Chương 229 (b) Bạo tẩu



Diệp Tiểu Manh dáng người thấp bé, sau khi bạo tẩu thân thể cao lớn hơn không ít, biến thành như khỏe mạnh cao lớn, nguyên bản chiếc áo khoác bao bọc bên ngoài cơ thể bị nứt toác, lộ ra bộ lông che kín màu bạc. Bất quá may mắn chính là trước khi Diệp Tiểu Manh đi ra cửa đã nghe theo lời dặn dò của Minh Diệu, đem kiện bối tâm dùng da Hỏa Thử chế thành mặc lót bên trong, không đến mức biến thành một nữ hồ trần trụi. Bối tâm chế bằng da Hỏa Thử do hiệp hội phát minh ra không hổ là hàng cao cấp giá trị mười vạn đồng, dù thân thể Diệp Tiểu Manh bởi vì bạo tẩu mà trướng lớn thêm một vòng vẫn không hề bị bứt xe, chỉ bị căng lớn hơn một chút mà thôi.



Chỉ là dù cho thân hình Diệp Tiểu Manh bị trướng lớn thêm một vòng nhưng ở trước mặt con La Sát vẫn có vẻ thật nhỏ bé. Đối mặt với con La Sát cao hơn bốn thước, Diệp Tiểu Manh thật giống như một đứa trẻ thấp bé nhỏ xinh. Mà cánh tay của con La Sát khổng lồ kia đã sắp sửa lớn bằng cả người của Diệp Tiểu Manh.



Nhưng cho dù phải đối mặt với đối thủ khổng lồ như thế, Diệp Tiểu Manh vẫn có thể đánh bất phân thắng bại với con La Sát, thậm chí nhìn qua còn có vẻ hơi chiếm thượng phong. Bởi vì nguyên nhân hình dáng tương đối nhỏ nhắn, vì vậy Diệp Tiểu Manh linh hoạt hơn con La Sát kia rất nhiều, thân pháp linh hoạt như cơn gió, có thể liên tục tránh né công kích của con La Sát. Mà móng vuốt bén nhọn không ngừng để lại từng miệng vết thương trên người của nó.



Móng vuốt đủ sức cắt vỡ sắt đá đối với một con La Sát bình thường mà nói đủ để một kích trí mạng. Nhưng lần này Diệp Tiểu Manh phải đối mặt chính là một con La Sát cắn nuốt vô số đồng loại của chính mình, cơ hồ đã tiến hóa tới đỉnh điểm sơ hào La Sát, miệng vết thương lưu lại trên thân thể nó cũng thật nhỏ bé, chỉ có thể mang đến cảm giác đau đớn cho nó mà thôi.



Diệp Tiểu Manh không ngừng tập kích quấy nhiễu, khiến cho nó trở nên phẫn nộ. Sinh vật nhỏ bé như côn trùng trước mắt nó khiến cho nó chẳng những không thể đánh trúng, còn không ngừng tạo ra vết thương trên người nó. Tuy rằng không làm nguy hiểm tính mạng, nhưng vẫn sẽ mang đến đau đớn vô cùng. Hơn nữa theo vết thương trên người tăng nhiều, càng ngày càng nhiều máu tươi xói mòn trong thân thể, lực lượng của nó cũng chậm rãi suy giảm xuống.



Con La Sát khổng lồ đã hoàn toàn bị Diệp Tiểu Manh chọc giận. Bàn tay cực đại mở ra, hai bàn tay chẳng khác gì hai tảng đá phiến đang hướng Diệp Tiểu Manh đứng dưới mặt đất áp xuống.



- Oanh!



Dù còn cách nhau thật xa, mấy người Minh Diệu vẫn bị mặt đất chấn động khiến cho thân thể đứng không vững mà chấn ngã xuống đất. Một cú đánh mạnh mẽ của con La Sát mang đến chấn động chẳng khác gì một trận động đất.



Mà cách trung tâm chấn động gần nhất chính là Diệp Tiểu Manh, tuy rằng nàng chợt lóe tránh thoát bàn tay của con La Sát, nhưng do mặt đất chấn rung nên nhất thời không kịp đứng vững lảo đảo toàn thân.



Mặc dù chỉ là một giây đồng hồ thời gian, nhưng con La Sát thừa dịp Diệp Tiểu Manh đứng không vững liền mở ra bàn tay thật lớn chụp lấy Diệp Tiểu Manh, dùng sức đè thân thể nàng xuống đất.



- Tiểu Manh…



Minh Diệu nhìn thấy Diệp Tiểu Manh bị con La Sát bắt lấy không thể nhúc nhích, bất chấp linh lực của mình còn chưa khôi phục được bao nhiêu, cuống quýt lấy ra ba tờ Ly Hỏa Phù trong túi, hướng La Sát ném tới, hi vọng có thể hấp dẫn lực chú ý của nó để Diệp Tiểu Manh có cơ hội chạy trốn.



Ba quả cầu lửa đánh vào mặt con La Sát, khói mù tản ra, nhưng không ngờ không lưu lại chút dấu vết nào. Thân thể con La Sát đã cứng rắn tới mức không sao tưởng tượng nổi.



- Lưu Nhân, anh còn đạn không?



Minh Diệu quay đầu lại nhìn Lưu Nhân hô to:



- Uy lực của đạn lớn hơn một chút, nhắm ngay đôi mắt của con quái vật mà nổ súng!



Lưu Nhân kích động rút ra súng lục, nhắm ngay con La Sát. Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, hơn nữa còn khẩn trương, viên đạn cũng không bắn trúng mắt La Sát, chẳng qua bắn trúng trán của nó cũng không có tác dụng gì, ngay một mảnh da của nó cũng không bắn vỡ.



- Hết đạn rồi…



Lưu Nhân bóp cò, súng lục đã ngừng bặt. Hắn mở hộp đạn, toàn bộ viên đạn bên trong đã bắn hết sạch sẽ.



- Vương bát đản, liều mạng với ngươi!



Minh Diệu cảm giác linh lực bên trong cơ thể một chút, chỉ sợ có thể miễn cưỡng sử dụng được Yêu Lân trong mười giây thời gian, hơn nữa còn dưới tình huống không dùng Kim Quyết tiến hành phòng ngự. Hắn cũng chẳng quan tâm được nhiều như vậy, hướng con La Sát vọt tới, Yêu Lân ở sau hắn lưu lại một tàn ảnh màu đỏ tươi.



Một đạo hồng quang diễm lệ hiện lên, Yêu Lân lưu lại một vết thương thật lớn trên đùi của con La Sát khổng lồ, máu tươi tanh hôi từ trong miệng vết thương phun ra tung tóe, đem toàn thân Minh Diệu nhuộm thành màu đỏ tươi.



- Rống…



Ngay khi con La Sát đang toàn lực đối phó Diệp Tiểu Manh đang bị nắm chặt chẽ trong lòng bàn tay, từ trên đùi truyền đến đau đớn khiến cho hắn càng thêm phẫn nộ. Hắn cúi đầu, thấy được Minh Diệu đang cầm Yêu Lân đứng cạnh bên chân, sinh vật nhỏ bé kia lại có thể mang đến đau đớn mãnh liệt như vậy cho nó, thậm chí còn thương tổn nghiêm trọng hơn cả Diệp Tiểu Manh mà nó đang nắm trong tay. Hắn đem lực chú ý chuyển dời qua trên người Minh Diệu, một bàn tay nắm Diệp Tiểu Manh, tay kia nắm lại thành quyền hướng Minh Diệu đập xuống.



Cần sử dụng Yêu Lân phải tiêu hao linh lực quá mức khổng lồ, vừa rồi chút linh lực mà a Trạch truyền qua cho Minh Diệu bất quá chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Mắt thấy nắm tay khổng lồ kia sắp nên trúng thân mình, Minh Diệu bỏ qua Yêu Lân trong tay, dùng một chút linh lực còn lại cuối cùng vận khởi Kim Quyết.



- Oanh!



Xung lượng thật lớn đem Minh Diệu đánh bay ra ngoài, bay hơn ước chừng mười thước trên không trung mới đánh vào một vách tường dừng lại, vách tường rắn chắc do thép lẫn xi măng tạo thành bị Minh Diệu đụng vào hõm thành một cái hố. Cho dù có lực phòng ngự vô cùng chắc chắn của Kim Quyết, Minh Diệu vẫn cảm giác được toàn thân vô cùng đau đớn, thật giống như xương cốt đều bị đứt đoạn. Mà lực lượng thật lớn của con La Sát đem hắn đánh bay, khảm thật sâu trong vách tường, hắn lay động vài cái vẫn không thể giãy thoát khỏi vách tường kia.



- Ngao…ngao…



La Sát buông lỏng ra một bàn tay làm Diệp Tiểu Manh cảm nhận được lực áp bách giảm xuống thật nhiều, chỉ dùng một bàn tay vốn không cách nào vây khốn được Diệp Tiểu Manh đã bị bạo tẩu, nàng dùng hết khí lực, cánh tay nhìn qua như thật mảnh khảnh lại có thể chậm rãi vặn bung ra ngón tay thật lớn của con La Sát giãy thoát ra ngoài.



Khi con La Sát phát hiện Diệp Tiểu Manh đã giãy thoát ra khỏi tay mình thì đã không còn kịp, hắn vốn dùng bàn tay còn lại nắm thật chặt Diệp Tiểu Manh, nhưng ngay khi bàn tay kia của nó còn chưa kịp thu trở lại thì Diệp Tiểu Manh đã giãy ra khỏi lòng bàn tay của nó.



Thân ảnh chẳng khác gì hồ điệp, Diệp Tiểu Manh thoát ra ngoài, dọc theo cánh tay con La Sát chạy băng băng đi lên. Móng vuốt bén nhọn đâm vào cánh tay con La Sát, ở sau lưng Diệp Tiểu Manh vẩy ra thật nhiều máu tươi.



- Rống…



Cánh tay bị móng vuốt bén nhọn của Diệp Tiểu Manh kéo ra một miệng vết thương thật dài, La Sát hiện tại chỉ muốn dùng một chưởng chụp chết sinh vật liên tục quấy nhiễu nó, bàn tay kia của nó mở bung ra, hướng Diệp Tiểu Manh đánh tới.



Nhưng Diệp Tiểu Manh sau khi bạo tẩu đã có được trực giác mẫn tuệ của dã thú đối với nguy hiểm, đã bị nếm qua một lần mệt nàng tự nhiên sẽ không phạm phải thêm lần thứ hai. Ngay khi bàn tay của con La Sát còn chưa kịp chụp tới, Diệp Tiểu Manh đột nhiên thu hồi móng vuốt, mãnh liệt gia tốc, nhảy lên, trong nháy mắt biến mất trong tầm nhìn của La Sát.



Khi Diệp Tiểu Manh lại tiếp tục xuất hiện trong mắt nó, đã biến lớn vừa rồi thật nhiều. Biến lớn không phải là Diệp Tiểu Manh mà là trong ánh mắt của chính con La Sát. Diệp Tiểu Manh đang đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt trái La Sát, cô gái mọc lông tơ màu bạc khắp toàn thân vung lên móng vuốt lóe hàn quang là cảnh tượng cuối cùng mà mắt trái của nó còn được nhìn thấy.



- Rống…


U Minh Trinh Thám - Chương #274