Chương 242 (b): Quỷ hút máu không hấp huyết



Minh Diệu nhìn nhìn H co rút trong góc phòng, thanh niên kia nhìn thấy Minh Diệu đang nhìn hắn, nhếch môi nhe răng nhìn Minh Diệu tỏ vẻ địch ý.



- Trước đó luôn thấy ác mộng, lại chậm rãi sợ hãi ánh mặt trời, tiếp theo ban ngày mất đi thần trí, cô không thấy bệnh trạng của hắn rất giống một loại bệnh sao?



- Anh nói là chứng khát máu?



Ada nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Burrell hỏi:



- Khi bác sĩ kiểm tra cho H, có phát hiện được vết thương gì khả nghi hay dấu vết gì không?



- Không có, tuyệt đối không có!



Burrell trả lời khẳng định:



- Bác sĩ đã làm kiểm tra toàn thân cho thiếu gia, điểm này tôi có thể khẳng định!



- Có lẽ vết thương đã bị khép lại!



Minh Diệu nghĩ nghĩ nói:



- Tôi đối với thứ này hiểu biết không nhiều, người phương Tây các vị hẳn là tương đối quen thuộc.



- Tôi hiểu được ý tứ của anh!



Ada gật gật đầu nói:



- Nhưng điều này là không thể nào!



- Không có khả năng sao?



Minh Diệu có chút ngoài ý muốn nhìn Ada:



- Nhưng bệnh trạng của hắn rất giống bộ dạng từng bị quỷ hút máu cắn qua a!



- Anh phải hiểu được, tuy rằng nơi này là London, nhưng bây giờ không phải niên đại 80.



Ada giải thích:



- Cái gọi là quỷ hút máu đã rất khó nhìn thấy được!



- Tìm không thấy sao?



Minh Diệu sửng sốt:



- Làm sao có thể? Quỷ hút máu chẳng lẽ đã bị tuyệt chủng sao?



- Vậy thì không phải!



Ada giải thích nói:



- Chỉ bất quá hiện tại bọn họ đã thay đổi danh xưng, đã không còn gọi là Hấp Huyết Quỷ, mà hiện tại được gọi là Huyết tộc.



- Huyết tộc?



Minh Diệu khó hiểu hỏi:



- Vậy có khác gì quỷ hút máu?



- Việc này sao…tôi giải thích cho anh nghe vậy!



Ada nghĩ nghĩ nói:



- Ở Trung Quốc của anh, có một lượng lớn lưu manh hành nghề lại có giấy phép, đúng không?



- Không sai!



Minh Diệu gật gật đầu.



- Bọn hắn sửa tên lại, gọi là thành quản!



- Huyết tộc chính là dạng giống như thành quản!



Ada nói:



- Từ thập niên 90 sau cuộc chiến tranh hắc ám, số lượng Lang nhân cùng Hấp Huyết Quỷ bởi vì đấu tranh mà giảm bớt thật lớn. Vì thế ủy viên tối cao Châu Âu liền dùng cơ hội này thu nạp vào biên chế tổ chức những kẻ còn sống sót trong cuộc chiến kia. Hiện tại Hấp Huyết Quỷ vẫn lấy hình thức gia tộc tồn tại, nhưng đã bị ủy viên tối cao quản hạt, không còn được tự do hành động như trước!



- Tôi hiểu được ý tứ đại khái bên trong.



Minh Diệu gật gật đầu:



- Giống như phương pháp quản lý của thần quái hiệp hội Trung Quốc đối với yêu quái bộ tộc.



- Phải!



Ada gật gật đầu:



- Huyết tộc bị ước thúc rất chặt chẽ, căn bản không khả năng rời khỏi lãnh địa của bọn hắn hoạt động. Nhưng còn một điều thật quan trọng, Huyết tộc hiện tại đã không còn hút máu của nhân loại.



- Di? Hấp Huyết Quỷ lại không hút máu người nữa sao?



Nghe được câu nói của Ada, Minh Diệu có cảm giác không sao tưởng tượng nổi. Quỷ hút máu mà không đi hút máu người sao? Minh Diệu cảm thấy được việc này còn thái quá hơn cả việc gọi Lê bàn tử đi tắm rửa mỗi ngày.



- Phải!



Diễn cảm của Ada có chút cổ quái:



- Do xã hội nhân loại phát triển đến hiện tại, máu của nhân loại đã không còn tinh khiết như ngày trước. Quá nhiều tia phóng xạ, vật chất tai hại, độc khí chất thải lưu lại bên trong thân thể nhân loại, khiến máu trở nên hỗn tạp không chịu nổi. Cho nên hiện tại Huyết tộc tình nguyện dựa vào việc hút máu nhân tạo sinh tồn cũng không muốn tiếp tục đi hút máu của nhân loại, bởi vì hiện tại nếu uống quá nhiều máu độc của nhân loại, cho dù là Huyết tộc cường hãn cũng sẽ bị ung thư!!!



- Nếu như cô đã cảm thấy được không có khả năng, như vậy chúng ta thay đổi ý nghĩ thử xem!



Minh Diệu gật gật đầu. Ada là người phương Tây, đối với những việc xảy ra tại phương Tây phải hiểu biết nhiều hơn. Nếu Ada cảm thấy được không phải là chứng khát máu, như vậy nhất định phải do nguyên nhân khác gây ra. Minh Diệu quyết định trước tiên tra xét xem tình huống ba hồn bảy vía của H, nói không chừng có thể từ bên trong tìm ra manh mối.



Mặc dù thân thể đặc thù của người phương Tây cùng người phương Đông có chút bất đồng, nhưng hồn phách đại khái là giống nhau. Minh Diệu lấy ra một tờ hoàng phù, đem linh lực truyền vào linh phù. Hoàng phù viết rất nhiều văn tự khó hiểu trống rỗng thiêu đốt lên, nhanh chóng biến thành một đống tro tàn.



- Đem cái này cho hắn uống vào đi!



Minh Diệu đem tro tàn bỏ vào một cái chén đưa cho quản gia.



- Đem cái này uống hết hắn sẽ tiến vào một loại trạng thái thôi miên, như vậy sẽ phương tiện cho tôi tới tra xét tình huống hồn phách của hắn!



Quản gia cầm cái chén nhìn nhìn Ada. Đối với đạo thuật của người phương Đông, quản gia bất quá cũng chỉ được nghe nói qua mà thôi, cho tới bây giờ chưa từng được nhìn thấy tận mắt. Đem tro tàn này đưa cho người ta uống vào theo hắn xem ra thật có chút khó tin. Quản gia nhìn thấy Ada gật đầu, trong lòng cũng an tâm. Nếu Ada xác định không có vấn đề, như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì. Hắn quay trở lên lầu, tìm hai nam nhân thân thể khỏe mạnh cùng trở xuống.



Tuy H thần chí không rõ liều mạng giãy dụa, nhưng hai nam nhân khỏe mạnh mà quản gia tìm đến vẫn có thể chế phục hắn, đè lại tay chân mạnh mẽ vặn mở miệng hắn.



Có thể nhìn ra được sau khi biến đổi không bình thường lực lượng của H trở nên thật lớn. Minh Diệu cẩn thận đánh giá hai nam nhân kia, cánh tay họ lực lượng còn muốn lớn hơn đùi của hắn, đặt ở người thường có thể xem là nhân vật đại lực sĩ. Nhưng hai nam nhân mạnh mẽ như vậy muốn chế phục H cũng phải mất một phen sức lực.



Quản gia cầm chén nước bùa trong tay, thở dài một hơi mạnh mẽ rót vào miệng H. Lực lượng của nước bùa phát huy nhanh vô cùng, chỉ qua hơn mười giây thời gian ngắn ngủi ánh mắt H đã biến thành một mảnh mờ mịt, nguyên bản thân thể đang liều mạng giãy dụa cũng chầm chậm mềm nhũn xuống.



- Được rồi, buông hắn ra sẽ tốt hơn!



Minh Diệu nhìn hai nam nhân nói:



- Uống vào xong hắn sẽ an tĩnh được một lát!



Hai nam nhân nhìn nhìn quản gia, thấy hắn đồng ý mới buông tay chân H ra rời khỏi tầng hầm.



- Ân…xin hỏi vị tiên sinh này…



Nhìn thấy Minh Diệu đi tới chỗ H, quản gia nhịn không được mở miệng hỏi.



- Tôi gọi là Minh Diệu!



Minh Diệu quay đầu lại khẽ cười nói:



- Yên tâm đi, không có nguy hiểm gì đâu!



Tuy rằng Minh Diệu đã nói như vậy nhưng quản gia vẫn cảm thấy có chút không yên lòng. Người tên Minh Diệu này thấy thế nào cũng có chút thật kỳ quái. Chải tóc lại mặc âu phục màu trắng, ân, âu phục thuộc hàng cao cấp, nhưng vì sao lại có cảm giác mặc lên người hắn lại không chút nhịp nhàng thích hợp? Người này luôn làm người ta có cảm giác giống như người Hongkong của thập niên 80 nhập cư trái phép đến Anh quốc vậy!



- Yên tâm đi!



Ada nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai quản gia:



- Minh Diệu là người giúp đỡ tôi mời đến từ Trung Quốc, ở Trung Quốc được xem là cao thủ nổi danh Linh giới, cứ giao cho hắn là được!



Nghe được Ada nói như vậy, quản gia buông xuống tâm tình bất an, gật gật đầu. Gia tộc Wiln ở tại Châu Âu nổi tiếng là Thông Linh giả, bọn họ kết giao bạn bè sẽ không phải là người bình thường. Tỷ như người thanh niên có chút kỳ quái này là do Ada đặc biệt mời đến từ Trung Quốc, như vậy đã nói lên người thanh niên này nhất định cũng có chút tài năng, giao cho hắn xử lý có lẽ không có vấn đề gì.



Minh Diệu đưa ra tay phải, bàn tay vươn ra nhẹ nhàng đặt lên trán H. Hắn nhắm hai mắt lại cẩn thận cảm giác hồn phách bên trong thân thể H, thoáng nhíu mày. Hắn lại đem tay trái đặt lên trái tim cùng lỗ mũi H thử xem, nhẹ nhàng lắc đầu.



- Thế nào, cảm giác được cái gì?



Nhìn thấy Minh Diệu buông tay khỏi trán H, Ada liền bước lên phía trước hỏi.



__________________


U Minh Trinh Thám - Chương #293