Chương 196: Tìm kiếm cô bé may mắn còn sống sót. (2)



- Thật vậy sao? Thật tốt qua.



Vương Tĩnh kích động ôm lấy Lưu Nhân.



- Thật sự là rất cảm ơn anh.



Cảm giác mềm mại ở trong lòng thực sự là không tệ, nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Vương Tĩnh cũng cảm thấy được dường như phản ứng của mình có chút không ổn, vội vàng buông lỏng cánh tay đang ôm Lưu Nhân ra, sắc mặt có chút ửng đỏ.



- Cái này, Vương tiểu thư, cô bé cô muốn tìm cũng không có ở thành phố này, chúng ta cần phải đi xe lửa.



Sắc mặt của Lưu Nhân có chút xấu hổ nói.



- Có thể phải đi trong vài ngày, tốt nhất là cô hãy gọi điện thoại thông báo cho cha mẹ hoặc là bạn trai đi.



- Tôi không có bạn trai.



Vương Tĩnh lắc lắc đầu.



- Hơn nữa tôi cũng không muốn cho người nhà của tôi biết chuyện này.



- Không có sao…Ừ, vậy thì tốt quá…



Lưu Nhân lẩm bẩm nói.



- Lưu cảnh sát, anh vừa nói gì vậy?



Lưu Nhân lẩm bẩm, Vương Tĩnh cũng không nghe thấy.



- Tôi có nói gì sao? Ha ha. Không có gì, không cần để ý.



Lưu Nhân làm bộ dường như không có việc gì, cười. Nhưng mà diễn cảm thì lại không có tự nhiên như vậy.



- Gọi tôi là Lưu Nhân được rồi, cứ goi Lưu cảnh sát gì đó, có chút cứng nhắc quá. Bất kể nói như thế nào thì chúng ta cũng có thể xem như bạn bè.



- Ừ, Lưu Nhân, đa tạ anh.



Vương Nhĩ gật gật đầu, có chút ngượng ngùng.



- Anh cũng cứ gọi tôi là Vương Tĩnh thì được rồi.



- Quyết định như vậy đi, tôi đi chào hỏi mọi người, buổi tối nay chúng ta sẽ cùng ngồi xe lửa đi.



Lưu Nhân nói với Vương Tĩnh, mở cửa rời đi.



- Không tệ, có tiến triển.



Lưu Nhân hung hăng vỗ một cái trên hành lang.



Sau khi Lưu Nhân báo cáo mọi chuyện, liền gọi Vương Tĩnh lên xe lửa. Vốn loại chuyện này không cần hắn phải đi làm, nhưng mà hắn cứ kiên trì. Mà lãnh đạo dường như cũng biết tâm tư của hắn, nên mắt nhắm mát mở để cho hắn tùy ý đi. Lưu Nhân cũng thật không ngờ, một cuộc hành trình nhìn như bình thường này, lại trở thành một cuộc hành trình ác mộng.



Tới thành phố A Trạch ở thì sắc trời vẫn còn chưa sáng. Ngồi xe lửa một đêm, Lưu Nhân cảm giác thân thể có chút mệt mỏi. Vốn đề nghị trước tiên cứ tìm khách sạn, ngủ một giấc rồi nói sau. Nhưng mà Vương Tĩnh lại kiên trì muốn đi tìm cô bé kia trước. Lưu Nhân thật sự là phải chiều theo nàng. Vừa rạng sáng liền dẫn Vương Tĩnh, dựa theo địa chỉ ở trong tư liệu mà đi tìm. Ở trong lòng khẩn cầu, ngàn vạn lần không bị người ta hiểu lầm.



Dựa theo địa chỉ, Lưu Nhân đi tới gõ cửa nhà A Trạch, nhưng không có ai mở cửa. Mà gọi điện thoại cho A Trạch thì đang ở trạng thái tắt máy.



- Kỳ quái, nếu như là đang ngủ, điện thoại tắt máy thì còn có thể hiểu được. Nhưng mà trong nhà không có ai mở cửa thì không thể nào nói nổi.



Lưu Nhân lại gõ cửa, vẫn không ai ra mở cửa như cũ.



- Dường như…Có âm thanh…



Vương Tĩnh ở bên cạnh Lưu Nhân nói.



- Có tiếng động?



Lưu Nhân dán lỗ tai lên trên cửa, dường như ở bên trong mơ hồ có thể nghe thấy bên trong có tiếng động kỳ quái truyền ra. Cụ thể là cái gì thì Lưu Nhân cũng không nói lên được.



- Chẳng lẽ vụ án này là thuộc loại giết người hàng loạt?



Lưu Nhân mãnh mẽ giật mình một cái.



- Đội ngũ du lịch bốn người, hiện tại chỉ có cô bé này còn sống. Nếu như trên đường bọn họ gặp sự tình gì mới đưa đến việc bị giết, nói như vậy thì không chừng cô bé này đang gặp nguy hiểm.



Mặc dù không thuộc phạm vi điều tra, nhưng mà Lưu Nhân cảm thấy chuyện này không buông tha được, liên quan đến một mạng người, còn cả ba người đã chết nữa. Hắn quyết định trước tiên cứ vọt vào trong phòng tìm hiểu sự tình rồi nói sau.



- A, mệt mỏi quá. Ngủ ở rạp chiếu phim thực không phải là cái ý kiến hay gì.



Minh Diệu duỗi cái lưng mệt mỏi, cảm giác lưng có chút đau. Từ trong rạp chiếu phim đi ra, chẳng qua chỉ là bốn giờ sáng mà thôi, sắc trời vẫn còn là một mảnh tối đen.



- Không có sức, chưa từng thấy người đàn ông nào không có sức lực như anh.



Hoài Tố ở bên trong cái nhẫn vỡ nói.



- Khó khăn lắm mới có một lần đưa tôi đi xem phim, lại chọn xem phim khuya như vậy. Xem phim khuya thì cũng không, lại còn chọn một cái rạp chiếu phim tệ như vậy. Hiệu quả âm thanht hật tệ, phim cũng không có rõ ràng, màn sân khấu cũng thiếu. Nhưng cái này thì tôi cũng nhịn, nhưng mà anh lại cho rôi xem cái bộ phim điện ảnh gì đó, “Lang Tai Ký”, “ Phong Vân 2”, “ Khí Suyễn Hu Hu”. Đây là anh có ý gì.



- Làm sao chứ?



Minh Diệu hỏi.



- Đấy không phải là phim truyện sao? Cô thích xem phim mà.



- Xin anh, phim truyện gì mà như vậy.



Trong miệng Hoài Tố tràn ngập oán khí.



- Ba bộ phim này căn bản chính là lừa tiền, chẳng thể nhìn được cái gì cả.



- Âm thanh không rõ ràng cũng có chỗ tốt.



Minh Diệu vỗ vỗ mặt, để làm cho mình thanh tỉnh một chút.



- Ít nhất thì tôi cũng ngủ được rất thoải mái, đã lâu không có ngủ ngon như vậy. Bình thường tôi đều phải lăn qua lộn lại hơn nửa canh giờ mới có thể ngủ, lần này không đến ba phút là đã ngủ được rồi.



- Tóm lại, tôi rất không hài lòng.



Hoài Tố ở trong cái nhẫn lớn tiếng kháng nghị.



- Tôi muốn xem phim 3D.



- Đừng oán hận.



Minh Diệu nhìn đồng hồ trên tay.



- Thời gian cũng không sai biệt lắn, đi làm việc thôi.



Ngựa quen đường cũ tiến vào trong nhà A Trạch, Minh Diệu không có bật đèn, móc cái đèn pin trong lồng ngực ra. Theo như lời nói của Minh Diệu, thì làm trộm phải giống trộm. Nửa đêm bật đèn thì thuộc loại ăn cướp.



- Đúng vậy, là vật kia.



Minh Diệu dùng đèn pin chiếu vào cái bát lật úp buổi chiều đặt ở trong góc. Cây bút chì dựng thẳng đứng ở bên trên ban đầu đã bị rơi xuống, lăn đi trên mặt đất. nếu không phải là có người nào đó, hoặc là vật gì hoạt động ở trong phòng, như vậy thì chỉ có thể có động đất.



- Thật đúng là phiền toái.



Hoài Tố từ trong lòng Minh Diệu chui ra, hiện thân hình.



- Thứ này nếu không biết được ngồn gốc của nó ở chỗ nào thì không có cách nào tiêu diệt sạch.



- Không có biện pháp, trước tiên cứ vây khốn nó lại, rồi mới đi tìm nguồn gốc của nó sau.



Minh Diệu đứng dậy.



- Nhất định thứ này là do A Trạch mang về, có lẽ nàng biết địa phương của nó. Hoài Tố, hiện tại vật kia còn ở trong phòng sao?



- Không, có lẽ sau khi nó chui vào phát hiện trong phòng không có ai liền đi ra ngoài tìm người rồi.



Hoài Tố dạo quanh căn phòng một vòng, lắc lắc đầu.



- Làm sao bây giờ?



- Chờ nó trở về là được rồi.



Minh Diệu lấy một điếu thuốc từ trong túi ra.



- Nhớ rõ, nó vừa về đến nơi thì liền dùng kết giới vây kín căn phòng lại, tôi sẽ thu thập nó!



Minh Diệu lấy một tấm phù từ bên trong túi ra, dùng đèn pin chiếu sáng nhìn lại. Xác định đúng là cái phù mình muốn tìm thì dán lên người của mình, ngồi ở trong góc hút huốc. Công việc canh gác thì cứ giao cho Hoài Tố. Dù sao thì là một Quỷ Hồn, linh cảm so với Minh Diệu thì linh mẫn hơn nhiều. Nếu con quái vật kia trở về phòng, nhất định Hoài Tố sẽ biết đầu tiên.


U Minh Trinh Thám - Chương #223