Chương 214: Hai người đàn ông kia. (1)



- Vấn đề gì?



- Giới tính, tuổi.



Vương Hiệp tiếp tục nói.



- Đàn ông trưởng thành, từ mười tám tuổi đến ngoài bốn mươi tuổi có tám phần mười đều chuyển hóa thành những tên gia hỏa bạo lực. Phụ nữ và người già đều biến thành loại hình ngu ngốc, chỉ có một số ít người sẽ biến thành loại bạo lực, hơn nữa là chỉ phát sinh trong mấy ngày đầu. Còn nữa, loại chuyển hóa này dường như không có hiệu quả đối với trẻ con từ mười sáu tuổi trở xuống. Bởi vì tôi từng tận mắt nhìn thấy một đứa trẻ mười ba tuổi, bị lôi đi rồi lại được thả trở về. Vốn ta cho rằng nó cũng sẽ bị chuyển hóa thành một tên gia hỏa có khuynh hướng bạo lực, ta liền nhốt hắn lại. Nhưng mà thật không ngờ chỉ vài giờ sau, đứa trẻ kia liền chết rất thống khổ.



- Chết? Chết như thế nào?



- Không biết, nhưng mà dựa theo diễn cảm của nó, hẳn là rất thống khổ. Dường như là thân thể không chịu đựng được thứ gì đó.



Biểu tình của Vương Hiệp trở nên có chút ảm đạm.



- Anh không có đuổi đứa trẻ kia đi mà lại nhốt hắn lại?



Lưu Nhân cau mày hỏi.



- Không phải là có chút quá mạo hiểm chứ.



- Tôi không thể đuổi nó đi.



Biểu tình của Vuơng Hiệp có chút thống khổ.



- Nó là con của tôi…Tôi không thể không cứu nó…Cho dù chỉ là có một tia hy vọng…



- Thực xin lỗi…



Lưu Nhân cũng không biết nói như thế nào mới có thể an ủi được người đàn ông vừa mới tận mắt chứng kiến con của mình chết ở trước mặt.



- Cho nên tôi thề, tất cả mọi người có chết hết, tôi cũng không thể chết.



Ánh mắt của Vương Hiệp trở nên kiên nghị.



- Tôi muốn tìm ra chân tướng sự tình, bắt được bàn tay đen ở phía sau. Để cho hắn cảm thụ cái loại thống khổ của con tôi trước khi chết. Tôi sẽ dùng phương pháp của mình.



Trong lúc Vương Hiệp nói những lời này, Lưu Nhân nhìn thấy ở trong mắt hắn không chỉ có quyết tâm mà còn có một tia tàn nhẫn.



- Không sai biệt lắm, hẳn là không có gì đẹp.



Minh Diệu đứng dậy.



- Nếu như ngươi đã biến thành quái vật không còn là người nữa, vậy thì nên sớm tiễn ngươi đi, như vậy cũng là một loại nhân từ.



Người đàn ông đánh nhau với Quầy Linh kia đã chảy máu đến ướt sũng toàn thân, nhìn qua có chút suy yếu. Số máu chảy ra kia, đủ để một người bình thường chết ba lần, thế nhưng người đàn ông này vẫn còn đứng ở nơi đó. Nhưng mà công kích của hắn đã không còn mười phần uy lực như mới bắt đầu, động tác có chút chậm chạp, phản ứng cũng không còn nhanh nhẹn nữa.



Mà con Quầy Linh cũng không khá hơn chút nào. Bây giờ là ban ngày, lực lượng của nó vốn đã không nhiều. Hơn nữa dính phải vài đòn công kích của người đàn ông kia, trên người đã trở nên rách nát. Cái thân thể khô héo có từng mảng bị rách ra, vốn bộ dáng đã rất ghê tởm, hiện tại càng khiến cho người ta khó coi. Chỗ tốt duy nhất chính là trong thân thể của nó cũng không có máu, cho nên còn có thể hơi cường ngạnh một chút.



- Thức đêm thật là hao tổn tinh thần, sớm biết như vậy thì nên mang theo chút trà lạnh để bồi dưỡng nguyên khí.



Minh Diệu xoa nhẹ cái trán có chút đau đớn,



- Đau đầu gần chết, linh lực cũng không còn nhiều, thật muốn tìm chỗ nào đó ngủ một giấc!



- Bây giờ tôi cảm thấy có chút váng đầu.



Lương Văn Văn cau mày nói.



- Còn có chút đói bụng, có cái gì ăn được không?



A Trạch chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Lương Văn Văn một cái, cũng không có trả lời, ngược lại đưa mắt nhìn sang Vương Tĩnh ở bên cạnh.



- Các cô gặp cô gái này như thế nào?



A Trạch mở miệng hỏi.



Vương Tĩnh kể lại cho A Trạch nghe chuyện mình là Lưu Nhân ở trong căn nhà chờ đợi Minh Diệu thì thấy một người đàn ông mang Lương Văn Văn vào trong căn nhà đó.



- Nói như vậy, có lẽ cái kia cũng không phải là nàng nằm mơ, có lẽ là chuyện thật sự đã xảy ra.



A Trạch nghĩ một chút nói.



- Nhưng mà vì sao mà sau khi những người đó bắt được nàng rồi lại đưa nàng vào trong căn nhà kia? Nếu như đưa cô gái này vào trong căn nàh kia để giết thì không đúng. Đã qua một đêm, muốn giết người thì đã sớm giết, cần gì phải đợi cho đến ban ngày.



- Không cần phải đem loại chuyện giết người này nói bân quơ nhẹ nhàng như vậy được không?



Lương Văn Văn ở một bên kháng nghị nói.



- Đặc biệt là khi người bị hại vẫn còn ở hiện trường.



- Cô cũng để ý sao?



A Trạch cười lạnh một chút.



- Tôi vốn đang nghĩ đến đối với cái loại giết người này thì cô đã quen rồi chứ.



- Dù cho có là một bác sĩ thì tôi cũng chỉ là một dược sĩ mà thôi.



Lương Văn Văn bài bác nói.



- Cũng không phải ai làm bác sĩ cũng đều thường xuyên nhìn thấy người chết.



Lương Văn Văn nghĩ A Trạch nói vậy là bởi vì A Trạch đã biết công việc của nàng.



- Ồ? Là như vậy sao?



Trên mặt A Trạch tươi cười mang theo vẻ trào phúng.



- Khi cô chưa tốt nghiệp viện y học đã có thể ung dung giết chết bạn của mình, nhưng mà bây giờ làm sao lá gan của cô lại trở nên nhỏ vậy? Ồ, tôi nghĩ ra rồi, là bởi vì người bị giết là chính cô, cho nên cô mới phản ứng như vậy.



- Cô…Cô cũng là cảnh sát?



Sắc mặt của Lương Văn Văn biến đổi.



- Ngươi thật sự bán rẻ ta…Hai người kia đều là cảnh sát, là tới bắt ta đúng không. Ta cho ngươi biết, đừng tưởng rằng quyến rũ được tên cảnh sát kia là có thể chạy thoát, ngươi cũng không thoát được đâu. Ta bị bắt, ngươi cũng không sống yên được đâu.



Lương Văn Văn hung tợn nhìn Vương Tĩnh nói.



- Nàng không có nói, nhưng mà mấy thứ này có thể đoán được mà, không phải sao? Quầy Linh, Vương Tĩnh tìm tới cửa, còn cô nữa. Tất cả những chuyện này cũng không phải là trùng hợp, không nên vũ nhục chỉ số thông minh của tôi.



A Trạch nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Diệp Tiểu Manh, chậm rãi nói.



- Hơn nữa tôi nhấn mạnh một chút, tôi không phải là cảnh sát. Không cần đánh đồng tôi và loại người thường vô năng này làm một.



- Mười năm, chuyện này đã qua mười năm rồi.



Vương Tĩnh cắn môi nói.



- Trong mười năm nay, mỗi này tôi đều trải qua cuộc sống như cái xác không hồn, cả ngày lo lắng đề phòng, cuộc sống như vậy tôi chịu đủ rồi. Tôi nghĩ hẳn là cô sẽ hiểu rõ loại cảm giác này, bởi vì tôi biết trong lòng của cô cũng không mạnh mẽ như cái biểu hiện bên ngoài của cô.



- Vậy thì thế nào.



Lương Văn Văn có chút thẹn quá hóa giận.



- Dù cho ta không tốt thì sao, còn tốt hơn là bị cảnh sát bắt rồi tử hình. Nếu chuyện này bị cảnh sát biết, ta sẽ không ngồi tù, ta sẽ chết, sẽ chết, biết không?



- Tình nguyện sống một cách thống khổ chứ không muốn chết một cách thống khoái sao?



Khóe miệng của A Trạch vẫn tươi cười đùa cợt như cũ.



- Có lẽ cô hẳn là nên đổi vị trí với người bạn bị giết chết kia. Bây giờ nàng vẫn còn sống, chỉ là thay đổi một cái phương thức khác mà thôi, hơn nữa có thể sẽ sống mãi mãi.



- Bạn…của tôi…



Lương Văn Văn cực kỳ khiếp sợ.



- Nàng còn sống? Làm sao lại…Tôi rõ ràng là đã tự tay…. Điều đó không có khả năng, cô đang gạt tôi.



- Đúng, còn sống, chẳng qua là không phải sống như một con người, mà là một loại sông khác.



Nhớ tới Quầy Linh, A Trạch cau mày.


U Minh Trinh Thám - Chương #249