Chương 225 (a): Căn nhà nhỏ trên đỉnh núi



- Di, không ngờ lại bị người giết chết sao?



Nam nhân dáng người thấp lùn đáng khinh nhìn vào dụng cụ ngay trước mặt, kỳ quái nói:



- Làm sao có thể chứ, dù nói thế nào tên kia cũng được xem như nhân vật số hai, chỉ kém hơn tên La Sát ban đầu chỉ một chút mà thôi, không có khả năng dễ dàng như vậy đã bị giết chết đi!



Nơi này là một căn nhà nhỏ trên đỉnh núi cách trấn nhỏ kia không xa. Trong căn phòng nhỏ hôn ám chất đầy đủ loại dụng cụ. Trên màn ảnh cực lớn lóe lên rất nhiều điểm sáng, có sáng có tối. Mà ngay mới vừa rồi, một điểm sáng ngời trên màn ảnh đột nhiên đã bị dập tắt.



Mị đứng trong góc tối âm u, nhìn vào màn hình cũng không nói lời nào. Nàng biết con La Sát thứ hai kia nhất định bị đoàn người của Minh Diệu tiêu diệt. Tuy rằng không biết bọn họ dùng phương pháp gì, nhưng dù sao cũng đã thành công. Chỉ là nàng đang lo lắng không biết Tiểu Manh có bị thương trong lúc xung đột hay không.



Nam nhân thấp lùn gương mặt đáng khinh cùng Mị đã sớm rời khỏi trấn trước khi người bị lây nhiễm bùng nổ bệnh dịch, cùng đi tới căn phòng đã bố trí sẵn trước đó. Cả trấn nhỏ sở dĩ biến thành như vậy chính là kiệt tác của nam nhân đáng khinh trước mặt.



Hắn dùng tiền dụ dỗ một thanh niên không nghề nghiệp trong trấn, lừa gạt người kia nói muốn làm một loại thực nghiệm không gây hại tới cơ thể người. Ngay cả phòng thí nghiệm bị phong bế kia hắn cũng không cho Mị đi vào, sau mười ngày hắn đi ra tuy thần tình mệt mỏi nhưng trong mắt lại dị thường hưng phấn.



- Thành công, ta quả nhiên là thiên tài!



Đây là câu nói đầu tiên khi hắn đi ra khỏi phòng thí nghiệm.



- Cố hương của ta, hãy quay về trong bình tĩnh đi!



Người thanh niên bị lừa gạt tới cũng có chút mờ mịt từ trong phòng thí nghiệm đi ra. Tuy rằng Địa Tướng nói thí nghiệm đã thành công, nhưng Mị không cách nào từ bên ngoài nhìn ra được người thanh niên kia rốt cục có gì khác biệt với lúc trước. Nếu thật muốn nói có gì khác nhau, như vậy chỉ có thể nói trên người thanh niên này mang theo một tia hương vị khiến người ta bất an.



Địa Tướng đưa cho thanh niên kia một số tiền lớn, nói cho hắn biết thí nghiệm đã thành công, hắn có thể trở về. Người thanh niên kia tuy rằng không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn cảm giác bản thân mình không khác gì với trước kia, liền cầm tiền quay về trong trấn.



Đợi sau khi thanh niên kia rời khỏi, Địa Tướng liền mở ra màn hình thật lớn trước mặt. Ở trên màn ảnh là bản đồ cả trấn, có một điểm sáng đang không ngừng di động tới.



Nhận được mệnh lệnh tiến hành điều tra cùng bảo hộ thực nghiệm của Địa Tướng thuận lợi tiến hành, nhưng cụ thể rốt cục là thí nghiệm gì mặt trên cũng không tiến hành thuyết minh rõ ràng với Mị. Nhưng chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, điểm sáng trên màn hình càng ngày càng nhiều, thẳng đến khi che kín cả màn ảnh.



Đối với hành động này cùng nam nhân có bộ dạng đáng khinh trước mặt, Mị không hề có một tia hảo cảm. Theo nàng xem so với đại thúc biến thái đã phản bội tổ chức mất đi tung tích kia, đại thúc kia còn tốt hơn người này không ít.



Nhưng trong một lần nhàm chán đi ra ngoài, nàng ngẫu nhiên thấy được đoàn người của Minh Diệu đang lái xe đi tới gần cạnh trấn. Tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng loại cảm giác huyết thống trời sinh khiến cho Mị cảm thấy cô gái có bộ dạng rất giống với mình trong xe nhất định là đứa em gái cùng cha khác mẹ với nàng.



Bởi nguyên nhân sự kiện Ảo Nhân vườn trường lần trước, Mị đối với cô em gái này luôn có cảm giác áy náy có lỗi. Tuy rằng nàng chỉ là phục tùng mệnh lệnh thượng cấp làm việc, hơn nữa nàng cũng thật sự không biết Diệp Tiểu Manh cũng đang ở bên trong trường học kia. Nhưng bất kể như thế nào, hành động của nàng vẫn mang đến nguy hiểm cho Diệp Tiểu Manh, Mị đối với chuyện này luôn có chút tự trách. Mặc dù đối với việc mẹ của Diệp Tiểu Manh đoạt đi cha của nàng trong tay mẹ nàng, nhưng dù sao cũng là lúc mẹ nàng đã qua đời mới xảy ra chuyện đó, hơn nữa Mị luôn cảm nhận được cô em gái mình chưa từng gặp mặt này hẳn là người vô tội. Cho nên Mị mới nảy sinh cảm giác muốn bảo hộ cô em gái này của mình, thương yêu nàng như một người chị thực sự.



Sau khi biết được Diệp Tiểu Manh lại đi vào trong trấn, tuy rằng Mị không biết tổ chức an bài Địa Tướng đi tới trấn này rốt cục là vì tiến hành thực nghiệm gì, nhưng hiện tại trong trấn tuyệt đối không phải là thắng cảnh du lịch. Mà trước đó Diệp Trọng có cuộc nói chuyện bí mật khiến cho nàng cũng không cách nào dám ra mặt đi bảo hộ Diệp Tiểu Manh.



Nàng vẫn nhớ rõ bộ dạng do dự giãy dụa của cha mình ngày đó, tựa hồ đang giằng co tranh đấu chuyện gì trong lòng.



- Sự tình lần trước là cha không điều tra rõ đã trách lên đầu của con, là cha không đúng!



Diệp Trọng đối mặt với cô con gái lớn luôn có cảm giác thật áy náy:



- Nhưng bởi vì em gái con cũng đang học trong trường, cho nên phản ứng của cha mới lớn như vậy. Em gái của con khác với con, nó thật yếu ớt, cho nên sự kiện kia có thể nguy hiểm cho an toàn của nó, cho nên cha mới kích động đến như vậy.



Mị không nói gì, đối với chuyện lần trước cha nàng đánh nàng, nàng cảm giác thật ủy khuất. Nàng chỉ dựa theo mệnh lệnh của cấp trên làm việc mà thôi, như thế nào lại biết cô em gái chưa từng gặp mặt kia cũng ở trong trường học đó.



- Tuy rằng nàng là em gái của con, nhưng cho tới bây giờ hai đứa cũng chưa từng gặp mặt, nó cũng không biết sự tồn tại của con.



Diệp Trọng nhìn thấy con gái không nói gì, lại tiếp tục nói:



- Kỳ thật sự tồn tại của nó cũng là một bí mật. Ngoại trừ một ít người, có rất ít người biết được cha còn có đứa con gái khác bên ngoài trừ con.



- Vì sao? Ông sợ tôi tổn thương tới nó sao?



Mị cười lạnh một tiếng:



- Ông có thể yên tâm, tuy rằng tôi đối với người đàn bà đã cướp ông khỏi mẹ tôi thật bất mãn, nhưng còn chưa tới mức lấy một đứa bé vô tội đem ra giải hận, tôi có thể xem nó như em gái tôi, cho nên ông cứ yên tâm cho nó xuất hiện trước mặt mọi người đi, không cần tiếp tục trốn trốn tránh tránh, như vậy đối với nó cũng không công bình!



- Chuyện này không có khả năng!



Diệp Trọng thở dài:



- Con hiểu lầm rồi, ở trong lòng cha chưa bao giờ cho rằng con là một người hẹp hòi, cha cũng tin tưởng còn là một người chị tốt, nhưng về em gái con, là không thể sống trước mắt người đời được công khai, như vậy sẽ mang đến nguy hiểm cho chính nó.



- Vì sao?



Mị có chút khó hiểu nhìn qua Diệp Trọng:



- Có người sẽ thương tổn đến nó sao? Tôi có thể bảo vệ cho nó!



- Vô ích thôi, cuộc sống hiện tại đối với nó mới là an toàn nhất!



Diệp Trọng lắc lắc đầu:



- Chuyện chân tướng cha cũng không thể nào nói rõ hết được với con, con chỉ nên nhớ kỹ, vô luận gặp phải tình huống nào con cũng không thể để cho người khác biết được quan hệ giữa nó với cha con chúng ta, nếu không sẽ mang đến hậu quả không thể cứu vãn được.



Tuy rằng không biết những lời này của phụ thân là có ý gì, nhưng biểu tình nghiêm túc của Diệp Trọng tuyệt đối không giống như giả vờ.



Cho nên sau khi biết được đoàn người của Minh Diệu lái xe đi tới trấn nhỏ, Mị cũng từng nghĩ ra biện pháp ngăn cản. Nàng dùng năng lực đặc thù của bộ tộc Ảnh Mị quấy nhiễu sóng não của a Trạch, làm cho a Trạch làm người dẫn đường không phân biệt được hướng đi vào trong trấn. Chỉ tiếc phương pháp kia cũng không đạt được hiệu quả, đoàn người Minh Diệu vào đi vào bên trong trấn kia.


U Minh Trinh Thám - Chương #266