Chương 214: Hai người đàn ông kia. (2)



- Một loại không thuộc về thế giới này, nhưng tóm lại cũng coi như là sống.



- Thật sự, A Trạch không có lừa cô.



Vương Tĩnh ở một bên nói.



- Tôi đã gặp nàng…Tiểu Vũ…Coi như là đang sống…Nhưng mà bây giờ, hẳn là rất thống khổ….Chấm dứt đi, chúng ta cùng nhau chấm dứt chuyện này đi, dù sao cũng là hai người chúng ta hại nàng thành ra như thế này.



- Làm sao lại như thế… Rõ ràng hắn đã nói qua, người đàn bà kia sẽ không xuất hiện trước mặt của ta…



Ý nghĩ của Lương Văn Văn có chút rối loạn.



- Hắn? Hắn là ai vậy?



A Trạch mẫn tuệ đã phát hiện lời nói của Lương Văn Văn có lỗ hổng. Chẳng lẽ trong vụ án này, ngoài cô gái này ra còn có một người nữa sao? Đúng rồi, Minh Diệu đã từng vô ý nói tới một câu. Quầy Linh là do người ta chế tạo ra. Mà Lương Văn Văn và Vương Tĩnh chẳng qua chỉ là người thường mà thôi, không có khả năng tiếp xúc với những thứ cao thâm đó. Như vậy hắn ở trong miệng Lương Văn Văn là ai?



- Không, không, không có gì…



Lương Văn Văn ngập ngừng ấp úng, biểu cảm thực mất tự nhiên.



- Vừa rồi tôi có chút giật mình cho nên mới buột miệng mà thôi, không có gì.



- Không cần phải mưu toan lừa tôi.



A Trạch đứng lên, nhúc nhích cái cổ. Không biết tại sao ở sau gáy có chút đau nhức.



- Tôi không thích bạo lực, nhưng thường thường bạo lực lại là phương pháp giải quyết vấn đề đơn giản và trực tiếp nhất. Cho nên tôi cũng không phản đối dùng phương pháp đặc thù để bắt cô mở miệng.



A Trạch lạnh lùng nhìn Lương Văn Văn



- Chẳng qua cô cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, tôi sẽ dùng vài thủ đoạn cô không thể tưởng tượng được.



- Cô…Cô muốn làm gì…



Lương Văn Văn kinh hoàng lui về phía sau vài bước. Vừa rồi có một thanh kiếm băng đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất trong tay A Trạch. Người thiếu nữ này thật có chút đáng sợ, còn có chút năng lực vượt xa người thường. Con người luôn sợ hãi đối với những thứ mình không biết, hơn nữa thường đem những thứ không biết kia tưởng tượng không ngừng. Lương Văn Văn rất sợ hãi. Trong óc của nàng hiện ra cảnh trên người A Trạch lóe lên ngọn lửa, dùng pháp thuật tà ác để tra tấn nàng. Nghĩ đến đây nàng không khỏi rùng mình một cái.



- Văn Văn, năm đó sau khi cô giết chết Tiểu Vũ, khi hai người chúng ta đi tìm địa phương chôn xương cốt và máu của Tiểu Vũ, khi trở về tôi liền phát hiện thi thể Tiểu Vũ biến mất. Đồng lõa của cô rốt cuộc là ai? Vì sao phải giết chết Tiểu Vũ?



Vương Tĩnh mở miệng hỏi.



- Các ngươi không nên ép ta… Ta không thể nói…Người nọ cũng không phải là người bình thường, phải…Phải..



Lương Văn Văn sợ hãi nhìn thoáng qua A Trạch đang làm động tác khởi động.



- Cũng là người giống như cô vậy, nếu ta nói ra hắn sẽ giết ta.



- Ồ, không sao cả.



A Trạch mang theo vẻ mặt dễ dàng nói.



- Trước tiên cô có thể để cho tôi tra tấn, sau đó lại để người kia giết chết. Như vậy cũng là một loại lựa chọn không tệ. Mặc dù chưa có thử qua, nhưng mà tôi nghĩ nếu là người bình thường rơi vao tay tôi hẳn là sẽ không thể kiên trì được trong thời gian bao lâu. Dù sao thì cái loại cảm giác bị sét đánh vẫn tương đối thích.



- Bị sét đánh…



Lương Văn Văn lại rùng mình một cái. Tuy rằng nàng không biết người thiếu nữ này sẽ dùng phương pháp gì để khiến sét đánh nàng. Nhưng mà tuyệt đối sẽ không phải là chuyện tình thích thú gì. Hơn nữa bộ dạng của người thiếu nữ này…Thấy thế nào cũng đều giống như cái loại gia hỏa tinh thần không bình thường.



- Tôi…Tôi kỳ thật cũng không biết hắn…



Trải qua một phen đấu tranh, Lương Văn Văn vẫn là quyết định nói ra. Chuyện kia đã xảy ra được mười năm, trong những năm này người đàn ông quỷ dị kia cũng chưa từng xuất hiện qua. Lương Văn Văn cảm thấy cô gái luôn nhăm nhe dùng sét mình ở trước mặt này còn đáng sợ hơn một chút. Hơn nữa người thiếu nữ này cũng đã nói qua, nàng không phải là cảnh sát. Nói ra cũng không có quan hệ gì, nói miệng không có bằng chứng, không phải là cảnh sát. Cho dù là sau đó bị cảnh sát hỏi, nàng cũng có thể không thừa nhận.



- Kể cho tôi nghe một chút.



A Trạch ngồi xuống.



- Tôi chán ghét cái loại người đã nói được một nửa rồi lại muốn ngừng lại bắt tôi tiếp tục hỏi, sự kiên nhẫn của tôi không có nhiều lắm.



- Tôi cũng không biết làm sao người đàn ông kia biết chuyện của chúng tôi.



Lương Văn Văn sắp xếp lại ý nghĩ một chút.



- Có một hôm buổi tối, khi tôi từ bên ngoài trở về khách sạn thì gặp được người đàn ông này ở bờ sông.



- Người đàn ông này khiến cho người ta có một loại cảm giác rất không thoải mái. Nếu như muốn dùng lời nói để hình dung thì chỉ có thể nói người đàn ông này rất xấu. Hơn nữa còn đáng khinh. Hắn đột nhiên từ trong bóng tối đi tới, dọa cho tôi nhảy dựng lên. Tôi vốn tưởng rằng đó là một người xấu, phải biết rằng tuy lúc đó chỉ mới hơn tám giờ mà thôi, nhưng mà mọi người trong thị trấn đều ngủ rất sớm. Trên đường đã không còn ai đi cả.



- Tôi không để ý đến người đàn ông kia, liền chạy mất, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, xác nhân người đàn ông kia còn đứng ở đó, không có đuổi theo.



- Nhưng mà tôi thật không ngờ, tôi chạy rất lâu nhưng mà vẫn không nhìn thấy cái khách sạn có cây cầu đá ở trước cửa đâu. Tôi chắc chắn là mình không có đi sai phương hướng, tôi càng thấy luống cuống, càng chạy trốn nhanh hơn.



- Nhưng mà khi ta chạy một lúc nữa, lại phát hiện một chuyện tình thực kinh khủng. Người đàn ông kia liền đứng ở một địa phương cách đó không xa, dùng một loại biểu tình giống như đùa cợt nhìn tôi. Lúc này tôi mới phát hiện, tôi chạy lâu như vậy, thì ra là chạy một vòng xung quanh, trải qua một đoạn đường dài, tôi liền quay trở lại địa phương người đàn ông kia đang đứng, mà người đàn ông kia vẫn không có động đậy. Giống như hắn biết nhất định tôi sẽ chạy về chỗ này nên ở đây chờ tôi.



- Tôi thực sự hãi, lớn tiếng kêu lên. Loại chuyện này tôi đã đọc qua ở trong cách, chính là quỷ đập tường. Dù ngươi có đi như thế nào, cuối cùng ngươi đều sẽ đi một cái vòng tròn rồi trở lại chỗ cũ. Ý niệm duy nhất trong đầu của tôi chính là gặp quỷ rồi, tôi muốn gọi người dân trong thôn đến cứu mạng. Người đàn ông kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, ôm khuỷu tay, xem tôi đứng ở chỗ đó kêu to, hoặc chạy đi chạy lại.



- Tôi lại chạy một chút, trong lúc chạy lần này, tôi có chú ý đến cảnh sắc ở hai bên đường, xác định là mình đã đi theo một đường thẳng.



- Nhưng mà không chạy được bao lâu tôi lại thấy người đàn ông kia, vẫn đứng ở vị trí ban đầu. Gặp được quỷ, tôi lại trốn không thoát, trong đầu chỉ nghĩ vậy thôi thì đã sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, cứ như vậy mà quỳ trên mặt đất.



- Người đàn ông kia từ từ đi lại đây. Tôi muốn tiếp tục đứng lên chạy trốn, nhưng mà hai cái chân lại run rẩy, căn bản không nghe tôi sai khiến. Tổi chỉ còn biết trơ mắt nhìn người đàn ông kia đi đến trước mặt của mình.



- Cô muốn cho người đàn bà kia chết sao? Đây chính là câu đầu tiên hắn hỏi tôi. Hắn nói hắn có thể giúp tôi, nhưng tôi phải làm theo lời của hắn.


U Minh Trinh Thám - Chương #250