Chương 199: Thứ tự giết người. (2)



Minh Diệu liếc mắt nhìn Vương Tĩnh một cái. Vẻ mặt của cô gái này không phải là bộ dạng hoảng sợ khi nhìn thấy quỷ quái, mà là một loại biểu tình thực mất tự nhiên, có chút khẩn trương, có chút sợ hãi, còn có chút tự trách.



Con quái vật kia giống như là động vật nhuyễn thể không có hình dáng vậy, bị Minh Diệu đổ ra từ bên trong cái bình sứ nhỏ. Vừa mới thoát khốn, con quái vật kia liền dùng cánh tay duy nhất để chống đỡ trên mặt đất, bò tán loạn ra xung quanh, muốn chạy ra ngoài. Đáng tiếc, kết giới mà Hoài Tố bày ra tương đối vững chắc, nó chỉ có thể hoạt động ở một phạm vi rất nhỏ trong phòng mà thôi.



- Không cần sợ hãi, kết giới mà Hoài Tố bày ra tương đối vững chắc, con quái vật này không thể chạy ra ngoài được.



Minh Diệu nhìn thoáng qua Vương Tĩnh đang cực kỳ khẩn trương, tiếp tục nói.



- Mặc dù trước kia con quái vật này cũng là con người, nhưng mà sau khi biến thành quái vật đã bị mất đi trí nhớ và lý trí, cho nên cũng không cần phải lo lắng nó sẽ nhận ra người nào cả.



Chẳng lẽ hắn đã biết rồi sao?



Nghe Minh Diệu nói những lời này, trái tim Vương Tĩnh mạnh mẽ nhảy lên một chút, mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ướt cả góc áo.



- Cái này…Minh tiên sinh…



Lưu Nhân từ hoảng sợ phục hồi lại tinh thần, mở miệng nói.



- Thứ này…Chính là hung thủ giết người theo như lời ngài nói?



- Đúng vậy, chính là nó, tất cả mọi người đều là do nó giết.



Minh Diệu gật gật đầu.



- Thứ này gọi là Quầy Linh. Tên như ý nghĩa, chính là một loại quái vật trốn ở trong tủ quần áo.



- Chẳng trách, tôi vẫn cảm thấy cái tủ năm ngăn kia có chút cổ quái. Ngăn dưới cùng làm thế nào cũng không mở ra được, thì ra là thứ này trốn ở trong cái ngăn kéo đó.



A trạch tỉnh ngộ.



- Năng lực của Quầy Linh chính là gập lại thân thể của chính mình, giống như là một cái thảm lông hoặc là một bộ quần áo. Làm cho thân thể bẹp lại giấu ở trong tủ quần áo hoặc là trong ngăn kéo. Tới khi trong phòng không có ai hoặc là thời gian buổi tối liền chui trừ trong chỗ trốn ra, tìm kiếm đồ vật này nọ ở xung quanh. Thật giống như nó đang muốn tìm thứ gì đó, nhưng mà nó cũng không có mục đích gì cả, chỉ là bới lộn lung tung, hoặc là làm loạn đồ đạc mà thôi. Nếu ngươi phát hiện ra quần áo hoặc là những đồ vật khác vô duyên vô cớ bị xáo trộn hoặc là bị bẩn. Như vậy đã nói lên trong nhà của ngươi có thể có loại quái vật này tồn tại.



- Này…Nói đùa gì vậy…



Lưu Nhân lui về phía sau vài bước.



- Trong nhà có thứ này, vậy còn có thể sống sao?



- Thứ này…Ngoại trừ có chút đáng ghét ra, xét theo ý nào đó thì cũng có thể xem là vô hại.



Minh Diệu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua A Trạch.



- Nếu như không có người nào có ý định đi tìm nó.



- Nói bậy, tại sao có thể là vô hại.



A Trạch lập tức nói.



- Không phải là nó đã giết người sao? Trần Tự Lực, Ngô Thanh Thanh, Dương Nhan, ba mạng người. Không phải đều là bị con quái vật này giết sao?



- Ta nói rồi, nếu không có ai muốn đi tìm chỗ ở của nó thì nó vô hại.



Minh Diệu tiếp tục nói.



Thật ra, thứ này và ký sinh trùng trên thân thể cũng không sai biệt lắm. Ngoại trừ có chút đáng ghét ra thì không đến mức lấy mạng người. Nhưng mà…



Minh Diệu dừng một chút, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn A Trạch, tiếp tục nói.



- Nếu có người dùng phương pháp đặc biệt phát hiện ra sự tồn tại của nó, ví dụ như camera tự động, hoặc là màn hình theo dõi ghi lại được bộ dạng của nó, như vậy buổi tối nó sẽ bò ra ngoài, giết chết người phát hiện ra nó.



- Làm sao…Làm sao lại như vậy…



A Trạch lui về phía sau hai bước, vô lực ngồi ở trên ghế sa.



- Chẳng lẽ nói…



- Không sai, cũng là vì cô tưởng mình khôn ngoan, dùng camera ghi lại bộ dáng của nó, lại còn đưa ra cho ba người kia cùng xem, cho nên Quầy Linh mới chạy từ trong tủ quần áo ra giết chết bọn họ.



Minh Diệu cau mày nói.



- Cũng có thể nói, ba người kia thật ra là bị cô hại chết.



- Minh Diệu…



Diệp Tiểu Manh kéo áo Minh Diệu, nhỏ giọng nói.



- Chú cũng không thể nói nhẹ nhàng hơn được sao…



- Thẳng thắn sao?



Minh Diệu cười lạnh một tiếng.



- Đây là một bài học, một bài học xương máu. Nếu bài học này có thể nhắc nhở cho cô ta biết sau này không nên làm những việc vượt quá khả năng của mình, thì như vậy ta cũng ngại mà nói thẳng ra một chút.



- Chú nói không sai…



A Trạch cúi đầu, nhỏ giọng nói.



- Việc này đích xác là trách nhiệm của tôi…Là tôi hại chết ba người bọn họ…Ba người bọn họ đã chết, mà tôi lại còn sống…



Diệu Tiểu Manh nhanh chóng ngồi xuống, nhỏ giọng an ủi A Trạch, vứt cho Minh Diệu một cái lườm hung tợn và xem thường.



- Thứ này, lúc giết người sẽ lén chạy đến phòng của người kia, dùng oán khí trong thân thể mà thôi miên người đó, làm cho người ta tiến vào một trạng thái vô cùng uể oải, vô vọng cuối cùng là mê man. Tiếp sau đó sẽ lén leo lên lưng người kia, dùng dao đâm từ phía sau rồi giết chết.



Chứng kiến bộ dáng của A Trạch, Minh Diệu cũng có chút không đành lòng. Những lời vừa rồi đối với một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi mà nói, thật sự là cũng có chút quá nặng lời. Nhưng mà lời đã nói ra khỏi miệng, không thể thu lại được. Minh Diệu lập tức đổi đề tài.



- Hơn nữa thân thể của thứ này có thể tùy ý cong lên, gấp lại, đè ép, cho nên có thể tiến vào những chỗ có khe hở, mà không bị ảnh hưởng gì cả.



- Thì ra là thế.



Lưu Nhân tỉnh ngộ.



- Chẳng thể trách, ở hiện trường căn bản là không hề có dấu hiệu người nào đột nhập vào, cả vụ án đều là án mạng trong phòng kín. Thì ra vụ án này không phải là do người làm.



- Nói như vậy, con quái vật này là dựa theo thứ tự người nhìn thấy nó để giết người sao?



A Trạch ngẩng đầu, vẻ uể oải trên mặt đã biến mất. Sự tình đã xảy ra rồi, có tiếp tục ở chỗ này tự trách cũng không kịp nữa, không bằng làm việc gì đó để bồi thường.



- Trong bốn người các cô, người bị chết đầu tiên chính là người đàn ông kia.



Minh Diệu nghĩ nghĩ.



- Theo như suy đoán của ta, thứ này là căn cứ theo thứ tự ở trong căn phòng đó của mấy người mà định ra trật tự giết người.



- Nhưng mà người ở phòng đó đầu tiên chính là Ngô Thanh Thanh, nhưng mà tại sao người chết đầu tiên là Trần Tự Lực?



A Trạch hỏi.



- Vậy sao…Theo suy đoán của tôi, cái này có liên quan đến tập tính của con quái vật.



Minh Diệu sờ sờ cái cằm đầy râu nói.



- Năng lực nhân thức của con quái vật kia có hạn, trí lực không cao. Nếu nó biết ngươi đã phát hiện ra nó, như vậy buổi tối ngày hôm đó nó liền chạy đến phòng của ngươi để giết chết ngươi. Nhưng mà nếu ngươi không ở trong phòng của mình, như vậy nó liền đi tìm ngươi. Nếu trong cái phòng kia còn có người khác ngủ, như vậy con quái vật sẽ tưởng người đang ngủ ở trong phòng đó là ngươi. Như vậy trước tiên hắn sẽ giết người đang ngủ ở trong phòng của ngươi, sau đó mới đi giết ngươi.



- Nói như vậy, thanh âm đêm hôm đó tôi nghe thấy cũng không phải là ảo giác.



A Trạch nghĩ nghĩ.


U Minh Trinh Thám - Chương #228