổi tác còn lớn hơn cả ông nội đã chết của mình.



- Kỳ thật lần này tôi tới, không chỉ là đơn giản tới thăm cô thôi!



Ada mở miệng nói:



- Có một số việc cần nhờ cô hỗ trợ!



- Tôi cự tuyệt!



Alie không đợi Ada nói xong đã mở miệng cắt đứt lời của nàng:



- Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không trợ giúp nhân loại. Đương nhiên, Ada cô là một ngoại lệ!



- Chuyện này…



Minh Diệu tận lực làm cho ngữ khí của mình bình tĩnh hơn một chút:



- Sẽ không chiếm dụng quá nhiều thời gian của cô đâu, chúng tôi chỉ cần hỏi thăm cô một ít…



- Hừ!



Alie hừ lạnh một tiếng, Minh Diệu cảm giác có một cỗ sát khí băng sương đánh thẳng tới trước mặt. Lông tơ toàn thân như dựng đứng lên, đó là một loại tinh thần công kích đủ làm cho người ta bị hỏng mất.



- Nhân loại có tư cách có thể cùng ta nói chuyện chỉ có một mình Ada mà thôi, ngươi lại là vật gì!



Trên trán Minh Diệu tràn đầy mồ hôi lạnh, hắn nắm chặt tay, dùng hết toàn lực chống cự lại tinh thần công kích của Alie. Cỗ áp lực kia thật lớn vô cùng, tùy thời đều có thể đem tinh thần của hắn đánh nát. Minh Diệu chỉ có thể tận lực chống đỡ, bởi vì hắn biết tuy rằng hắn căn bản không thể đối kháng với tinh thần công kích của Alie, nhưng nếu như không chống cự, chỉ trong nháy mắt hắn sẽ bị biến thành một người sống đời sống thực vật không còn ý thức tự hỏi.



- Alie!



Ada nhìn thấy Alie không chút dấu hiệu lại hướng Minh Diệu ra tay, vội vàng lớn tiếng kêu lên:



- Dừng tay, anh ấy là bạn của tôi!



- Yên tâm, tôi có chừng mực!



Trên mặt Alie vẫn lộ ra nụ cười ưu nhã như trước. Tuy rằng nàng đang không ngừng gây áp lực tinh thần với Minh Diệu, nhưng chẳng qua dùng chưa tới một phần năm lực lượng mà thôi, cho nên vẫn rảnh rỗi nói chuyện với Ada.


U Minh Trinh Thám - Chương #297