Chương 193: Tử vong vẫn chưa kết thúc. (1)



- Tôi tiễn các cô đến đây thôi.



Lão Lưu gãi gãi đầu.



- Báo cáo công tác lần này, trở về tôi còn phải hao tổn tâm trí.



Nói xong Lão Lư liền hướng về phía Dương Nhan đang gửi hành lý ở phía xa xa khoát tay áo, rồi xoay người rời đi.



- A Trạch, lần này thực sự cần đa tạ cậu.



Dương Nhan lôi tay A Trạch nói.



- Nếu không phải là có cậu, chỉ sợ tôi cũng sẽ bị con quái vật kia giết chết, Lần này sau khi chia tay không biết còn có cơ hội gặp mặt hay không. Nhớ kỹ số điện thoại của tôi, nếu có việc gì cần hoặc là đến thành phố của tôi thì gọi cho tôi nha.



- Số điện thoại tôi đã lưu lại rồi, nếu có việc gì cần, tôi sẽ gọi cho cô.



A Trạch gật gật đầu.



- Nhưng mà…Thôi quên đi, máy bay của cô sắp cất cánh rồi, chia tay ở chỗ này đi.



A Trạch nói dứt lời, liền xoay người hướng về phía cửa máy bay của mình.



- Nếu như không có việc gì không cần thiết, hy vọng là không cần phải gặp lại.



Trong lòng A Trạch có một cỗ cảm giác áy náy không thoải mái. Nàng mơ hồ cảm thấy chuyện lần này dường như có một tia quan hệ với nàng. Lại nói tiếp, con quái vật kia ngây người ở trong phòng đó mười năm nhưng mà cũng chưa từng nghe nói đến có án mạng phát sinh. Mà lần này Trần Tự Lực và Ngô Thanh Thanh chết, có liên quan đến việc mình tiết lộ chân tướng của con quái vật kia cho bọn họ.



Có lẽ…Nếu mình không nói ra sự thật của việc lạ kia phát sinh thì nói không chừng hai người kia cũng sẽ không chết…



Không lâu trước đó, ở ngay tại đại sảnh sân bay này, bốn người lần đầu tiên gặp mặt. Mà bây giờ chỉ còn lại hai người Dương Nhan và A Trạch là về tới sân bay này. Mỗi người đi một ngả. Mà hai người kia thì đã rời xa nhân thế.



- Trong cái ba lô này có vật gì vậy.



Chỗ vận chuyển hành lý của sân bay, một nhân viên vận chuyện dùng một tay nhấc một cái ba lô lên.



- Làm sao lại tanh như vậy, không phải là bên trong có chứa thứ gì đó ghê tởm đấy chứ.



- Tanh? Không thể nào, tôi ngửi xem.



Một nhân viên vận chuyển khác cũng xúm vào.



- Không có mùi gì, có phải là lỗ mũi của cậu có vấn đề hay không?



- A?



Nhân viên vận chuyển kia lại cầm cái ba lô lên, đưa lên mũi ngửi ngửi.



- Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng còn cách thật xa đã ngửi thấy rồi mà.



- Tôi thấy là lỗ mũi của cậu bị vợ cậu nhéo đến mức bị hỏng rồi.



Đồng nghiệp nở nụ cười hắc hắc.



- Thế nào, ngày hôm qua trở về lại bị vợ cậu túm mũi bắt cậu làm việc nhà à?



Nhân viên vận chuyển kia cũng cười hắc hắc, không thèm để ý nữa mà ném cái ba lô kia lên xe chờ hành lý. Cái ba lô kia dường như chính là một cái ba lô của Dương Nhan.



Từ sân bay về tới thành phố của mình, Dương Nhan ném cái ba lô sang một góc, nằm ở trên giường không muốn động đậy nữa. Đây cũng làm một căn phòng nhỏ thuê chung với một người bạn. Bởi vì đang trong thời gian nghỉ nên người bạn kia đã đi về nhà. Bây giờ chỉ còn lại một mình Dương Nhan ở nơi này.



- Thật không ngờ, lần này đi du lịch lại có thể gặp phải loại chuyện này.



Dương Nhan nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà mà ngẩn người.



- Nếu không phải tự mình trải qua, ai có thể nghĩ đến trên thế giới này thật sự có loại tồn tại đáng sợ đó.



Nhớ tới Ngô Thanh Thanh và Trần Tự Lực, Dương Nhan đột nhiên cảm giác mình thực sự may mắn. May mắn là lúc ấy A Trạch đã cho mình số điện thoại. Nếu không thì…Dương Nhan dùng mình một cái, không biết hiện tại mình sẽ như thế nào rồi. Đột nhiên nàng cảm thấy lạnh người.



Dương Nhan bật đèn, lấy máy tính ra. Nàng muốn viết lại tất cả những chuyện này, tuyên bố lên trên mạng. Cho dù là người khác cho rằng nàng đang bịa chuyện cũng được, cười nàng bị bệnh tâm thần cũng tốt. Dương Nhan cảm thấy hai cái tính mạng con người của Ngô Thanh Tranh và Trân Tự Lực, không thể cứ như vậy mất đi không công, hẳn là phải ưu lại chút gì đó.



Ngón tay lướt nhanh ở trên bàn phím, Dương Nhan viết lại từ đầu đến cuối những chuyện đã xảy ra trong lần du lịch này. Thị trấn nhỏ, việc lạ, quái vật, đoạn băng ghi hình đáng sợ, hai người chết, cô gái biết pháp thuật, còn cả câu chuyện về cô gái mất tích mười năm trước của bà chủ khách sanh. Hơn nữa cả một ít dự đoán của Dương Nhan. Nàng viết lại toàn bộ những chuyện này rồi công bố trên mạng.



Mở thư mục ra, Dương Nhan nhìn thấy cái bản sao đoạn băng ghi hình làm cho người ta dựng tóc gáy của A Trạch. Dương Nhan có chút do dự. Có nên công bố thứ này ở trên mạng hay không đây? Dù cho có công bố nó lên trên mạng thì sao? Có bao nhiêu người có thể tin tưởng nó là thật đây?



Vẫn là cứ công bố lên đi, ta kể lại chuyện ta đã gặp phải, tin hay không thì tùy. Dương Nhan đem cả đoạn băng kia phát tán lên trên mạng.



- Mệt mỏi quá…



Đi đường mệt nhọc cả ngày khiến Dương Nhan cảm giác bả vai của mình có chút đau nhức. Nàng duỗi cái lưng mệt mỏi, cần lấy quần áo sạch rồi đi vào trong nhà vệ sinh, muốn tắm rửa một cái rồi đi nghỉ ngơi sớm.



Nước ấm phung lên người, mang đi cảm giác mệt mỏi. Dương Nhan cảm thấy hình như mình đã trải qua mấy đời. Trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, từ vui vẻ đến sợ hãi, rồi đến bây giờ là an tâm. Cảm xúc thay đổi nhanh như vậy khiến cho nàng có cảm giác không biết nên làm thế nào.



- A? Có mùi hương gì đó?



Một cỗ hôi thối nồng đậm truyền vào trong mũi của nàng. Từ trong phòng tắm đi ra, nàng theo mùi hương kia mà tìm đến liền phát hiện ở trong tủ lạnh dưới bếp có một trái sầu riêng chưa ăn. Dường như hương vị chính là từ nơi này phát ra.



Nhất định là người bạn của nàng mua, sau đó quên mất nên nó vẫn đặt ở trong tủ lạnh. Dương Nhan bịt mũi cầm quả sầu riêng ra ném vào trong thùng rác. Thứ này nghe nói là ăn rất ngon, nhưng mà Dương Nhan cũng không dám nhấm nháp. Bởi vì ngửi thấy cái mùi này, một chút cảm giác muốn ăn nàng cũng không có. Nàng thật hoài nghi, vì sao mà người bạn của mình lại có thể chịu đựng được cái mùi hương này mà đút miếng sầu riêng vào miệng.



Có lẽ quả sầu riêng này đã để ở trong tủ lạnh nhiều ngày rồi, dù cho Dương Nhan có bọc nó lại rồi ném ra ngoài thùng rác thì cái mùi hôi thối này vẫn tràn ngập ở trong phòng.



- Chết tiệt, vì sao mà vừa rồi tiến vào lại không ngửi thấy chứ.



Dương Nhan bịt mũi cầm lọ nước hoa xịt khắp phòng, muốn dùng mùi của nước hoa để át đi cái mùi thối kia.



Thật vất vả mới có thể phun nước hoa ở khắp phòng, rốt cục thì cũng không ngửi thấy cái mùi tanh tưởi này nữa. Dương Nhan buồn bực ném lọ nước hoa sang một bên, thay áo chuẩn bị đi ngủ.



Đi đến chỗ cái tủ quần áo, Dương Nhan nhìn thấy cánh cửa tủ mở ra. Là vừa rồi quên không đóng hay sao? Dương Nhan không nhớ rõ nổi, lúc trước lấy quần áo để đi tắm rửa có đóng cửa tủ hay không nàng cũng không có để ý. Lấy bộ quần áo ngủ ở trong tủ ra, đóng cánh cửa tủ lại.



Trong một góc tủ quần áo, có một miếng vải không dễ dàng phát giác nằm im lặng ở nơi này. Bốn phía có chút cháy đen, dường như là dấu vết vì bị lửa đốt vậy.


U Minh Trinh Thám - Chương #217