Chương 190: Cô gái không biết họ.



- Không phải quỷ, là quái vật. Hai thứ này cũng không thể nói là một được.



A Trạch nói.



- Vốn ý của tôi là, để cho bọn họ ở cùng chỗ với tôi, có lẽ dựa vào năng lực của tôi, có thể bảo bộ được cho bọn họ. Nhưng mà thật không ngờ, bọn họ lại không nghe lời của tôi. Rời khỏi cái thị trấn kia. Kết quả là con quái vật kia thật sự là đã đi theo bọn họ. Lại còn giết chết Trần Tự Lực và Ngô Thanh Thanh.



- Quái vật?



Không thể phụ nhận, lời nói của A Trạch đã vượt xa khỏi phạm vi nhận thức của Lão Lưu. Nếu mà A Trạch nói là có quỷ giết người, Lão Lưu còn có thể cảm thấy được hơi có chút khuôn phép. Dù sao thì thứ quỷ quái này tuy rằng chưa từng tận mắt chứng kiến, nhưng mà trên TV thì đã nhìn thấy không ít, còn có hình thượng cụ thể. Nhưng mà cái thứ quái vật này…Rốt cuộc là vật gì?



- Đúng vậy, thứ này là quái vật. Có thể nói cho tôi nghe một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra được không? Như thế nào mà mấy người lại gặp phải con quái vật này?



Lão Lưu cảm thấy nếu A Trạch không phải là kẻ điên, như vậy thì chính là thiên tài, Mà câu hỏi của chính mình không phải là kẻ điên thì cũng là kẻ ngốc.



A Trạch suy nghĩ lại một chút, kể lại toàn bộ câu chuyện gặp được ở cái thị trấn kia cho Lão Lưu nghe, Dương Nhan ở một bên ngẫu nhiên cũng sẽ chen vào một hai câu.



- Cô có tận mắt thấy qua con quái vật kia không?



Lão Lưu cảm thấy người thiếu nữ trước mặt này, nhất định là kẻ điên, Nếu như là người bình thường, nhất định sẽ chạy xa khỏi chỗ đó, tựa như Trần Tự Lực và bạn của hắn. Nhưng mà A Trạch lại chạy chạy đến chỗ đó, tựa như kỳ vọng có thể đánh một hồi với con quái vật kia mới đã nghiền.



- Có thể cho tôi xem đoạn băng ghi hình mà nhóm các cô đã quay lại được hay không?



Dương Nhan gật gật đầu. Nàng cảm giác chuyện này không có đơn giản như vậy. Cho nên sau hôm đó, cũng không có xóa mất cái đoạn băng ghi hình kia. Nàng mở máy tính ra, mở đoạn băng ghi hình kia đưa cho lão Lưu xem.



Xem đoạn băng ghi hình xong, Lão Lưu xoa cái đầu, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc lá, sau đó rít một hơi thật sâu, nửa ngày sau cũng không có nói gì.



- Đầu óc của tôi có chút rồi loạn. Cô để cho tôi suy nghĩ một chút đã.



Lão Lưu hồi tưởng loại toàn bộ các sự việc trong đầu một lần.



- Nói thật, những việc cô vừa nói, dù cho la ai thì cũng không tin tưởng. Nếu không phải là chuyện đêm qua thật là quỷ dị, tôi nghĩ nhất định sẽ gọi điện kêu xe cứu thương đến đưa cô đến bệnh viện tâm thần. Nhưng mà nhìn đoạn phim được ghi lại kia, tôi lại không thể không tin. Cảnh tượng kia thật sự là quá quen thuộc. Tối hôm qua máy quay của chúng tôi cũng đã quay được một số hình ảnh quỷ dị cực kỳ giống cái hình ảnh kia. Tôi cảm thấy được chuyện này, nếu không phải là do tôi quá mệt nên xuất hiện ảo giác thì cũng chính là hai người các cô cùng tên khám nghiệm tử thi hợp tác với nhau để chơi tôi.



- Đây không phải là ảo giác, đây là sự thật chân thực.



A Trạch nói.



- Chưa thấy qua không có nghĩa là không tồn tại. Thứ này đích thật là tồn tại ở xung quanh chúng ta. Nhưng mà có rất ít người có thể tiếp xúc với nó.



- Trước tiên thì cứ ghi việc này vào báo cáo đi. Tôi nghĩ diễn cảm của cục trưởng nhất định sẽ rất thú vị.



Lão Lưu cười cười tự giễu.



- Được rồi, tôi tin tưởng cô. Như vậy bây giờ chúng ta phải làm cái gì? Tôi có thể giúp cô. Tuy rằng tôi không phải là hòa thượng đạo sĩ hay là pháp sư linh tình gì, nhưng mà làm những công việc chân tay thông thường thì không có vấn đề.



- Việc chúng ta cần phải làm bây giờ chính là đợi.



A Trạch nở một nụ cười. Đối mặt với loại sinh vật không biết này, cũng không có điều gì lắm chắc, có nhiều người giúp đỡ cũng tốt. Tuy rằng Lão Lưu không phải là một người có linh năng lực gì cả, thế nhưng làm cảnh sát nhiều năm như vậy, sát khí trên người tương đối nặng. Yêu ma quỷ qái thông thường đều không muốn đi trêu trọc hắn. Có lẽ trong thời khắc mấu chốt hắn có thể đánh thức A Trạch khỏi bị thôi miên.



- Chờ? Chờ cái gì?



Lão Lưu hỏi.



- Không đi đến cái thị trấn nhỏ kia sao?



- Không cần phải trở về.



A Trạch lắc lắc đầu.



- Nếu Trần Tự Lực bị giết ở trong khách sạn, Ngô Thanh Thanh bị giết ở trại tạm giam, như vậy có thể chứng minh con quái vật kia đã đi theo bọn hắn tới nơi này. Tôi nghĩ mục tiêu kế tiếp của con quái vật này không phải là tôi mà là Dương Nhan.



Dương Nhan nghe thấy như thế thì không thể hciuj nổi mà run rẩy một trận.



- Hay là tôi phải một đội người đến bảo hộ các cô đi.



Lão Lưu nói.



- Tôi cũng không muốn tiếp tục thấy có người chết.



- Không cần, ông có phải nhiều người đến hơn nữa cũng không có tác dụng. Chưa cần nói đến việc con quái vật kia còn có năng lực thôi miên làm cho người ta hôn mê. Mà dù cho năng lực hôn mê của nó không có tác dụng đối với người của ông thì sao. Nếu nó nhìn thấy có nhiều người lại không dám tới thì sao? Thứ này chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, một lần đến không thành công thì có thể đến lần thứ hai, hai lần không thành công thì có thể ba lượt. Hai người chúng tôi cũng không thể sống cả đời trong sự bảo vệ của các ông được.



- Vậy thì phải làm sao bây giờ?



Lão Lưu nhìn A Trạch.



- Cô chẳng qua chỉ là một cô bé lớn tuổi hơn con của tôi một chút mà thôi, làm sao có thể đấu với thứ này? Sẽ rất nguy hiểm.



- Không nên đánh đồng tôi với những người bình thường.



Đối với lời nói của Lão Lưu, A Trạch chẳng thèm ngõ ngàng tới. Tay nàng nhẹ nhàng run lên, một thanh kiếm băng trong suốt sắc bén liền xuất hiện ở trên tay của nàng.



- Thấy không? Tôi cũng không phải là loại người tay không tấc sắt như người bình thường.



- Cô…Cô biết pháp thuật?



Lão Lưu bị dọa cho sợ ngây người. Cô bé này…Là làm ảo thuật sao? Làm sao lại đột nhiên xuất hiện một món đồ chơi trên tay vậy.



- Mọi người đều có linh lực, nhưng mà có người có nhiều, có người ít, có thể phát huy được linh lực của mình ra ngoài.



A Trạch thu hồi linh lực.



- Mà loại người có thể biến linh lực thành thủ đoạn công kích là những người có linh năng lực. Tôi chính là một người trong số đó.



- Người có linh năng lực…



Lão Lưu lặp đi lặp lại mấy chứ này trong miệng.



- Cái tên này so với những đạo sĩ thần côn linh tinh gì đó thật là dễ nghe hơn một chút.



- Tóm lại là tôi cần ông giúp đỡ. Nếu mà tôi lâm vào trong trạng thái bị hôn mê thì mặc kệ là ông dùng phương pháp gì, nhất định phải đánh thức tôi dậy.



A Trạch nói.



- Tôi có thể đưa ra được một cái kết luận là con quái vật này chỉ hoạt động sau nửa đêm. Nói cách khách chính là sau mười hai giờ sáng mới đi ra giết người. nhưng mà còn có vài thứ tôi vẫn còn chưa rõ. Nó luôn xuất quỷ nhập thần, không có bất kỳ quy luật gì đáng nói. Mặc kệ ngươi ở địa phương nào, dường như nó cũng có thể tìm được ngươi. Hơn nữa tư thế xuất hiện cũng rất quỷ dị. Nhất là lúc mới bắt đàu, bốn người chúng tôi đều đã ở trong căn phòng kỳ quái đó, nó cũng từng xuất hiện qua, nhưng lại không có giết người. Có thể là sau khi chúng tôi rời đi, nó mới bắt đầu giết người. Nếu muốn giết người, như vậy thì vì sao mà lúc ở trong cái khách sạn đó lại không động thủ.


U Minh Trinh Thám - Chương #213