Chương 16: Người phụ nữ ở một mình



- Đây rốt cục là thứ quỷ quái gì vậy, a Trạch vừa nhắc quỷ đánh tường là có ý gì, đừng nên làm tôi sợ đó…



Thanh âm Thái Nhã Ngôn có chút run run, bị lời nói kỳ lạ của a Trạch làm hoảng sợ.



- Thật ra chúng ta đi thời gian dài như vậy cũng chỉ là đi lòng vòng ở một chỗ mà thôi, có thứ đồ vật không sạch sẽ đang vây khốn chúng ta.



A Trạch nhìn qua Diệp Tiểu Manh.



- Ân? Sao nhìn tôi?



Diệp Tiểu Manh bị nhìn thấy có chút tê dại.



- Chúng ta có thể đi ra ngoài hay không phải nhờ vào cô thôi.



A Trạch nói với Diệp Tiểu Manh:



- Cảm giác của cô linh mẫn nhất, còn nhạy cảm hơn so với tôi, cho nên phải dựa vào cô tìm con đường đi ra ngoài.



- Cần làm thế nào vậy?



Diệp Tiểu Manh cảm giác mình luôn bị dính vào loại chuyện này tới mức trong lòng cũng đã có chút chết lặng.



- Vừa rồi từ bên kia đi qua không phải cô đã nói cảm thấy có chút rét run sao? Chúng ta đi qua bên kia xem một chút.



A Trạch chui lên xe:



- Lái xe!



- Nga, nha…



Nghe được a Trạch chỉ thị, Trần Tuấn Thành vẫn đang một mực phát mộng mới hồi phục lại tinh thần, bắt đầu nổ máy xe.



- Chạy chậm một chút, không nên quá nhanh.



A Trạch quay đầu nhìn Diệp Tiểu Manh nói:



- Toàn dựa vào cô đó, thân thể linh mẫn, nếu như có cảm giác kỳ quái hãy mau nói cho tôi biết.



- Nhưng làm như vậy được không?



Diệp Tiểu Manh không có chút tự tin đối với mình.



- Tôi cũng không biết, thật ra loại chuyện này tôi chỉ xem trên sách nói mà thôi, nhưng tôi tin tưởng cô.



A Trạch nhỏ giọng nói với Diệp Tiểu Manh.



- Những thứ đồ này tôi chỉ xem từ trong sách, bản thân tôi mặc dù có chút linh lực nhưng không mạnh, nhưng linh lực trên người cô lại rất cường đại, tôi cảm giác được cho nên tôi rất ghen tỵ với cô. Bất quá bây giờ chúng ta bị thứ không sạch sẽ vây khốn rồi, vậy thì phải dựa vào cô thôi.



- Được…



Diệp Tiểu Manh được người khác khen ngợi nên vô cùng vui vẻ, vỗ ngực bảo đảm:



- Giao cho tôi.



Xe chậm rãi chạy trong sương mù, Diệp Tiểu Manh ngồi trong xe nhắm mắt lại, cẩn thận cảm giác tình huống bên trong thân thể, khó được có người cần nàng giúp đỡ, Diệp Tiểu Manh lập tức rất chuyên chú thật tình.



- Chờ một chút, dừng xe, chính là tại chỗ này, liên tục hai lần rồi hễ đi qua nơi này đều có cảm giác cường liệt nhất.



Diệp Tiểu Manh mở mắt xoay người hỏi a Trạch:



- A Trạch, không có lầm đi, theo kinh nghiệm của tôi hẳn là càng đến gần những thứ bậy bạ kia thì phản ứng mới càng lớn hơn nha!



- Tôi cũng không khẳng định lắm, nhưng nơi này khác với những chỗ khác, chúng ta đành thử một chút xem sao.



A Trạch cũng không có chút lòng tin.



A Trạch cùng Diệp Tiểu Manh xuống xe, cẩn thận quan sát bốn phía, bốn người khác thành thật ngồi yên trong xe. Hai người thanh niên còn đỡ hơn được một chút, Thái Nhã Ngôn cùng Lý Tâm Di đều sợ hãi đến ôm nhau run lên cầm cập.



- Nơi này thoạt nhìn chỉ có một rừng cây thôi à, có thể tôi lầm rồi hay không?



Diệp Tiểu Manh nhìn không ra có điều gì dị thường, có chút không có chủ ý.



- Không, không có sai, tôi cũng mơ hồ có thể cảm giác được sau rừng cây kia có nhiều thứ gì đó.



A Trạch thật khẳng định hồi đáp. Tiếp theo nàng lấy ra một đèn pin cầm trong tay:



- Có thể thành công hay không phải thử một lần rồi sẽ biết.



Nói xong nàng hướng bụi cây đi tới.



Diệp Tiểu Manh nhìn a Trạch, tựa hồ sương mù càng lớn hơn một chút, a Trạch chỉ vừa đi vào trong rừng cây liền không nhìn thấy được thân ảnh của nàng.



- A Trạch, a Trạch, cô có sao không?



Diệp Tiểu Manh đợi thêm năm phút đồng hồ cũng không thấy a Trạch đi ra ngoài, gấp gáp lớn tiếng hô to. Diệp Tiểu Manh lớn tiếng kêu to nhưng không nhận lấy được câu trả lời nào, nàng cảm thấy chuyện này đã có chút không đúng lắm.



- Đến đây đi, chúng ta đi về phía trước.



Thanh âm a Trạch truyền ra từ sau lưng Diệp Tiểu Manh.



- A, a Trạch, làm sao cô lại từ sau lưng chúng tôi đi ra vậy, cô không sao chứ?



Diệp Tiểu Manh vội vàng chạy về hướng a Trạch.



- A? Có chuyện gì đâu? Không có chuyện gì, không có gì, chúng ta lái xe đi, tôi biết làm sao đi ra ngoài.



Trên gương mặt lạnh như băng của a Trạch lộ ra nụ cười:



- Chị họ đừng sợ, chúng ta rất nhanh là có thể về nhà.



- Thật sao?



Thái Nhã Ngôn cảm giác em họ của mình hình như nói hơi nhiều hơn bình thường, nhưng trong lòng nàng đang tràn đầy sợ hãi, cũng không đem chuyện này đặt vào trong lòng.



- Đi thôi Trần ca, lái xe đi về phía trước.



A Trạch cười ngồi lên xe.



Trần Tuấn Thành khởi động xe, đoàn người dựa theo chỉ thị của a Trạch tiếp tục chạy về phía trước.



- Uy, a Trạch, trong bụi cây có gì vậy?



Diệp Tiểu Manh cảm giác càng ngày càng lạnh, nàng nhớ vừa rồi khi a Trạch kéo tay nàng vẫn còn rất ấm áp, vì thế đưa tay cầm tay a Trạch.



- A, sao lại lạnh như vậy?



Cảm giác lạnh như băng từ tay a Trạch truyền tới.



- Không có gì, không có gì, trời lạnh nên tay tôi mới có chút lạnh thôi.



A Trạch cười híp mắt đáp trả, đồng thời không chút dấu vết tránh thoát tay của Diệp Tiểu Manh.



- A, phía trước hết sương mù rồi.



Chu Tuấn nhìn thấy sương mù từ từ tản ra phía trước, đã có thể miễn cưỡng nhìn thấy được đường đi chung quanh.



- Ha ha, a Trạch, cô đúng là có tài!



Nhìn thấy có thể rời khỏi địa phương quỷ quái kia, Trần Tuấn Thành lại từ từ cao hứng lên, oán khí vừa rồi đã được quét sạch sẽ.



- Đúng vậy, anh không nhìn xem a Trạch là em họ của ai sao chứ.



Em họ biểu hiện xuất sắc làm trên mặt Thái Nhã Ngôn cũng rạng rỡ.



- Rốt cục chúng ta có thể trở về nhà rồi.



Lý Tâm Di nhìn sương mù tản đi, rốt cục trái tim cũng buông lỏng xuống.



Diệp Tiểu Manh ngồi phía sau không nói gì, nàng cảm giác được cỗ lạnh lẽo phát ra từ trong thân thể vẫn chưa từng thối lui.



Xe vẫn chạy về phía trước, đoàn người rốt cục rời khỏi khu sương mù, cảnh vật trước mắt bắt đầu càng thêm rõ ràng. Chu Tuấn nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn tám giờ, vừa rồi chạy mãi bên trong sương mù cảm giác đã qua mấy giờ tựa hồ chỉ là ảo giác. Vừa thoát hiểm tâm tình mọi người dần dần tốt hơn, lại bắt đầu cười nói, ngay cả a Trạch cũng chen vào vài câu.



Chiếc xe đột nhiên thình thịch vài tiếng liền chết máy. Trần Tuấn Thành khởi động xe mấy lần nhưng không hề nhúc nhích.



- Không phải chứ, xe của cậu đúng là thứ nát, không ngờ lại hư hỏng ngay trong lúc này.



Chu Tuấn hung hăng nện lên người Trần Tuấn Thành.



- Không biết, lại hư hỏng gì đi, xăng còn nhiều lắm, nhưng không chịu nổ máy mà thôi.



Trần Tuấn Thành cũng thật sự buồn bực, trước khi rời nhà hắn còn cố ý để tài xế của cha mình kiểm tra xe một chút, thật không có vấn đề gì.



- Còn nghĩ ngợi gì nữa, đi sửa thôi!



Tâm tình vừa khôi phục của Thái Nhã Ngôn liền bị phá hỏng.



- Anh làm sao biết sửa xe chứ, anh mới lấy bằng lái còn chưa tới một năm.



Trần Tuấn Thành cũng thật bất đắc dĩ.



- Gọi điện thoại đi!



Lý Tâm Di lấy di động trong túi xách:



- A, không thể nào, sao lại không có tín hiệu, địa phương gì đây, di động lại không có chút tín hiệu nào.



- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?



Chu Tuấn cũng không có biện pháp gì tốt hơn.



- Chúng ta xuống xe đi tìm người hỗ trợ thôi, tôi nhìn thấy bên kia có căn nhà, chúng ta đi hỏi thăm một chút, nói không chừng bọn họ có thể giúp đỡ.



A Trạch chỉ tới cách đó không xa, mọi người ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên có một ngôi nhà hai tầng sáng đèn ngay giữa cánh đồng cách đó không xa.



- Đi thôi, nếu có điện thoại còn có thể mượn gọi một chút.



Mấy người cùng nhau xuống xe, hướng ngôi nhà đi tới. Diệp Tiểu Manh cảm giác có điều gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được không đúng chỗ nào, chậm rãi đi theo phía sau.



- Có ai không? Xe của chúng tôi bị hư rồi, xin mượn điện thoại sử dụng.



Thái Nhã Ngôn gõ cửa.



- Các vị tìm ai?



Thanh âm một người phụ nữ truyền ra từ trong nhà.



- A, chào chị, chúng tôi là học sinh đi chơi tại làng du lịch, xe của chúng tôi bị hỏng giữa đường, di động lại không có tín hiệu, muốn mượn điện thoại sử dụng.



Cửa vừa mở ra, một cô gái trẻ tuổi có mái tóc dài xõa vai xuất hiện ngay trước mắt mọi người, nhìn qua lớn hơn họ không được mấy tuổi, mặc bộ đồ ngủ màu hồng phấn.



- Vào đây trước đi.



Cô gái đưa mọi người vào nhà.



- Tôi họ Trương, các vị gọi tôi là Trương tỷ được rồi. Nhà tôi vừa mới sửa chữa xong, còn chưa kịp cài đặt điện thoại, hơn nữa bây giờ cũng đã trễ, cũng không tìm được người sửa xe đâu.



Trương tỷ mời mọi người ngồi xuống.



- A, lúc này chỉ mới hơn tám giờ thôi mà!



Trần Tuấn Thành kêu lên.



- Nên nhớ đây là nông thôn, mọi người đều ngủ rất sớm.



Trương tỷ hồi đáp.



Chu Tuấn nhìn Trương tỷ, bộ ngực trắng nõn như ẩn như hiện dưới áo ngủ:



- Trương tỷ, một mình chị ở lại đây sao, hơn nữa nhìn bộ dạng của chị thật không giống như người nông thôn?



- Tôi học đại học ở bên ngoài, thừa dịp ngày nghỉ nên về nhà một chút mà thôi. Căn nhà này là gia đình tôi xây cất chuẩn bị làm quà cưới cho tôi, người trong nhà cũng ở bên trong thôn, tôi chỉ là đến đây xem qua một chút.



Trương tỷ cười cười, nói tiếp:



- Hay là mọi người ở lại đây một đêm đi, chỗ của tôi có nhiều phòng, hơn nữa một mình tôi ở lại căn nhà lớn như vậy cũng hơi sợ, đợi sáng mai tôi đưa mọi người vào thôn tìm người giúp mọi người sửa xe, các vị thấy thế nào?



- A, không được đâu, tôi sẽ cha mẹ tôi sẽ không đồng ý cho tôi ở lại bên ngoài đêm nay.



Thái Nhã Ngôn cũng không đồng ý.



- Hay là như vậy đi, Nhã Ngôn, tình huống hiện tại chúng ta cũng không có biện pháp nào khác, cùng lắm trở về giải thích là được thôi.



Từ khi vào cửa ánh mắt Chu Tuấn cũng chưa từng rời khỏi Trương tỷ, cô gái xinh đẹp thông hiểu lòng người như vậy đối với hắn mà nói thật sự rất hấp dẫn.



Thái Nhã Ngôn nhìn Trương tỷ một chút, một cô gái xinh đẹp như vậy cũng không có vẻ gì là người xấu, hơn nữa cô gái này nhiệt tình như vậy, vì thế đồng ý lưu lại.



Nếu Thái Nhã Ngôn đã đồng ý lưu lại, Trần Tuấn Thành tự nhiên không có ý kiến gì, mà Lý Tâm Di nhìn thấy ánh mắt Chu Tuấn nhìn Trương tỷ mặc dù không chút cao hứng, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, một mình im lặng ngồi sang một bên hờn dỗi.



Diệp Tiểu Manh ngồi một bên không nói câu nào, không phải nàng không muốn nói, mà là căn bản không nói ra lời, toàn thân giống như bị rơi vào trong băng hà, hàm răng lạnh run lập cập, cả người lẩy bẩy.



- A, Tiểu Manh cô không sao chứ, xem bộ dạng của cô, nhất định vừa rồi bị lạnh cóng người rồi.



Bàn tay lạnh như băng của a Trạch sờ lên trán Diệp Tiểu Manh:



- Tựa hồ có chút phát sốt rồi.



- A, vậy thì không được, mang nàng vào phòng nghỉ ngơi một chút, tôi đi làm chút canh gừng cho nàng uống. Mọi người tốt nhất cũng nên đi tắm nước nóng đi, khí trời bây giờ rất dễ dàng bị cảm mạo nhiễm lạnh đó.



Trương tỷ cùng a Trạch dìu Diệp Tiểu Manh đi lên lầu hai.






- Nơi này rốt cục là nơi quỷ quái gì vậy, có thể ra mà không thể vào sao?



Minh Diệu đi vòng vo bên trong sương mù suốt năm sáu giờ, nhưng vẫn luôn quay về chỗ cũ.



- Đây không phải quỷ đánh tường bình thường, sương mù này có oán khí rất mạnh, người bình thường ở trong này không được bao lâu sẽ trở nên mơ mơ màng màng.



Hoài Tố cũng không có biện pháp gì với khối sương mù này.



- Ân? Có người trong sương mù đi ra kìa.



Minh Diệu nhìn thấy trong sương mù có một thân ảnh từ từ đi tới, lập tức phấn chấn.



- Bóng người dần dần rõ ràng, hai người có thể nhìn thấy một cô bé cao gầy tay cầm đèn pin đang chậm rãi đi ra ngoài.


U Minh Trinh Thám - Chương #27