Chương 189: Bóng đen trong phòng tạm giam. (1)



- Đúng vậy, chính là cái miệng vết thương này.



Nhân viên khám nghiệm tử thi gật gật đầu.



- Cũng giống y hệt như miệng vết thương của người đàn ông kia. Thủ pháp tương tự, tôi đã đo qua, ngay cả độ rộng của miệng vết thương, còn cả vị trí cũng đều giống nhau. Đều là một nhát dao đâm vào tim, mất máu quá nhiều mà chết.



- Này…Này…Từ phía sau lưng…



Lão Lưu cảm giác việc này có chút khó có thể lý giải.



- Tôi vốn còn đang suy nghĩ xem cô gái này đã dùng cách nào để giấu được hung khí trên người mà không bị chúng ta phát hiện. Nhân cơ hội bị giam giữ ở phòng tạm giam tối hôm qua, liền lấy hung khí ra tự sát. Nhưng mà bây giờ thì…



- Đúng vậy, tuyệt đôi không thể nào là tự sát.



Nhân viên khám nghiệm tử thi gật gật đầu.



- Hiện trường cũng không có hung khí, cũng không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy là có kẻ đột nhập vào. Hơn nữa tốt nhất là tôi cảm thấy anh nên xem đoạn phim ghi hình tối hôm qua, chuyện này thật sự là rất quỷ dị.



- Đây là cậu muốn cho tôi xem cái gì?



Lão Lử chỉ vào cái đồ hồ đo trên màn hình, cau mày hỏi.



- Đây rốt cuộc là cái gì? Một đoạn phim kinh dị ngắn à?



Trên màn hình hiển thị, một con mắt che kín tơ máu chiếm hết cả cái màn hình.



- Đây là đoạn phim mà máy quay của chúng ta ghi lại được tối hôm qua.



Nhân viên khám nghiệm tử thi nói.



- Từ lúc hơn hai gờ sáng cho đến ba giờ sáng, trong khoảng thời gian này, máy quay luôn ghi được cái dạng hình ảnh này. Mãi cho đến hơn ba giờ, máy quay mới khôi phục bình thường. Mà tôi đoán chừng nạn nhân tử vong ở trong khoảng thời gian này. Người con gái kia, hẳn là bị giết chết trong khoảng thời gian này.



- Ý của cậu là, đoạn băng ghi hình này bị người ta động tay động chân? Hung thủ có thể là người ở trong cục của chúng ta?



Lão Lưu hỏi.



- Cái này tôi không rõ ràng lắm, nhưng mà đoạn phim này đích thật là có vấn đề. Hơn nữa phòng để những đoạn băng ghi lại được buổi tối đều bị khóa, nếu không có chìa khóa thì không thể đi vào mà sửa đổi nội dung đã ghi lại được, Mà cái chìa khóa phòng kia cũng chỉ có người trông coi trại giam có.



Nhân viên khám nghiệm tử thi lắc lắc đầu.



- Nhưng mà tôi cảm thấy không thể là người trong bộ chúng ta làm được.



- Nếu như là người trong bộ của chúng ta, nư vậy người này hẳn là có chìa khóa của phòng chứa thiết bị theo dõi, hơn nữa còn có cả chìa khóa của phòng tạm giam nữa.



Lão Lưu nghĩ một lát nói.



- Hơn nữa rất có thể là là hai người này cùng làm. Nhưng mà bất kể là phòng tạm giam hay là phòng theo dõi đều không có dấu vết có người đột nhập vào. Mà nhân viên trực ban của trại tạm giam cũng có nói qua, không có người nào tiến vào phòng tạm giam.



- Trước khi anh đến, tôi cũng hỏi qua mấy người ở phòng bên cạnh. Các nàng cũng nói là không có nghe thấy cánh cửa phòng tạm giữ bị mở ra.



Nhân viên khám nghiệm tử thi nói.



- Anh cũng biết, cửa phòng tạm giam là cửa sắt, nếu như muốn mở ra thì không có khả năng không phát ra thanh âm.



- Việc này càng ngày càng quỷ dị.



Lão Lưu rùng mình một cái, không biết là bởi vì thời tiết lạnh, hay là bị việc này dọa.



- Chẳng lẽ là thật sự gặp quỷ?



- Mà từ cái đoạn băng ghi lại kia, tôi còn phát hiện được một chỗ không bình thường.



Nhân viên khám nghiệm điều khiển chuột, chỉnh đoạn băng ghi hình về thời điểm hai mươi phút.



- Anh chú ý xem chỗ này.



Trên đoạn băng ghi hình, Ngô Thanh Thanh cúi đầu, cuộn tròn ở trong góc dường như là đang ngủ.



Hình ảnh đột nhiên chợt lóe, một con mắt cực lớn xuất hiện ở trên màn ảnh. Tuy rằng Lão Lưu đã có chuẩn bị, nhưng mà trái tim vẫn không chịu nổi mà mãnh liệt nhảy dựng lên. Cái hình ảnh này thật sự là rất dọa người.



- Thấy gì không?



Nhân viên khám nghiệm tử thi nhìn Lão Lưu.



- Thấy…Thấy cái gì?



Lão Lưu sửng sốt.



- Ngoại trừ đột nhiên có một con mắt to hiện ra thì còn có cái gì?



- Để tôi quay chậm lại một chút cho anh xem.



Nhân viên khám nghiệm tử thi điều chỉnh lại tốc độ chậm hơn gấp mười sau lần, lại để thời gian về phút thứ hai mươi.



- Anh chú ý ở chỗ này.



Nhân viên khám nghiệm tử thi chỉ vào một góc màn hình nói. Trong nháy mắt khi hình ảnh con mắt kia xuất nhiện, nhân viên khám nghiệm tử thi liền mạnh mẽ tạm dừng đoạn phim lại.



Trên màn hình hiển thị, ở trên là hình ảnh của nửa con mặt to lớn, ở bên dưới chính là hình ảnh của phòng tạm giam. Ở gần vị trí cánh cửa sắt, có một bóng đen không rõ ràng, nhìn không ra là vật gì.



- A! Đây là cái gì? Hình như là có bóng dáng một người đang đứng ở cửa.



Lão Lưu nói.



- Không biết đây là bóng dáng của thứ gì, nhưng mà thứ này lúc sau cũng xuất hiện.



Nhân viên khám nghiệm tử thi điều chỉnh lại thời gian lên đến hai giờ năm chín phút.



- Nhìn xem, ở nơi này cũng có một đạo hắc ảnh, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy.



Hình ảnh hiển thị dưới tốc độ cực chậm, trước khi con mắt kia biến mất khỏi màn hình. Ngay trong nháy mắt này, cũng đồng dạng có một đạo hắc ảnh xuất hiện ở phía dưới màn hình. Cái bóng đen kia cũng không có ngừng lại bao lâu liền tiêu thất. Mà ngay sau khi nó tiêu thất thì cả phòng tạm giữ liền hiện ra. Ngô Thanh Thanh nằm ở trên giường, máu tươi chậm rãi chảy ra khắp giường.



- Nói như vậy, cái bóng kia nhất định chính là hung thủ.



Lão Lưu sờ sờ cằm.



- Nhưng mà vì sao mà không có ai phát hiện ra hung thủ ra vào phòng tạm giam như thế nào? Một chút thanh âm cũng không có, cũng không để lại dấu vết gì. Chẳng lẽ hung thủ là quỷ sao?



- Mặc kệ hung thủ có phải là quỷ hay không, nhưng mà tôi cảm thấy được, việc này không giống việc con người có thể làm được.



Nhân viên khám nghiệm tử thi dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Lão Lưu.



- Bất kể là người nam kia chết, hay là người nữ này chết, anh không thấy rằng đây là một vụ án rất quỷ dị sao? Giết người trong phòng kín, vũ khí vô cùng sắc bén nhưng có làm sao cũng không thể tìm thấy, không có bất kỳ dấu hiệu có người đột nhập nào. Còn nữa, có nhớ rõ lời nói của cô bé đã tới đây ngày hôm qua không? Nàng nói là nàng sợ không bảo vệ được cho cô gái này. Nàng nói vậy là sao, rốt cuộc là có ý định gì? Dường như là nàng đã sớm biết sẽ có chuyện này xảy ra.



- Hai người chết này đều là khách du lịch. Nghe nói vốn là ở trong một thị trấn nhỏ, sau này lại bởi vì bị kinh sợ ở trong thị trấn kia, cho nên mới vội vàng chạy vào trong thành phố. Muốn bắt may bay trở về nhà. Nhưng mà thật không ngờ là bởi vì tuyết rơi lớn nên phải lưu lại ở nơi này. Nếu không mà nói thì bây giời hẳn là bọn họ đã rời khỏi thành phố này rồi. Vốn cái thành phố này cũng không nằm ở trong lịch trình, mà lưu lại đây cũng chỉ là do trường hợp bất khả kháng mà thôi, không phải là tình huống chủ định. Mà tình huống người con gái kia chết lại càng ly kỳ hơn. Chết ở trong trại tạm giam. Người trong bộ của chúng ta lại càng không có khả năng biết được bọn họ sẽ tới nơi này mà bố trí hết thảy để chờ bọn họ tới. Tôi nghĩ muốn điều tra hẳn là nên bắt tay vào điều tra ở cái thị trấn nhỏ nơi bọn họ đã rời đi.



Lão Lưu xoa nhẹ huyệt thái dương.


U Minh Trinh Thám - Chương #211