Chương 200: Vụ án mạng mười năm trước. (1)



- Đích thật là con quái vật kia đã tiến vào phòng của Ngô Thanh Thanh ở cái khách sạn nhỏ kia, muốn giết chết nàng. Nhưng lại phát hiện ra nàng không có ở trong phòng, cho nên phải đến khách sạn ở trong thành phố để giết nàng. Nhưng mà trung hợp chính là đêm hôm đó Trần Tự Lực và Ngô Thanh Thanh lại ngủ cùng một phòng, cho nên Trần Tự Lực liền trở thành kẻ chết thay cho Ngô Thanh Thanh. Mà sau đó con quái vật này lại phát hiện Ngô Thanh thanh cũng chưa chết, cho nên đã đi tới phòng tạm giam ở trong cục cảnh sát để giết chết Ngô Thanh Thanh.



- Đại khái hẳn là như thế.



Minh Diệu gật gật đầu.



- Dựa theo thứ tự mà nói, cô chính là thứ tư, cũng chính là đêm qua, con quái vật này sẽ tìm đến cô sau đó giết cô!



- Chờ một chút, vừa rồi ngài mới nói qua, trước kia thứ này cũng từng là con người?



Lưu Nhân nói xen vào.



- Ý của ngài là, con quái vật này là do người biến thành?



- Đương nhiên là người, chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao?



Minh Diệu chỉ vào con Quầy Linh đang chạy tán loạn ở xung quanh kết giới. Muốn từ bên trong chạy ra.



- Có đầu, có tay, có chân, đương nhiên là con người.



Lưu Nhân dán sát mặt vào cái kết giới, cẩn thận quan sát con Quầy Linh ở bên trong kết giới. Con Quầy Linh bị nhốt ở bên trong kết giới cũng giống như là mãnh thú bị nhốt trong lồng ở vườn bách thú. Tuy rằng hung mãnh như không thể đả thương người. Thứ này chính là người? Lưu Nhân có chút không rõ, rốt cuộc là thứ này có chỗ nào giống người? nếu như là cái loại cương thi hay là quỷ hồn linh tinh ở trong TV, thì còn có thể nhìn ra được bộ dáng con người một chút. Thế nhưng đồ vật này sao có thể là người được…Cũng chỉ có thể gọi là quái vật.



- Trong mắt của tôi, thứ này giống như là quái thú được nghiên cứu trong phim kinh dị phương tây.



Lưu Nhân nói.



- Sau lưng thứ này còn có một vết thương thật dài được khâu lại, nhìn thế nào cũng đều giống như kết quả thực nghiệm.



- Đừng nói những điều vô ích như vậy.



A Trạch cắt đứt lời nói của Lưu Nhân.



- Nếu phương pháp bình thường không làm nó bị thương được, như vậy phải làm thế nào mới có thể tiêu diệt con quái vật này?



- Rất đơn giản, giống như là lần đầu tiên ta gặp cô vậy.



Minh Diệu lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa.



- Tìm được thi thể của con quái vật này, thiêu hủy nó.



- Tôi không rõ.



A Trạch cau mày nói.



- Bản thể của con quái vật này không phải là thân thể của nó sao? Dùng lửa thiêu nó cũng không được sao?



- Cô không biết là con quái vật kia thiếu cái gì sao?



Minh Diệu nhả ra một đám khói, hắn một mực dùng dư quang quan sát Vương Tĩnh vẫn đang bảo trì trầm mặc ngồi trên ghế sa. Dường như là cô gái này bị sự kiện quỷ quái bất ngờ dọa, nhưng mà Minh Diệu nhìn ra được, biểu tình trên mặt của cô gái này tương đối mất tự nhiên.



- Thiếu cái gì vậy?



Hai người Lưu Nhân và A Trạch đều tiến đến trước kết giới, cẩn thận dí sát mặt vào kết giới để nhìn con Quầy Linh bên trong. Mà con Quầy Linh bên trong dường như cũng bởi vì đã giãy dụa ở trong kết giới quá lâu mà hao phí khá nhiều sức lực. Cho nên bây giờ giống như một cái thảm cũ nát vậy, cuộn lại nằm ở trên mặt đất, không hề nhúc nhích. Thứ này vốn là hoạt động về ban đêm, hơn nữa sức sống có hạn. Mà bây giờ là ban ngày, Minh Diệu bắt nó ở dưới ánh mặt trời lâu như vậy, tự nhiên là nó không có nhiều sức lực để giãy dụa.



- A! Tôi biết rồi, tôi biết rồi.



Diệp Tiểu Manh ở một bên làm ra một cái biểu tình tỉnh ngộ.



- Minh Diệu, chú đã nói, thứ này là do người biến thành, mà bây giờ lại thiếu một số bộ phận, như vậy nhất định là thứ con người có mà sau khi biến thành quái vật lại không có?



- Không sai.



Minh Diệu cười cười tán thưởng.



- Xem ra cái đầu nhỏ của cô cũng đã bắt đầu dậy thì, nói tiếp đi.



- Nếu phạm vi đã được thu hẹp như vậy, thì có thể dễ dàng đoán được.



Diệp Tiểu Manh híp mắt, biểu tình của nàng một bộ dương dương tự đắc.



- Thứ con người có, mà sau khi biến thành quái vật sẽ không có, rất đơn giản, chính là không có mạng.



- Lưu Nhân và A Trạch đều cười.



- Đang đùa sao…



- Cô thật ngu ngốc.



Minh Diệu nhảy dựng lên, đập vào đầu Diệp Tiểu Manh một cái.



- Đã chết đương nhiên là không có mạng, còn cần gì cô phải nói. Cũng không cần phải nói để cho người khác cười cho.



- Ô ô ô, người ta vốn dĩ không thông minh, chú còn luôn đánh vào đầu của tôi, càng ngày càng ngu đi.



Trong vành mắt của Diệp Tiểu Manh có chút nước mắt, ngồi ở trong góc vẽ các vòng tròn.



- Thân thể của nó…



A Trạch chỉ vào con Quầy Linh ở trong kết giới, nói.



- Vốn là tôi tưởng rằng con quái vật kia có hình dạng như vậy. Nhưng theo như lời của chú nói, con quái vật kia vốn cũng là người, như vậy thì rất kỳ quái. Toàn thân con quái vật này đều không có khung xương, ngoại trừ một bàn tay duy nhất ra.



- Keng keng keng, trả lời đúng.



Minh Diệu khẽ cười nói.



- Uy lực Lôi nguyền rủa của cô rất mạnh, hơn nữa vốn có thể có một chút hiệu quả tổn thương. Nhưng mà dù có thể thiêu hủy tấm thân thể này, nó cũng có thể khôi phục lại. Cũng là bởi vì bộ dáng thân thể này, cũng không phải là toàn bộ di thể của nó. Muốn tiêu diệt nó cần phải tìm toàn bộ thân thể của nó. Chính là toàn bộ xương cốt trong cơ thể nó.



- Nói như vậy chúng ta phải quay về thị trấn nhỏ kia một chuyến.



A Trạch cau mày nói.



- Xương cốt trong thân thể nó, và các bộ phận khác, rất có thể còn ở bên trong cái khách sạn của thị trấn nhỏ kia.



- Cái này cũng rất khó nói.



Lưu Nhân ngắt lời nói. Là một người cảnh sát, sức quan sát là tương đối quan trọng. Tự nhiên là có thể chú ý tới một số chi tiết nhỏ. Hắn chỉ vào con Quầy Linh kia nói.



- Có để ý đến vết thương kia ở trên thân thể con quái vật này không? Rất hiển nhiên, đạo vết thương này đã lưu lại từ rất lâu trước kia rồi, hơn nữa, trên mặt còn có dấu vết khâu lại. Như vậy đã nói lên, rất có thể xương cốt của con quái vật này đã bị người kia lấy ra. Hơn nữa khả năng lớn nhất chính là hung thủ đã giết chết con quái vật này từ mười năm trước lấy ra.



- Nếu nói như vậy, sự tình sẽ càng phức tạp.



A Trạch cảm giác sự tình càng ngày càng khó giải quyết.



- Theo như suy đoán của anh, vậy thì đã qua mười năm rồi, mà căn bản là không biết hung thủ kia là ai. Cho dù chúng ta có về tới cái thị trấn nhỏ kia thì cũng rất khó có thể tìm được xương cốt của con quái vật này. Ai biết được hung thủ đã giết chết cô bé kia mười năm trước lại còn lấy xương cốt da để làm gì? Ném đi, hay là làm ra chuyện tình biến thái gì đó. Dù sao thì sau khi đã giết người rồi, lại còn lấy xương cốt toàn thân ra, khâu miệng vết thương lại. Nhất định là thần kinh của hung thủ không bình thường. Mà tư tưởng của người không bình thường thì chúng ta lại không thể đoán được.


U Minh Trinh Thám - Chương #229