Chương 178: Phù chú không có hiệu quả



Mở cửa phòng, Dương Nhan lặng đi một chút. Từ một căn phòng khác có một người đàn bà đi tới. Người đàn bà kia rất đẹp, khuôn mặt, dáng người đều là không chê vào đâu được. Để cho người ta cảm thán chính là trên người có một cỗ khí chất cao ngạo, giống như là một nữ vương ăn trên ngồi trước nhìn xuống chúng sinh thế gian vậy.



Người đàn bà kia liếc mắt nhìn Dương Nhan một cái, khuôn mặt không chút thay đổi tiêu sái rời đi. Nhìn thấy thân ảnh người đàn bà kia dần dần biến mất ở cửa cầu thang, Dương Nhan cau mày. Thanh ảnh của người đàn bà kia có chút lạ. Nhưng mà lạ ở chỗ nào thì nàng lại không thể nói rõ, dường như là thiếu cái gì đó…



Trần Tự Lực ngáp một cái, từ trên cầu thang đi xuống, lại phát hiện ra người luôn rời giường trễ nhất là Dương Nhan thì hôm nay đã ngồi ở bàn ăn, bắt đầu ăn điểm tâm.



- A! Làm sao hôm nay lại dậy sớm vậy?



Trần Tự Lực ngồi xuống, bưng bát cháo lên húp một ngụm.



- Mơ một cơn ác mộng, không ngủ được nữa nên phải dậy đi ra ngoài.



Dương Nhan bỏ buông cái bát xuống nói.



- Thật là kỳ quái, tôi rất ít khi nằm mơ, nhưng mà đêm qua tôi lại gặp ác mộng, còn là một cơn ác mộng rất đáng sợ.



- Nằm mơ thì ai mà chả bị, chẳng qua chỉ là do tế bào não hoạt động quá mức trong lúc ta ngủ mà thôi. Không cần phải phải để ý.



Trần Tự Lực an ủi.



- Thật ra một người mỗi ngày đều mơ từ sáu đến bảy giấc mộng. Nhưng mà chỉ có những giấc mộng khi cô đang mơ mà đột nhiên tỉnh lại thì cô mới có thể nhớ được mà thôi.



- Nhưng mà cái giấc mộng kia thực sự rất kỳ quái.



Dương Nhan cau mày nói.



- Tôi chưa gặp giấc mộng nào thật như vậy, thật đến mức giống như đã xảy ra vậy.



- Ngày suy nghĩ nhiều thì đêm sẽ nằm mơ thôi. Nhất định là trước khi cô đi ngủ đã có thứ gì đó gây ra ấn tượng quá sâu, cho nên mới cảm giác giấc mộng ấy chân thật.



Trần Tự Lực nói.



- Hơn nữa mỗi ngày cô đều ngồi máy tính trong thời gian dài như vậy, máy tính cũng sẽ làm ảnh hưởng tới sóng điện não.



- A! Hai người dậy thật là sớm.



Ngô Thanh Thanh từ trên lầu đi xuống.



- Không nghĩ tới tôi lại là người trễ nhất.



- Không phải là cô trễ nhất đâu, A Trạch đã xuống đâu.



Trần Tự Lực hướng về phía Ngô Thanh Thanh vẫy vẫy tay.



- Mau tới ăn cơm đi, tôi đi gọi A Trạch dậy.



- A Trạch đã đi ra ngoài từ sáng sớm rồi, nàng nói chúng ta cứ làm việc của chúng ta, không cần phải chờ nàng.



Dương Nhan nói tiếp.



- Không phải vậy chứ, tại sao lại như vậy?



Trần Tự Lực có chút đau đầu.



- Trong đoàn bốn người, nàng lại luôn hoạt động một mình, không đi theo đoàn.



- Quản nàng làm gì, chúng ta tự đi chơi cũng tốt.



Ngô Thanh Thanh bĩu môi ngồi xuống.



- Thanh Thanh, ăn cái này, ăn cái này đi.



Trần Tự Lực gắp cho Ngô Thanh Thanh. Theo suy nghĩ của hắn thì trong ba cô gái này, Ngô Thanh Thanh là người dễ dàng đắc thủ nhất. Dương Nhan mỗi ngày chỉ biết lên mạng, mà A Trạch thì luôn luôn có bộ dạng lạnh như băng, chỉ có Ngô Thanh Thanh thì còn có khuôn phép một chút.



- Cám ơn.



Ngô Thanh Thanh hướng về phía Trần Tự Lực làm một cái mị nhãn khiến cho Trần Tự Lực có chút lâng lâng.



Không biết ngày hôm qua Dương Nhan đã nói cái gì với Ngô Thanh Thanh, nhưng Trần Tự Lực cảm thấy hai trăm đồng kia của mình là hoàn toàn xứng đáng. Ngô Thanh Thanh dường như không tức giận nữa, tuy rằng hia ngày liên tục đổi hai cái phòng ngủ, nhưng mà Trần Tự Lực cũng không hề để ý.



- Hôm nay chúng ta đi đâu chơi đây?



Dương Nhan hỏi.



- Đi shoping ở trong thị trấn, thuận tiện mua đồ lưu niệm đi.



Trần Tự Lực đề nghị nói.



- Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đến địa phương kế tiếp.



- Chỉ còn một ngày à, tôi đi thay quần áo đã.



Dương Nhan đứng dậy.



- Hôm nay mặt trời không tệ, chắc là một ngày đẹp trời.



Dương Nhan nhìn bên ngoài khách sạn, hôm nay trời nắng rất đẹp, dòng sông nhỏ ở trước cửa màu xanh biếc, phản chiếu chiếc cầu nhỏ đung đưa trong nước. Khiến cho cái cảm giác lo lắng tối hôm qua của nàng chậm rãi biến mất.



Trong đầu dường như có thứ gì đó bùng nổ, Dương Nhan rốt cục cũng nghĩ ra cái loại cảm giác kỳ dị lúc sáng hôm nay. Tuy rằng khi đó trời còn tờ mờ sáng, nhưng mà trên hành lang có đèn. Rốt cục thì Dương Nhan cũng hiểu rõ được người đàn ba kia thiếu cái gì. Người đàn bà kia, không có bóng….



- Có dọa người nha, người đàn bà kia tôi cũng đã gặp rồi, còn có cả người đàn ông thấp bé đi cùng nữa.



Ngô Thanh Thanh cau mày nói.



- Không có gì không bình thường cả. Cũng không có khả năng liên tục cả hai ngày hai người chúng ta đều gặp quỷ được, nhất định là cô gặp ảo giác.



- Nhưng mà tôi thấy rất rõ ràng mà…



Thanh âm của Dương Nhan có chút run rẩy.



- Người đàn bà kia một chút bóng dáng cũng đều không có.



- Nhất định là cô vẫn còn ngái ngủ nên sinh ra ảo giác.



Trần Tự Lực ở một bên tiếp lời nói.



- Không phải là cô nói sáng hôm nay gặp ác mộng sao? Nhất định là gặp ác mộng rồi tỉnh lại, tâm lý còn chưa ổn định, hơn nữa thần kinh chưa thông suốt nên sinh ra ảo giác. Ngừi đàn bà kia chính là đôi vợ chồng đã thuê mất căn phòng của chúng ta. Không thể nào là nữ quỷ gì được.



- Nhưng mà…



Dương Nhan còn muốn nói cái gì, lại bị Trần Tự Lực ngắt lời.



- Không có việc gì thì cũng đừng dùng máy tính lên mạng nhiều quá, sẽ ảnh hưởng tới bộ não đấy.



Trần Tự Lực nói.



- Hơn nữa người đàn bà kia đã có vài người gặp rồi, bà chủ của khách sạn cũng đã gặp, làm sao có thể là quỷ được, trên thế giới này làm gì có quỷ?



- Chờ tôi, chờ tôi một chút, cô đi nhanh quá.



Người đàn ông thấp bé có tướng mạo đáng khinh ở phía sau thở hổn hển hô lên.



- Tôi chỉ phụ trách bảo vệ cho ông, cái khác tôi mặc kệ,



Người đàn bà kia cau mày dừng lại.



- Hơn nữa tôi rất ghét đi bộ dưới ánh mắt trời, tôi vẫn thích ở trong bóng tối hơn.



Hắc hắc hắc hắc.



Người đàn ông thấp bé kia chạy đến nơi, liền ngồi xuống thở.



- Tuy rằng cô kế thừa đại bộ phận năng lực của mẹ cô, nhưng mà yêu lực của Diệp đại nhân cô cũng được kế thừa. Còn tôi chỉ là một người làm công việc bằng trí óc, cô cần phải thông cảm cho tôi một chút.



- Thật không phải, tôi không có nghĩa vụ này.



Người đàn bà kia cắt lời của hắn.



- Chúng ta đều thuộc Tam Tài Tương. Nhưng mà tôi phụ trách điều tra, ám sát còn ông phụ trách nghiên cứu thực nghiệm. Chúng ta là cùng cấp, không có lý do gì tôi phải nhân nhượng ông.



- Không nên nói như vậy chứ Tiểu Mị.



Người đàn ông kia cười hắc hắc hai tiếng, vẻ mặt bỉ ổi kết hợp với tiếng cười âm lãnh khiến cho Tiểu Mị có cảm giác thực không thoải mái.



- Tam Tài chúng ta vốn là cùng mọt gốc, đáng tiếc thiên tướng phụ trách chiến đấu không biết tại sao lại phản bội tổ chức, bây giờ không biết đã trốn đi nơi nào. Hiện tại chỉ còn có tôi và cô, mọi người thân cận một chút thì càng hữu ích cho công tác của tổ chức chứ sao. Hơn nữa, mặc kệ như thế nào, tôi năm đó cũng cùng gia nhập tổ chức với Diệp đại nhân. Bây giờ hắn thăng quan, nhưng mà tính ra thì cô cũng có thể gọi tôi một tiếng chú.



- Đó là quan hệ của ông và hắn, không liên quan đến tôi.



Mị cau mày nói.



- Ông hãy nhanh chóng chuẩn bị hết thảy cho giai đoạn thực nghiệm đi, mà tôi phụ trách công tác theo dõi sau khi giai đoạn thực nghiệm bắt đầu. Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, cũng không cần phải…Nâng cao quan hệ làm gì.



Hắc hắc hắc hắc.



- Tiểu Mị, nói chuyện với cô thật đúng là trực tiếp.



Người đàn ông kia không thèm để ý chút nào đối với lời nói của Mị.



- Nếu không có bất giờ gì xảy ra, nhiều nhất chỉ cần hai ngày nữa là giai đoạn chuẩn bị cho thực nghiệm có thể hoàn thành toàn bộ, cho nên chúng ta không cần phải quá mức sốt ruột. Lấy trí tuệ của tôi, hơn nữa còn có bản lĩnh xuất quỷ nhập thần của cô. Chẳng lẽ cô không biết rằng hai người chúng tà chính là ông trời tác hợp sao? Chỉ cần hai người chúng ta hợp tác, chẳng lẽ còn có chuyện gì không thể hoàn thành sao?



- Trí tuệ của ông?



Khóe miệng của Mị nhẹ nhàng cong lên, lộ ra một nụ cười dụ người ta muốn phạm tội.



- Xem ra ông khá là tự tin đối với đầu óc của mình.



- Đó là đương nhiên.



Người đàn ông kia đắc ý lắc lắc đầu.



- Tôi phụ trách kế hoạch, cô phụ trách thực hiện, hai người chúng ta quả thực là một tổ hợp hoàn mỹ.



- Vậy sao?



Mị chìa ra ngón tay mảnh khảnh, chậm rãi để vào trong miệng, ngón tay màu xanh nhạt giống như là làm từ ngọc bích dần dần được đôi môi đỏ mê người che kín. Cảnh tượng này đủ để khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng điên cuồng.



- Nếu ông đã nói nhiều như vậy, tôi cũng không ngại mà mở một cái lỗ ở trên đầu của ông ra, xem óc của ông có gì khác so với người bình thường.



- Có ai động vào túi của tôi, có phải anh hay không?



Vừa mới trở về khách sạn, Dương Nhan liền nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt Trần Tự Lực.



- Tôi oan uổng, như thế nào vừa xảy ra loại chuyện này liền sẽ đổ lên đầu của tôi.



Trần Tự Lực có chút dở khóc dở cười.



- Cả ngày hôm nay tôi đều ở cùng một chỗ đối với các cô, làm sao có thể đi về một mình lục đồ của cô được. Hơn nữa vì sao mà cô và Thanh Thanh cũng đều hoài nghi tôi động vào đồ đạc của các cô vậy. Nhìn tôi cũng đâu có giống một tên ăn trộm.



- Chính là anh, trừ anh ra thì còn có ai?



Dương Nhan cau mày.



- Trong cả cái khách sạn này, ngoại trừ anh là đàn ông ra thì cũng có còn ai là đàn ông đâu, còn có ai lại làm cái việc trộm đồ lót nữ sinh đáng khinh chứ.



- Bắt trộm phải có chứng cớ, loại chuyện này cũng không phải là tôi làm.



Trần Tự Lực có chút khổ không nói nên lời.



- Trong khách sạn này không phải cũng có một người đàn ông nữa sao? Chính là đôi vợ chồng kia.



- Đôi vợ chồng kia đã đi ra ngoài từ sáng sớm, tôi đã hỏi bà chủ, còn chưa có trở về.



Ngô Thanh Thanh cũng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Trần Tự Lực.



- Vậy cũng không thể nói tôi là ăn trộm được?



Trần Tự Lực ủy khuất nói.



- Hôm nay tôi cùng đi cùng về với các cô, hơn nữa căn bản là không thể vào phòng của cô được, tại sao lại là tôi chứ.



- Vậy thì thật lạ.



Dương Nhan cau mày.



- Tôi đã hỏi qua bà chủ, ban ngày cũng không có ai đến, hơn nữa cửa phòng cũng khóa nên không có khả năng có người đi vào…



- Chính cô cũng khóa cửa phòng lại, không ai có thể vào được, vậy tại sao lại đổ oan cho tôi?



Trần Tự Lực thật có ý muốn nhảy lầu.



- Tuy rằng cửa phòng có khóa, nhưng mà cũng chỉ khóa lúc chúng ta đi ra ngoài ban ngày thôi. Dương Nhan, cô thử nhớ lại xem, đêm hôm qua cái áo kia có còn hay không?



Ngô Thanh Thanh ở một bên nói.



- Đêm hôm qua vẫn còn.



Dương Nhanh nghĩ nghĩ.



- Tôi nhớ rất rõ ràng, cái áo kia hơi bẩn cho nên tôi đã thay ra, đêm hôm qua trước khi đi ngủ thì tôi đặt ở trong tủ treo quần áo, định hôm nay có thời gian rảnh thì mang đi giặt. Nhưng mà tôi vừa định lấy ra thì không thấy đâu cả.



- Hôm nay cô dậy tương đối sớm, nghĩ xem buổi sáng có gì lạ không?



Ngô Thanh Thanh lại nói tiếp.



- Lúc sáng sớm sao…Tôi mơ thấy ác mộng rồi tỉnh lại…Sau đó đi ra cửa thì gặp người đàn bà ở trong phòng kia đi xuống lầu…Sau đó tôi đi ra ngoài một hồi, khi trở về thì gặp A Trạch đang chuẩn bị rời đi…Vừa mới ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn cơm thì Trần Tự Lực từ trên lầu đi xuống…Sau đó chúng ta cùng đi ra ngoài… Khi trở về tôi liền phát hiện ra không thấy cái áo đâu nữa.



- Rất có thể là trong khoảng thời gian cô ngủ đêm qua và trước khi chúng ta rời đi.



Ngô Thanh Thanh nghĩ nghĩ nói.



- Tôi cảm thấy được liệu có phải là buổi sáng này khi cô đang ngồi ở dưới nhà ăn cơm, liền có một tên tư tưởng biến thái nào chạy vào phòng cô trộm đồ đi không?



- Này này, hai người các cô vì sao mà luôn hoài nghi là tôi trộm đồ.



Trần Tự Lực đầu đầy mồ hôi.



- Chẳng lẽ không có khả năng là trộm vặt hoặc là trộm ở đây sao? Còn nữa bà chủ cũng đáng nghi mà, Thanh Thanh buổi sáng cô xuống lầu muộn hơn tôi, cô cũng đáng nghi.



- Vô nghĩa, nếu là có ăn trộm, sao không ăn trộm tiền lại trộm áo lót làm gì, máy tính của tôi cũng để ở trong phòng, sao không ăn trộm đi, lại chỉ trộm cái áo lót không đáng giá tiền.



Dương Nhan liếc mắt lườm Trần Tự Lực một cái.



- Dù sao thì anh cũng là đối tượng đáng nghi nhất, vốn là làm chuyện đáng khinh với áo của chị Thanh Thanh, bây giờ còn ăn trộm cả áo của tôi.



- Không phải là tôi mà, tôi thề.



Trần Tự Lực nói thế nào cũng không được.



- Như vậy A Trạch thì sao? Thanh Thanh nữa? Bà chủ cũng vậy? Mọi người đều có thể mà.



- Phụ nữ chúng tôi trộm áo lót của người khác để làm gì?



Ngô Thanh Thanh liếc mắt nhìn Trần Tự Lực một cái.



- Huống chi còn là áo bẩn.



- Cái này…Cái này…Có lẽ là có sở thích đặc thù thì sao?



Nói tới đây, Trần Tự Lực đột nhiên nhớ tới chuyện gì.



- A Trạch hai ngày nay đều đi ra ngoài từ rất sớm, trở về lúc đêm khuya, có lẽ là nàng làm thì sao?



- Tôi làm cái gì?



Lời nói còn chưa dứt, A Trạch liền từ bên ngoài đi vào.



- A Trạch, áo lót của tôi bị trộm, Trần Tự Lực hoài nghi là do cô làm.



Dương Nhan đi qua nói.



- Nhàm chán.



A Trạch khinh thường liếc mắt nhìn Trần Tự Lực, cũng không hề giải thích, nhấc chân đi về phòng của mình.



- Đợi một chút, từ từ đã.



Trần Tự Lực kéo A Trạch lại.



- Mỗi ngày cô đều không hành động cùng chúng tôi, lại thần thần bí bí không nói là đi đâu, có chính là hiềm nghi lớn nhất.



- Tôi đi đâu cần phải báo cho anh sao?



A Trạch gỡ cánh tay của Trần Tự Lực ra.



- Không cần đổ việc mình làm lên đầu người khác.



- Không được, hôm nay nhất định cô phải nói rõ ràng.



Trần Tự Lực vẫn giữ chặt không buông, nói.



- Không nói rõ ràng thì cô chính là đối tượng hiềm nghi nhất?



- Tôi đi điều tra một vụ án trước kia.



A Trạch nói.



- Chính là sự kiện cô gái mất tích mười năm trước, như vậy anh đã hài lòng chưa?



- Vụ mất tích?



Ngô Thanh Thanh hỏi.


U Minh Trinh Thám - Chương #196