Chương 218: Tiến hóa. (2)



- Tốt lắm, hôm nay tới đây thôi.



Người đàn bà kia đứng lên nói.



- Mười người cũng là cực hạn của hôm nay rồi.



- Ta chán ghét người kia.



Người đàn ông nói.



- Ta chán ghét mỗi ngày phải làm đầu bếp và mua sắm cho người kia. Ta cảm giác những ngày sau này không còn niềm vui nữa.



- Niềm vui? Đó là vật gì? So với thèm ăn càng thêm có khoái cảm mãnh liệt sao?



Người đàn bà kia cười lạnh một tiếng.



- Ta biết ngươi vẫn còn cảm thấy bất mãn đối với việc A Khôn làm thịt chị của ngươi, nhưng mà cái này cũng là chuyện tình không có cách nào khác. Tuy rằng nàng và ta đều là do ngươi tới chuyển hóa, nhưng mà đến bây giờ, chỉ có ta là người duy nhất có thể chuyển thành La Sát nữ nhân. Mà chị của ngươi đã biến thành Vò, kết cục của Vò chính là bị ăn sạch, không có gì để oán hận.



- Hơn nữa, dù sao hắn cũng là người cường tráng nhất, không phải sai?



Người đàn bà kia dùng một loại ánh mắt gần như là điên cuồng nhìn con La Sát thật lớn kia.



- Nếu nói tiếp, ngươi cũng chỉ là con của hắn mà thôi, không nên quên, ngươi cũng là được hắn chuyển hóa ra mà có thể biến thành bộ dáng hiện tại. Ngươi hẳn là nên có lòng tôn kính đối với ân nhân của mình.



Con La Sát thật lớn kia dùng ánh mắt để nhìn người đàn ông, khóe miệng hơi nhếch lên, kia là mọt loại cười nhạo. Rất rõ ràng, con La Sát kia không chỉ có thể hiểu được tiếng người, hơn nữa còn biết được bọn hắn đang nói cái gì. Con La Sát này còn có thêm năng lực suy nghĩ.



Ác Quỷ cũng có được năng lực suy nghĩ, điều này làm cho Minh Diệu cảm thấy rất kinh ngạc. Dựa theo đoạn đối thoại của hai người, hai người kia đều là được con La Sát thật lớn này chuyển hóa mới có thể biến thành hình dạng này. Như vậy đã nói nên trước đó không lâu hai người này cũng là con người. Mà con La Sát thật lớn kia…Không lâu lúc trước cũng là một con người mà thôi.



Con người biến thành La Sát? Minh Diệu cảm giác có chút khó tin. Thứ La Sát này vốn là thuộc về một loại quái vật gì đó ở trong thần thoại. Tuy rằng không biết bọn chúng từ đâu tới, nhưng mà Minh Diệu có thể khẳng định tuyệt đối không phải là do con người chuyển hóa. Cái thị trấn nhỏ này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?



Hiện tại giải thích duy nhất chính là ở sau lưng những chuyện này, còn có một bàn tay mà Minh Diệu chưa nhìn thấy được, đang không chế tất cả chuyện này. Quầy Linh chính là một cái ví dụ. Con La Sát này, cũng rất có thể là do một vài người có một vài ý đồ riêng, dùng phương pháp đặc thù mà biến thành. Mà tình huống ở trong cả thị trấn nhỏ này, cũng nhất định là do người kia giở trò quỷ. Mà điều khiến cho Minh Diệu lo lắng chính là chỉ sợ người kia bây giờ còn đang ở một cái góc nào đó mà quan sát đoàn người bọn hắn. Mọi người trong cả thị trấn bị biến thành cái dạng này, mà con La Sát thật lớn kia lại đang không ngừng tiến hóa. Nếu là người khởi xướng, không có khản năng buông tha cơ hội quan sát tất cả những chuyện này. Nếu là thí nghiệm thì không có lý do gì mà ném vật thí nghiệm ở đây còn bản thân mình thì chạy trốn.



Việc duy nhất Minh Diệu có thể làm bây giờ, chính là dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về khách sạn, thông báo tất cả những chuyện này cho những người khác, sau đó thì tìm một phương pháp có thể rời khỏi thị trấn này. Còn đối kháng với loại quái vật kia sao? Đừng nói đùa, Minh Diệu cũng không muốn biến thành miếng chân giò hun khói trong miệng của người khác. Mặc dù hắn đã sớm lãnh đạm đối với sinh tử, nhưng mà đối với kiểu chết ở trong miệng của con quái vât này Minh Diệu vẫn không cam lòng. Dù cho thật sự phải chết, ít nhất thì cũng phải chết ở trong lòng một mỹ nữ. Minh Diệu thầm nghĩ. Hơn nữa tốt nhất là mỹ nữ ngực lớn, ít nhất thì cũng phải khoảng ngoài cỡ D.



Dưới tình huống không thể làm kinh động ba con La Sát kia, Minh Diệu chậm rãi di chuyển thân thể ở trong cái ống thông gió. Ống thông gió nhỏ hẹp, căn bản là không có khả năng xoay người lại được, Minh Diệu chỉ có thể bò lùi về theo đường cũ. Minh Diệu có chút sốt ruột, Diệp Tiểu Manh còn đang mê man, A Trạch thì cũng không có bao nhiêu tác dụng. Mà người bình thường như Lưu Nhân và Vương Tĩnh thì thuần túy chỉ có thể làm đồ lót dạ cho người ta. Bây giờ Minh Diệu thật hối hận, vì sao lúc ấy không có cứng rắn cự tuyệt không cho Diệp Tiểu Manh đi theo. Nếu chỉ có một mình hắn, có lẽ còn có thể yên tâm thử xem có thể cậy mạnh tìm một con đường sống. Nhưng mà nhiều hơn một người, Minh Diệu cũng không thể khinh thường được.



Không chỉ là phải tìm một chỗ an toàn để rời đi, còn phải mang theo ba tên vô dụng, Minh Diệu cảm giác đầu càng ngày càng đau!



Minh Diệu trở lại căn nhà nhỏ cũng không thấy hai người Vương Tĩnh và Lưu Nhân. Hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy về khách sạn, vừa mới đầy cửa ra, hắn liền phát hiện trong phòng nhiều hơn một người đàn bà, một người đàn bà không quen. Mà người đàn bà này đang nói gì đó với A Trạch, nhưng mà A Trạch vẫn lắc đầu.



- A Minh Diêu tiên sinh, rốt cuộc thì ngài cũng đã trở lại.



Lưu Nhân chứng kiến Minh Diệu trở về, thì vui sướng ngây ngất.



- Như vậy thì tốt rồi, tôi đang muốn thuyết phục A Trạch đưa Tiểu Manh đến một nơi an toàn nhưng nàng lại kiên quyết nói là phải đợi ngài trở về.



- Địa phương an toàn?



Minh Diệu mở miệng hỏi.



- Cả thị trấn còn có chỗ nào là địa phương an toàn sao?



- Có.



Lưu nhân gật gật đầu.



- Tôi đã phát hiện những người sống sót. Là người sống sót chân chính, không phải đám người không bình thường đi ở trên đường.



- Vẫn còn có người không bị ảnh hưởng sao? Hơn nữa cũng không bị bắt đi?



Minh Diệu có chút kinh ngạc. Vừa rồi khi hắn ở trong cái đại sảnh kia, nhìn thấy người đàn ông bị tên La Sát thật lớn kia làm thịt, nhìn qua hẳn là một trong số những người không bị chuyển hóa. Nhưng mà hắn thật không ngờ ở trong thị trấn vẫn còn những người không bị chuyển hóa khác nữa.



- Ở nơi nào? Có bao nhiêu người? Họ là ai?



- Còn có mười ba người.



Lưu Nhân hồi đáp.



Chỉ có ba người đàn ông, ngoài ra thì đều là trẻ con và phụ nữ, còn có cả mấy người già nữa. Đứng đầu là một người đàn ông tên là Vương Hiệp, đã từng đi lính. Mấy người bọn họ bố trí một căn phòng nhỏ thành một cái thành lũy chắc chắn. Tất cả mọi người đều trốn ở bên trong, còn đánh lùi vài lần tấn công của mấy người dân điên cuồng.



- Dưới tình huống như vậy, nhiều người không nhất định là tốt.



Minh Diệu ngồi xuống, suy nghĩ đề nghị của Lưu Nhân.



- Chỉ có ba người đàn ông trưởng thành, nếu quả thật bị người dân tấn công hàng loạt, chắc chắn là không thể trụ vững. Huống chi còn có những thứ càng thêm đáng sợ.



- Thú càng thêm đáng sợ?



A Trạch vẫn là tỉnh tảo nhất.



- Chú đã gặp được cái gì?



- Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.



Minh Diệu cởi cái áo ra.



- Cô gái này là ai?



Hắn chỉ vào Lương Văn Văn hỏi.



- Diễn viên cuối cùng.



A Trạch nhẹ nhàng cười.


U Minh Trinh Thám - Chương #257