Chương 202: Trấn nhỏ không yên tĩnh. (1)



- Không cần quá nhiều đồ đạc, lần này ta đi ra ngoài hẳn là không phí thời gian mấy ngày, nhiều nhất là ba bốn ngày sẽ trở lại.



- Đã chuẩn bị xong rồi.



Diệp Tiểu Manh nói.



- Quần lót để tắm rửa và tất để thay đều để ở trong cả rồi.



- Không cần phải phiền toái vậy chứ.



Minh Diệu gãi gãi đầu.



- Ta chỉ đi có vài ngày mà thôi, không cần quần lót để tắm rửa và tất đâu.



- Xin chú, chú cũng không cần phải ghê tởm như vậy chứ.



Diệp Tiểu Manh đứng nên bóp cái lưng nói.



- Chú đã gặp người nào ba bốn ngày không thay quần lót và tất chưa.



- Đại khái…



Minh Diệu nghĩ một lát, mở miệng nói.



- Tôi có quen một người đàn ông một tháng không thay quần lót. Bít tất là thứ chỉ dùng một lần. Đợi cho đến khi tất cả mọi thứ đều biến thành màu đen thì ném đi là được.



- A! Thật buồn nôn…



Diêp Tiểu Manh có chút không nói gì.



- Sau này không cần qua lại với loại bạn bè này nữa, sẽ bị dạy hư mất.



- May mắn là Tiểu Manh chưa từng gặp qua hình ảnh Lê bàn tử vừa móc cục rỉ mũi ra liền cho vào miệng.



Minh Diệu ở trong lòng thầm nghĩ.



- Nếu không nhất định sẽ nôn tại chỗ.



- Đúng rồi, A Trạch vừa mới gọi điện tới.



Diệp Tiểu Manh nói.



- Nàng muốn hỏi bao giờ thì chú đi.



- Cái cục cưng tò mò kia lại muốn làm gì?



Nói đến A Trạch, trong đầu Minh Diệu đột nhiên hiện lên cái hình ảnh tà ác sáng sớm hôm đó. Đặc biệt là hai cái bắp đùi thon dài của A Trạch. Lại nói tiếp, hai cái đùi kia của A Trạch thật đúng là mê người. Minh Diệu nghĩ đến bộ dáng lạnh như băng của A Trạch, mặc một bộ trang phục màu đen, nửa bên dưới còn phối với cả tất chân màu đen…Thật là hình ảnh mê người.



- Tiểu Manh, ta hỏi cô một việc, nhất định là cô phải trả lời rõ ràng. Ngàn vạn lần không được nói dối ta.



Minh Diệu ngồi ở bên người Diệp Tiểu manh, vẻ mặt nghiêm túc nói.



- Chuyện này rất quan trọng, liên quan đến quan hệ của cô và A Trạch.



- Chuyện gì?



Diệp Tiểu Manh chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Minh Diệu như vậy.



- Chú nói đi, tôi sẽ trả lời cho chú.



- Cô và A Trạch…



Biểu Tình của Minh Diệu nhìn qua có chút đáng khinh.



- Đến tột cùng là đã tiến triển tới tình trạng nào rồi?



- Có ý tứ gì? Cái gì đến tình trạng nào? Đến tột cùng thì chú muốn hỏi cái gì?



Diệp Tiểu manh bị hỏi đến không hiểu ra sao cả.



- Ý của ta là nói…



Minh Diệu ho nhẹ một tiếng.



- Cô và A Trạch…Hiện tại quan hệ… Là bách hợp đơn thuần, hay là đã phát triển đến trình độ GL rồi?



- Bách hợp? Bách hợp là tôm khô? Bách hợp không phải là một loại hoa sao?



Vẻ mặt của Diệp Tiểu manh mờ mịt.



- GL là cái gì vậy? Tôi chưa từng nghe qua?



- Ha ha, ha ha. Bách hợp sao…Chính là một loại quan hệ tương đối thuần khiết, cũng tương đối tà ác…



Minh Diệu nhìn Diệp Tiểu Manh, cười khan hai tiếng.



- Mặc dù nói hai cô gái xinh đẹp bách hợp là một cảnh tượng rất đẹp, nhưng mà quá lãng phí…Cô có biết ta đang nói cái gì không?



- Không hiểu?



Biểu tình của Diệp Tiểu Manh vẫn hồ đồ như cũ.



- Đến bây giờ mà cô vẫn còn chưa có bị người ta xô đẩy, thật sự là kỳ tích.



Minh Diệu thở dài.



- Tiểu Quất còn biết nhiều hơn cả cô.



- Xô đẩy? Vì sao phải xô đẩy tôi?



Vẻ mặt của Diệp Tiểu Manh khó hiểu.



- Tôi thường xuyên bị vấp ngã trong lúc đi trên đường, không cần phải đẩy…



Dường như là cuối năm bất lợi nên bà chủ khách sạn trong thị trấn nhỏ rất buồn bực. Cuộc sống yên tĩnh vốn có đã bị phá tan tành. Thậm chí nàng còn mất đi chuyện làm ăn duy nhất ở khách sạn. Cũng không biết là tại vì sao, từ sau khi bốn học sinh kia đến đây du lịch, tất cả đều đã thay đổi bộ dáng. Khách sạn đang hoàn hảo, buôn bán rất phát đạt, nhưng mà tự nhiên lại xuất hiện một con quái vật.



Bà chủ khách sạn cũng có thể xem như một người tận tâm. Cái cô gái có vẻ mặt lạnh như băng kia nói trong khách sạn có quái vật, nàng cũng không quản thiệt giả, rời đi trước tránh nạ rồi nói sau. Thứ này thà rằng tin là có còn hơn là không tin.



Ở trong nhà đứa em ruột vài ngày, bà chủ cảm thấy bất kể như thế nào, dù gì cũng đã qua nhiều ngày như vậy, hẳn là nên quay về nhà xem. Thế nhưng mà vừa mới trở về, lại chấn động. Vốn dĩ khách sạn đang hoàn hảo, hiện tại gần như biến thành bãi rác. Dưới đất tràn đầy gián chuột linh tinh gì đó. Dường như là muồn bù lại mười năm không có ở trong khách sạn vậy.



Nhưng mà hoàn hảo là ở trong khách sạn đã không còn người nào. Bốn học sinh kia đã đi rồi. Xem ra không phải là bị dọa đi mất thì thì chính là đã giải quyết được sự việc rồi. Mà đôi vợ chồng nhìn qua không tương xứng ở trước bọn họ cũng không biết đã đi đâu rồi.



Chứng kiến khách sạn của mình biến thành cái dạng này, bà chủ thật sự cáo cảm giác khóc không ra nước mắt. Nàng đứng ở trước cửa khách sạn mà ngẩn người. Cái khách sạn hoàn hảo có dòng sông nhỏ ở phía trước hiện tại đã biến thành hang ổ của con chuột. Ở xung quanh khách sạn có rất nhiều chuột, hơn nữa đều không phải là nhỏ, bà chủ quán hoài nghi, nhưng con chuột này liệu có phải là do mèo đóng giả không.



Càng khiến cho bà chủ cảm thấy quỷ dị chính là những con chuột này có tính công kích rất mạnh. Không chỉ là đối với những sinh vật khác, mà ngay cả những con gián bò qua bò lại ở xung quanh ở trong khách sạn, thậm chí là cả đồng loại của mình cũng đều không buông tha. Chỉ ngắn ngủi trong nửa giờ, bà chủ đã chứng kiến rất nhiều vụ đánh nhau giữa hai con chuột. Chúng đánh nhau đến khi huyết nhục mơ hồ, khiến cho nàng buồn nôn.



- Quên đi, đợi ngày mai hãy tìm thợ tiêu diệt côn trùng đến để dọn dẹp vậy.



Bà chủ cảm thấy được nếu muốn khôi phục lại bộ dạng ban đầu của khách sạn thì dù cho có nhờ toàn bộ bạn bè thân thích chỉ sợ cũng không làm hết được. Còn không bằng dùng một ít tiền để thuê nhân viên chuyên nghiệp đến làm thì tốt hơn.



- Nghiệp chướng a, đây là đã đắc tội với thần tiên gì, lại chơi ta như vậy.



Tâm tình của bà chủ cực kỳ buồn bực, chuẩn bị trở về nhà của người em ruột. Nàng vốn là tính toán đến xem một cái, nếu không có chuyện gì thì trở về khách sạn ở. Ở nhà của em trai tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng mà bà chủ có thể nhìn ra được, dường như là người em của mình có chút không vui.



Dọc theo con đường, ở bờ sông cách đó không xa có rất nhiều người. Dường như là đã có chuyện gì xảy ra. Bà chủ có chút tò mò, liền vội vàng đến xem. Có thể là bởi vì có quá nhiều người nên căn bản là nàng không chen vào được.



- Làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra?



Bà chủ hỏi người thanh niên trẻ tuổi đứng ở trước mặt mình một tiếng.



- Làm sao lại có nhiều người tụ tập vậy, có người nhảy sống tự tử sao?



- Ha ha, so với nhảy sông tự tử còn hay hơn.



Người thanh niên trẻ tuổi kia nhếch miệng cười.



- Không biết là vì sao mà cóc nhái ở dưới sông đều nhảy lên bờ, hình thành một đoàn lớn đang đánh nhau.



- A? Cóc chạy loạn giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ là có động đất?



Bà chủ cả kinh nói.


U Minh Trinh Thám - Chương #232