Chương 187: Ngươi mới là, cả nhà ngươi đều là.



Trần Tự Lực không hiểu vì sao mà chết, mà cái đêm hắn bị giết chết thì con quái vạt kia cũng không có xuất hiện. Giữ hai cái này thật sự là có liên hệ so? Ở một thành phố cách một nửa đất nước Trung Quốc cũng thủ pháp giết người đồng dạng. Nếu như nói là cái vụ án giết người trong phòng kín kia và vụ án của Trần Tự Lực này đều là do con quái vật kia làm, như vậy thì tất cả những chuyện này đều đã thông suốt. Nhưng mà A Trạch không rõ, rốt cuộc là vì sao mà con quái vật lại giết chết hai người thanh niên kia? Hai người kia rõ ràng là chưa từng tới cái thị trấn nhỏ kia. Chẳng lẽ là suy đoán của mình đã sai lầm rồi? Giữa hai người này căn bản là không có mối liên hệ nào sao? Như vậy thì cái thủ pháp giết người đồng dạng kia phải giải thích như thế nào?



Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi thật dày. Phương nam rất ít khi có tuyết rơi, thế nhưng tuyết đã rơi tròn hai ngày hôm nay rồi.



- Thời tiết quỷ dị, căn phòng quỷ dị, quái vật quỷ dị.



A Trạch cau mày nhỏ giọng than thở.



- Bản thân ta tình nguyện giáp mặt với con quái vật kia đánh một hồi, cứ tìm tới tìm lui, đoán đi đoán lại như vậy thực là tổn hại đầu óc.



Ti…Ti…



Dường như là có vật đì đó bị kéo lê ở trên tấm thảm trải nhà. Cái khe cửa ở bên dưới lộ ra ánh đèn ở ngoài hành lang. A Trạch chứng kiến, có một bóng đen đi vụt qua cánh cửa. Cái bóng đen kia không giống như là một người bước đi, mà ngược lại, giống như có một người kéo một thứ gì đó rất lớn ở trên thảm trải nhà đi tới.



- Đã trế thế này, chẳng lẽ là người phục vụ thu dọn đồ đạc?



A Trạch nhíu nhíu mày đi ra mở cửa phòng.



Cái gì cũng không có, trên hành lang của khách sạn hoàn toàn vắng vẻ, ngay cả thân ảnh của một người cũng không có. A Trạch cảm thấy có chút không đúng. Vừa rồi rõ ràng nàng đã chứng kiến có một thứ gì đó đã đi qua chỗ cánh cửa phòng, làm sao mà ngay cả một cái bóng người cũng không có?



A Trạch ngồi xổm xuống, lấy tay sờ sờ tấm thảm ở ngoài hành lang. Đúng vậy đích thật là có thứ gì đó nặng nề vừa được kéo qua tấm thảm này. Lấy tay sờ lên có thể thấy được dẫu vết có thứ kéo lê qua. Chậm rãi đi theo, dấu vết kia dừng lại ở trước cửa một căn phòng, không thấy đâu nữa.



A Trạch ngẩng đầu. Bên trên cánh cửa có một tấm biển niêm phong màu vàng có đề cấm vào. Nơi này chính là phòng của Ngô Thanh Thanh, cũng chính là hiện trường mà Trần Tự Lực bị giết tối hôm qua.



- Có cái gì đi vào bên trong.



A Trạch cảm giác được tim của mình đập nhanh hơn. Nàng đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cái chốt cửa. “ Lạch cạnh” một tiếng, cửa phòng mở ra, cũng không có khóa.



- Bên trong này, có cái gì, con quái vật kia…



Cửa phòng mở ra, một cỗ hơi thở lạnh như băng mang theo mùi hôi từ bên trong phòng truyền ra. A Trạch cảm giác ở sâu trong nội tâm của mình có một cỗ lạnh như băng, đầu cũng có chút hỗ loạn.



- Không tốt, sẽ không kiên trì được.



A Trạch dùng sức cắn môi, căn đến khi môi chảy máu ra cũng không thể ngăn cản được cỗ hàn ý từ trong lòng mình truyền ra. Nhất định là con quái vật kia, chỉ có con quái vật kia mới có loại năng lực này. A Trạch nghiến mạnh hàm răng của mình, khiến cho đầu óc bảo trì tỉnh táo, liều mạng lùi về phía sau.



- A Trạch, cậu bị làm sao vậy?



Từ phía sau A Trạch truyền đến một tiếng kinh hô. Dương Nhan ngủ được một giấc tỉnh lại thì phát hiện cửa phòng mở ra, còn A Trạch thì không thấy đâu, liền đi ra ngoài tìm.



Lại nói tiếp cũng kỳ quái. Dương Nhan vừa kêu lên một tiếng sợ hãi. Cái cảm giác không khỏe trên người đã lập tức biến mất. A Trạch ngồi chổm hổm trên mặt đất, thở hổn hển, cảm giác đau đớn từ môi dưới cũng truyền vào trong đầu của nàng, khiến cho nàng không khỏi nhíu mày.



- A Trạch, cậu bị làm sao vậy?



Chứng kiến A Trạch đột nhiên ngã xuống, Dương Nhan vội vàng chạy tới, đỡ lấy thân thể A Trạch.



- Không việc gì, may mà cô tới kịp, nếu không thì chỉ sợ là tôi sẽ lại bị thôi miên mất.



A Trạch hít sâu một hơi nói.



- Con quái vật kia, quả nhiên nó đã đuổi đến đây, nó đang ở trong phòng này.



- Cậu nói là…Con quái vật ở trong khách sạn kia…Nó thật sự đến đây…



Nghe nói như thế, Dương Nhan sợ tới mức đặt mông ngồi trên mặt đất, hai chân run lên, muốn chạy trốn, lại không đứng dậy được.



- Không cần sợ, nếu tôi đã thanh tỉnh, như vậy thì không có gì phải sợ.



A Trạch đứng dậy, một thanh kiếm băng xuất hiện ở trên tay của nàng.



- Cô ở chỗ này chờ tôi, không được chạy loạn, để tôi vào xem.



A Trạch nói xong liền đẩy cảnh cửa phòng bị cảnh sát phong tỏa kia ra, đi vào bên trong gian phòng.



- Đến đây đi, để ta xem nào, ngoại trừ khả năng đùa bỡn với cảm xúc của người khác thì ngươi còn có thể làm cái gì.



A Trạch đưa tay đặt lên chỗ công tắc đèn điện, mở đèn trong phòng ra.



Ngọn đèn trong phòng bật sáng, khiến cho cả căn phòng liền trở nên rõ ràng. A Trạch nhìn xung quanh, không có cái gì. Nàng giơ cái kiếm băng lên trước ngực, đề phòng tìm kiếm khắp nơi.



Thanh âm kinh hô vừa rồi của Dương Nhan đã đánh thức không ít khách ở đó. Mấy người phục vụ và một vị quản lý mặc tây phục vừa chạy đến xem là có chuyện gì xảy ra vừa làm yên lòng du khách trở về phòng.



- Cô à, xin cô không nên cãi lộn lúc nửa đêm, sẽ ảnh hưởng đến những người khách khác.



Quản lý khách sạn đi tới, đỡ Dương Nhan dậy.



- Có quái vật…Ở nơi này…



Dương Nhan run rẩy chỉ vào trong phòng.



- Xin cô không nên nói linh tinh được không.



Quản lý khách sạn vội vàng bưng kín miệng Dương Nhan. Chuyện hồi sáng nay, hắn phải rất vất vả mới có thể khiến nó lắng xuống. Những người ở trong khách sạn đều hỏi là vì sao mà cảnh sát đến, hắn phải nói dối là có người đánh mất đồ đạc trong khách sạn. Tuy rằng loại ảnh hường này cũng không khá lắm, nhưng mà so với cho người khác biết là có người chết ở trong khách sạn còn tốt hơn nhiều. Cho nên có rất nhiều người khách ở đây cũng không biết là gian phòng kia có người bị giết. Thật vất vả mới làm chuyện này lắng xuống, nhưng mà lúc nửa đêm Dương Nhan lại ở trong hành lang hô to có quái vật. Chỉ sợ việc làm ăn lần này sẽ bị ảnh hưởng.



- Trước tiên cậu cứ đưa tiểu thư này trở về phòng đi, pha cho nàng một ly sữa nóng.



Quản lý khách sạn nói với người phục vụ.



Vừa mới nói xong, quản lý khách sạn liền thấy A Trạch đang tìm kiếm khắp nơi trong phòng.



- Này vị tiểu thư này, nơi này đã bị cảnh sát niêm phong, không thể vào được?



Quản lý ở ngoài cửa nói.



- Xin cô lập tức đi ra ngoài được không? Không cần gây thêm phiền toái cho chúng tôi nữa.



A Trạch đã lục soát ở khắp gian phòng kia, không có tìm được cái gì. Căn bản là cũng không tìm thấy được tung tích của con quái vật kia. Giống như là nó đã biến mất vậy. A Trạch có thể khẳng định, con quái vật kia nhất định là đã đi vào phòng này, nhưng mà nó đã đi đâu rồi?



- Xin cô nhanh đi ra ngoài được không? Nếu mà phá hủy hiện trường, sẽ gặp phải phiền toái lớn.



Quản lý vẫn lải nhải ở ngoài cửa.


U Minh Trinh Thám - Chương #208