Chương 226: Đại thúc biến thái cùng kẻ điên biến thái



Một mùi yêu khí quen thuộc mãnh liệt nhảy lên trong lòng, Mị ngẩng đầu, đề phòng nhìn ra ngoài cửa, bày ra tư thế tùy thời chiến đấu.



- Tên đáng khinh biến thái, ngươi hẳn nên dừng tay rồi chứ!



Cửa phòng bị mạnh mẽ đá văng, một trung niên nam nhân để trần nửa thân trên đi vào.



- Ngươi không có tư cách nói ta là biến thái, bởi vì ngươi so với ta càng biến thái!



Nhìn thấy rõ khuôn mặt của nam nhân vừa xông vào, Địa Tướng nghiến răng nghiến lợi nói:



- Ta biến thái, ta đáng khinh, vậy ngươi là cái gì?



- Ta chính là sở thích!



Thiên Tướng ngẩng đầu lên, đúng lý hợp tình nói:



- Mang tiểu la lỵ đi nhìn cá vàng vẫn tốt hơn so với ngươi đem toàn bộ mọi người trong thôn trấn biến thành quái vật nhiều lắm!



- Không nghĩ tới ngươi lại xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ ngươi không biết hiện tại đầu của ngươi rất đáng tiền sao?



Địa Tướng hắc hắc nở nụ cười:



- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy được tiện nghi cho người ngoài không bằng tiện nghi cho ta, đưa tới tận cửa cho ta đi lĩnh công sao?



- Ta là tới ngăn cản ngươi!



Thiên Tướng nắm chặt tay:



- Đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt, vừa lúc thừa dịp này đánh bạo cái đầu của tên điên như ngươi!



- Hắc hắc, hắc hắc, ngươi có thể thử xem!



Địa Tướng cười quái dị đứng lên, hai tay mở ra, nhìn qua không hề đề phòng:



- Đến đây đi, đầu của ta ở chỗ này, ngươi tới đánh bạo nó đi!



Chỉ trong nháy mắt thời gian, Thiên Tướng đã biến mất trong tầm mắt của Mị, mà một giây sau hắn đã xuất hiện sau lưng Địa Tướng, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng điểm qua gáy Địa Tướng, nhìn qua giống như không hề có chút dùng sức, sau đó lại lắc mình quay về chỗ cũ.



- Hắc hắc, hắc hắc, ta luôn luôn muốn cảm giác thử một chút lực lượng sau khi ngươi bị cải tạo, hiện tại rốt cục có cơ hội…



Lời của Địa Tướng còn chưa nói xong, đầu của hắn liền giống như quả bóng hơi bị thổi trướng mạnh mẽ nổ tung, đầu có đỏ trắng xen lẫn nhau văng khắp bốn phía, văng lên chỗ đặt dụng cụ, nhìn qua vô cùng ghê tởm. Mà Mị từ lúc trước khi đầu của hắn nổ tung cũng đã ẩn vào trong bóng tối, tựa hồ lo lắng huyết nhục bị nổ bạo sẽ dính vào trên người mình.



Thân thể mất đầu chậm rãi ngã xuống đất, nhìn qua như đã mất đi sinh cơ, mà Thiên Tướng vẫn giữ nguyên bộ dạng đề phòng.



- Không cần giả vờ, tuy rằng cả người ta đều là cơ nhục, nhưng không có nghĩa trong đầu óc cũng có!



Thiên Tướng nhìn thi thể không đầu nằm trên mặt đất nói:



- Ba tháng trước ta đã biết ngươi đem linh hạch từ trong óc chuyển dời sang vị trí khác trong cơ thể, vừa rồi còn chưa giết chết ngươi!



- Hắc hắc, hắc hắc, không ngờ đã bị ngươi nhìn ra!



Thanh âm có chút khó chịu từ trong bụng thi thể truyền ra. Thi thể không đầu chậm rãi đứng lên, chẳng khác gì có một con giun đang từ miệng vết thương trên cổ không ngừng sinh trưởng, chỉ hơn mười giây ngắn ngủi một cái đầu lại xuất hiện đầy đủ trên cổ, trên mặt vẫn là vẻ mặt bỉ ổi như trước kia.



- Gần đây ta ở trên thân thể mọc thêm một món đồ chơi mới, vốn là muốn tìm một tiểu cô nương nào đó thực nghiệm một chút, nhưng nếu ngươi đã tới, trước tiên cho ngươi nếm thử cũng tốt!



Địa Tướng híp mắt, nhìn cơ thể đầy cơ bắp của Thiên Tướng nói.



Một trận cảnh báo nguy hiểm hiện lên trong đầu, Thiên Tướng mạnh mẽ bật lui ra sau một bước. Ngay trong nháy mắt hắn lui ra sau, mấy chiếc xúc tu (vòi) từ địa phương hắn vừa đứng xuyên thấu qua sàn nhà, một kích bí ẩn vừa rồi không đánh trúng Thiên Tướng, mấy xúc tu kia lại tiếp tục hướng Thiên Tướng vươn tới.



- Thứ ghê tởm kia, lại có thể dùng chiêu số tà ác như vậy!



Thiên Tướng vừa tránh né xúc tu công kích vừa mắng to. Xúc tu phủ đầy chất nhớp nháp dinh dính tuy rằng nhìn qua thật yếu ớt vô cùng, nhưng từ dấu vết xúc tu va chạm trên vách phòng cũng có thể thấy được chất nhớp nháp dinh dính kia có tính ăn mòn mãnh liệt, tường gỗ bị xúc tu lướt qua để lại những dấu vết thật sâu, vết trầy còn không ngừng tản ra hương vị gay mũi.



- Có thể mọc thêm xúc tu trên người ta cũng suy nghĩ đã thật lâu, đây là chí nguyện từ nhỏ của ta!



Địa Tướng vừa nói chuyện thật đáng khinh vừa điều khiển xúc tu đánh thẳng Thiên Tướng đang không ngừng né tránh.



- Phá cho ta!



Xem đúng thời cơ, Thiên Tướng hiện thân tránh xúc tu công kích, một ngón tay điểm lên một đầu xúc tu. Theo yêu khí rót vào, xúc tu từ bên trong nổ tung ra, một đoạn xúc tu bị cắt đứt rụng rơi trên mặt đất, không ngừng giãy dụa, chậm rãi khô quắt mất đi năng lực hoạt động.



- A, sẽ đau a, thứ đồ chết tiệt!



Ra vẻ trên xúc tu có thần kinh tương liên cùng đại não, một cây xúc tu bị đoạn vỡ làm cho hắn cảm nhận một trận đau đớn.



- Ta thật vất vả mới mọc thêm xúc tu trên người không ngờ bị ngươi chặt đứt một cây!



Hắn có vẻ thật để ý tới không nhiều xúc tu mới mọc thêm trên người, vì vậy không muốn tiếp tục dùng xúc tu đánh nhau với Thiên Tướng.



- Tiểu Mị a, ngươi không phải đến bảo hộ ta sao? Mau ra tay đi!



Địa Tướng lớn tiếng hô.



- Ai, hai tên biến thái các ngươi đánh nhau, đánh chết một tên thiếu một tên, hai tên đều bị đánh chết thì càng tốt!



Mị thở dài một hơi, từ trong bóng tối chậm rãi hiện ra thân hình yểu điệu.



- Nga, tiểu Mị, ngươi cũng ở đây a!



Thiên Tướng thật nhanh từ trong túi lấy ra ba cây kẹo lớn, đưa tới trước mặt Mị:



- Ngoan, thúc thúc cho ngươi kẹo ăn, ngươi để cho thúc thúc đánh chết tên xúc tu bỉ ổi này được chứ?



- Tránh ra đi, không cần ở trước mặt ta giả vờ làm quái thúc thúc!



Mị một cước đem Thiên Tướng đá bay ra ngoài:



- Nhiệm vụ của ta lần này là phải bảo hộ tên xúc tu kia, ngươi muốn đánh chết hắn đánh chết ta trước đi!



- Ân, vậy thì phiền toái!



Vẻ mặt biểu tình của Thiên Tướng thật nghiêm túc, chỉ là vừa rồi Mị lưu lại dấu giày trên mặt hắn phá hủy đi phần nghiêm túc kia:



- Ta không có thói quen động thủ với tiểu la lỵ đáng yêu a!



- Vậy thì cũng đừng có đem ta trở thành la lỵ, đem ta xem như tử thần tốt hơn!



Mị lui về phía sau vài bước, thân ảnh càng ngày càng ảm đạm trong bóng tối, dần dần biến mất không còn thấy gì nữa.



Thiên Tướng thấy thân ảnh Mị biến mất trong bóng tối, tự nhiên cũng không dám khinh thường. Ngẫu nhiên đùa giỡn một chút cũng không ảnh hưởng toàn cục, những kẻ dám đem Mị xem như cô gái nhu nhược đều bị nàng dùng ngón tay mảnh khảnh kia xỏ xuyên qua đầu, biến thành thi thể.



Thiên Tướng nhanh nhẹn lui ra phía sau, tránh thoát công kích của Mị toát ra từ hình bóng của hắn dưới mặt đất, thối lui ra khỏi cửa phòng ra đến bên ngoài. Bây giờ còn là ban ngày, dưới ánh mặt trời địa phương Mị có thể ẩn núp không nhiều lắm, muốn đối phó cũng dễ dàng hơn một chút.



- Có ánh sáng sẽ có hình bóng, dù đứng dưới ánh mặt trời ngươi cũng không tránh khỏi sự đánh lén của ta!



Mị dùng bước chân thong dong chậm rãi ẩn vào trong bóng tối.



- Ở trong này!



Thiên Tướng dùng cánh tay đầy sức mạnh kẹp lấy tay Mị từ dưới hình bóng của mình kéo lên.



- Mục đích lần này ngươi tới rốt cục là cái gì?



Mị nhỏ giọng hỏi.



- Ngăn cản thực nghiệm của tên biến thái kia!



Thiên Tướng cũng nhỏ giọng hồi đáp:



- Em gái của ngươi cũng đang ở trong trấn, nếu tiếp tục mặc kệ tên biến thái xúc tu kia làm thực nghiệm, rất có thể thương tổn đến nàng, ngươi cũng không muốn như vậy đi!



- Máy phát xạ lớn bên kia ngươi thấy không?



Mị ngẫm nghĩ, lại công kích vừa nhỏ giọng nói:



- Ta đã quan sát suốt hai ngày, hắn dùng thứ kia chỉ huy hành động của dân trấn!



- Tốt lắm, tiếp tục công kích ta, chậm rãi di động qua!



Thiên Tướng vừa chống đỡ công kích của Mị vừa chậm rãi hướng máy phát xạ lớn di chuyển tới!


U Minh Trinh Thám - Chương #268