Chương 239 (b): Khóa giáo dục thời kỳ trưởng thành của Tiểu Quất



- Làm ơn, đây là thường thức có được không!



Tiểu Quất liếc mắt:



- Mang thai, là chỉ giống cái có bộ nhũ, chính là chỉ trong nhân loại có một hoặc nhiều thai nhi hoặc phôi thai. Phôi thai là do trứng phối hợp cùng tinh hoàn thụ tinh sau mới hình thành. Rõ là trứng phối hợp với tinh hoàn mới thụ tinh thôi…



Diệp Tiểu Manh bị nhi đồng bất lương xuyên qua như Tiểu Quất nói đến ngây ngốc ra, mặt càng ngày càng hồng, Ada ở một bên cũng nghe được trợn mắt há hốc mồm. Một cô bé năm tuổi cấp cho một nữ sinh viên hai mươi tuổi một khóa giáo dục thời kỳ trưởng thành, là thế giới này điên rồi hay là nàng đã điên rồi?



Ăn cơm xong, Diệp Tiểu Manh mang theo một khuôn mặt đỏ như Quan Công lo thu dọn chén bát, mà cô bé đem chuyện trước khi mang thai nên làm gì kể thật chi tiết lại làm như không có việc gì đang ngồi trên đùi Minh Diệu, uống ly trà nóng trong tay.



- Tôi phải đi!



Ada cầm túi xách lên, đứng dậy.



- Anh nhớ nên bảo trọng thân thể cho tốt, không được khi dễ Tiểu Manh nha!



- Biết rồi, thuận buồm xuôi gió!



Minh Diệu gật gật đầu:



- Có rảnh gọi điện thoại về nói chuyện phiếm đi!



Ada khẽ gật đầu, tuy trong mắt tràn đầy vẻ không muốn nhưng nàng vẫn dứt khoát kiên quyết xoay người rời đi.



- Chị Ada, nhớ rõ phải thường xuyên liên lạc với em nha.



Diệp Tiểu Manh cảm giác lỗ mũi có chút lên men, nàng nhịn xuống không để cho mình khóc lên:



- Ngày mốt em đến sân bay đưa chị đi!



- Không cần, em lo chiếu cố tốt cho Minh Diệu thì được rồi!



Ada sờ sờ đầu Diệp Tiểu Manh:



- Chiếu cố tốt cho hắn, cũng chiếu cố tốt cho chính mình.



- Ân!



Diệp Tiểu Manh dùng sức gật gật đầu, một giọt nước mắt tràn ra.



- Ầm vang!



Có lẽ ông trời cũng không muốn để Ada rời đi như vậy, bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận sấm sét, mưa to ào xuống. Mưa càng lúc càng lớn, cùng cuồng phong lẫn tia chớp, giống như bầu trời muốn đổ sụp.



- Đã mưa lớn, hơn nữa nhìn xem nhất thời cũng không ngừng lại được.



Diệp Tiểu Manh giữ chặt tay Ada.



- Mưa lớn như vậy chị làm sao về đây, dù sao chị sắp đi rồi, hay là khuya nay ở lại nơi này đi, ngủ chung với em, em có rất nhiều lời muốn nói với chị!



- Mưa thật lớn…



Ada nhìn ra ngoài trời, lại nhìn nhìn Minh Diệu đang ngồi trong phòng khách, gật gật đầu:



- Được rồi, khuya nay hai chúng ta nói chuyện tới sáng vậy!



- Chị Ada, em đã tắm xong rồi, đến phiên chị!



Diệp Tiểu Manh mặc áo bông tắm từ trong phòng tắm chạy về phòng.



- Chờ một chút, em đưa áo bông tắm cho chị.



- Không cần!



Ada cởi áo, ném sang một bên:



- Thời tiết lại không lạnh, trực tiếp cởi bỏ đi vào không được sao!



- Di? Như thế nào có thể?



Diệp Tiểu Manh dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn vào bộ ngực Ada, lại ảm đạm nhìn của mình, không có cách nào để so sánh.



- Minh Diệu còn ở trong phòng khách đâu!



- Vậy mà sợ gì!



Ada cởi trần như nhộng, quấn mái tóc dài ra sau gáy.



- Tên kia lại nhìn không thấy!



Từ phòng ngủ của Diệp Tiểu Manh đi tới phòng tắm là phải đi ngang qua phòng khách, Minh Diệu đang ngồi trên sô pha ở phòng khách lắng nghe ti vi. Ada cứ trần như nhộng từ trong phòng Diệp Tiểu Manh đi ra.



- Tử Minh Diệu, coi như anh vận khí không tốt!



Toàn thân Ada trần truồng đi qua trước mặt Minh Diệu, còn cố ý đặc biệt đứng ngay trước mặt Minh Diệu cúi người xuống làm mặt quỷ, bộ ngực đầy đặn chỉ cách mặt Minh Diệu không tới nửa thước lúc ẩn lúc hiện:



- Đừng nói tôi không cho anh xem nga, tử Minh Diệu!



Làm xong mặt quỷ, Ada ậm ừ ca khúc, nhẹ nhàng bước vào phòng tắm. Hai mắt Minh Diệu sững sờ, ngẩn người sửng sốt mờ mịt nhìn về phía trước, yết hầu nhẹ nhàng giật giật, nếu không phải cẩn thận quan sát căn bản không thể nhìn thấy.



- A, thật thoải mái!



Cả người Ada tản ra nhiệt khí tắm rửa xong từ trong phòng tắm trần truồng đi ra, nguyên bản làn da trắng nõn lộ ra vẻ đỏ hồng, càng thêm mê người.



- Di, anh còn chưa ngủ sao!



Nhìn thấy Minh Diệu vẫn còn ngồi trên sô pha nghe ti vi, Ada đặt mông ngồi đối diện Minh Diệu, dùng khăn lau tóc, bầu vú đẫy đà trước ngực theo động tác có tiết tấu lắc tới lắc lui:



- Đang nhìn cái gì đây?



- Không có gì, ha ha ha ha…



Minh Diệu thật mất tự nhiên nở nụ cười gượng gạo.



- Tiểu Manh chắc là ngủ rồi đi, tôi tắm lâu như vậy.



Ada nhìn nhìn vào phòng Diệp Tiểu Manh, tuy đèn vẫn sáng nhưng lại không nghe thanh âm.



- Dù sao hiện tại tôi cũng không ngủ được, không bằng hai chúng ta tán gẫu một lát đi.



- Không cần đi, ha ha, ha ha…



Minh Diệu cười ngây ngô hai tiếng:



- Bây giờ…tôi cũng muốn ngủ…



- Đừng nói nhảm!



Ada đứng dậy đè xuống bả vai Minh Diệu, ngăn trở thành động muốn rời khỏi của hắn.



- Nói thật đi, có phải anh đã cùng Lilith làm giao dịch gì hay không?



- Việc này sao…ha ha, ha ha…



Minh Diệu vẫn phát ra tiếng cười kỳ dị như trước, trên mặt còn mất tự nhiên nói:



- Không bằng cô mặc lại quần áo đi rồi chúng ta tiếp tục tán gẫu được không!



- Có gì khác nhau đâu chứ, anh lại nhìn không thấy…khoan khoan, làm sao anh biết tôi không mặc quần áo? Anh…



Ada kinh ngạc nhìn lỗ mũi Minh Diệu đang chảy máu.



- Anh…nói thật đi, có phải ánh mắt của anh đã khôi phục rồi hay không?



Ada vội vàng dùng khăn che ngực, hung tợn thấp giọng nói:



- Tên chết tiệt, lừa tôi thật khổ, nói, khôi phục từ khi nào?



- Hai ngày trước…



Minh Diệu thật ngượng ngùng đưa tay gãi gãi má, nếu như đã bị lộ, hắn cũng ngượng ngùng tiếp tục giả vờ, đưa tầm mắt dời qua một bên:



- Buổi sáng hôm trước khi tỉnh lại chợt phát hiện có thể phân biệt ra ánh sáng, chậm rãi thấy mơ hồ, hôm nay đã khôi phục thấy rõ được đồ vật chung quanh!



- Tên chết tiệt, lại còn giả vờ không thấy lừa gạt tình cảm của chúng tôi!



Ada nghiến răng nghiến lợi nói:



- Xem hết cả người tôi rồi…



Nói xong lại nức nở khóc lên.



- Uy uy, tôi không phải cố ý!



Minh Diệu thấy Ada khóc liền lúng túng, vội vàng giải thích nói:



- Tôi lại không biết cô cởi sạch sẽ chạy ra đây…



- Tôi mặc kệ, ô ô ô, dù sao là anh không đúng, ô ô ô, anh là tên sắc lang!



Ada ghé vào trên bàn, nhỏ giọng nghẹn ngào nói:



- Anh phải bồi thường tổn thất cho tôi!



- Chuyện này…



Vẻ mặt Minh Diệu cười khổ:



- Việc này bảo tôi làm sao bồi đây, chẳng lẽ muốn tôi cởi hết cho cô xem một lần?



- Việc này sao…



Ada ngẩng đầu lên, hiện ra tia tươi cười giảo hoạt, trên mặt làm gì còn nước mắt:



- Nếu ánh mắt của anh đã phục hồi, như vậy thì không còn vấn đề, lần này quay về Anh quốc anh đi cùng với tôi đi!



- Di? Cùng nhau đi Anh quốc?



Minh Diệu kỳ quái hỏi:



- Cô không phải đi xử lý chuyện của gia tộc hay sao? Muốn tôi đi làm gì?



- Hỏi nhiều như vậy làm chi, bảo anh đi thì anh nhất định phải đi!



Ada tức giận nói:



- Vốn ngay từ đầu tôi dự định cho anh cùng tôi trở về, kết quả mắt anh lại không nhìn thấy được gì, nên tôi chỉ đành về một mình. Nhưng nếu hiện tại ánh mắt anh đã khôi phục, như vậy nhất định phải về với tôi!



- Vậy được rồi!



Minh Diệu gật đầu bất đắc dĩ:



- Tôi đi cùng cô một chuyến cũng được, dù sao ở nhà thời gian dài như vậy, tôi cũng có chút buồn bực!



- Thật tốt quá, nga…



Ada cao hứng nhảy dựng lên, cũng chẳng quan tâm hiện tại thân hình mình đang trần trụi, đem đầu Minh Diệu ôm chặt trước ngực, cả mặt Minh Diệu đều lâm vào giữa đôi gò ngực đẫy đà.



- Như vậy chắc có thể đem sự tình giải quyết thật viên mãn, tôi cũng không cần luôn luôn phải ở lại Anh quốc!



- Đừng, đừng dùng tiếp chiêu này…



Trên mặt Minh Diệu truyền tới xúc cảm co giãn mềm mại, thống khổ lẫn khoái hoạt hòa lẫn:



- Cứu mạng, thở không được, hít thở không thông…!!!


U Minh Trinh Thám - Chương #289