Chương 174: Nửa đêm kinh hãi. (2)



- Ở chỗ này sao?



- Ừ, tôi nghe thấy thanh âm, chính là vọng đến từ chỗ đấy.



Ngô Thanh Thanh gật gật đầu.



- Có chuột sao?



A Trạch không thèm để ý cầm cái túi lên.



- Cái gì cũng không có.



- A! kỳ quái, rõ ràng là tôi nghe thấy có tiếng động mà.



Ngô Thanh nơm nớp lo sợ đi tới.



- Chạy mất rồi sao?



- Thật vô dụng, một người đàn ông còn sợ con chuột.



Cảnh báo được giải trừ, trước tiên là Dương Nhan lên tiếng xem thường Trần Tự Lực.



- Này…



Trần Tự Lực vốn định biện minh cho chính mình, tuy nhiên lại không nói lên lời.



- Không có chuột.



A Trạch buông cái túi xuống.



- Cái gì cũng không có.



- Nhưng mà rõ ràng tôi đã nghe thấy có tiếng động mà,



Ngô Thanh cau mày nói.



- Nhất định là nó chui vào trong góc nào, ẩn nấp đi rồi. Tôi cũng không dám ngủ ở trong phòng này nữa.



Ngô Thanh Thanh nhìn Dương Nhan, lại nhìn A Trạch, cuối cùng là dừng ánh mắt đặt ở trên người Trần Tự Lập.



- Hai người chúng ta đổi phòng.



Ngô Thanh Thanh cầm lấy cái cốc ở trên giường.



- Tại sao lại là tôi?



Vẻ mặt của Trần Tự Lập khổ sở vô cùng.



- Tôi cũng sợ chuột.



- Ai bảo anh là đàn ông.



Ngô Thanh Thanh không để ý đến phản bác của Trần Tự Lập. Cầm chăn lôi Trần Tự Lập đi sang phòng của hắn. Chỉ trong thời gian không lâu sau, liền chứng kiến Trần Tự Lập vẻ mặt khổ sở mang theo chăn mền của mình đi ra.



- Thật vô dụng, một người đàn ông còn sợ con chuột.



Dương Nhan khinh thường lay động cái đầu của mình một chút, cũng trở về phòng của mình.



Ô ô ô…



Trần Tự Lập bây giờ cảm thấy khổ không nói lên lời. Là thanh viên nam giới duy nhất ở trong đội ngũ, lại là trưởng nhóm nên đã biết được cảm giác bị áp bức.



- Yên tâm đi, trong phòng hẳn là không có chuột.



A Trạch vỗ vỗ bả vai Trần Tự Lực.



- Tôi đã nhìn qua xung quanh rồi, cũng không có dấu hiệu hoạt động của chuột.



- A Trạch, cô thật là tốt.



Trần Tự Lực vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng mà câu nói tiếp theo của A Trạch lại khiến cho hắn hôn mê bất tỉnh.



- Không phải tôi đã nói cho anh biết rồi sao? Thông thường căn phòng cuối cùng của hành lang ở trong khách sạn đều sẽ có những thứ gì đó không sạch sẽ. Có mấy thứ này ỏ trong phòng chắc chắn là sẽ không có chuột.



A Trạch hướng về Trần Tự Lực khẳng định chắc chắn.



Trần Tự Lực run sợ trong lòng nằm lên trên giường. Không biết có phải vì nỗi sợ hãi đối với quỷ thần chiến thắng cẳm giác với con chuột không hay là vì ban ngày thật sự đã quá mệt mỏi. Nằm xuống không bao lâu, Trần Tự Lập liền lăn ra ngủ.



Trên đường A Trạch trở về phòng của mình, trước mặt là một cánh cửa phòng mở ra một cái khe nhỏ. Nơi này hẳn là căn phòng của đôi vợ chồng kia. A Trạch nhìn vào bên trong cái khe cửa kia thì thấy được một khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp.



- Có chuyện gì xảy ra sao?



Nữ nhân kia mở miệng hỏi, trong giọng nói mang theo một tia bất mãn.



- Không có việc gì.



A Trạch cũng không biết là tại sao, cảm giác cô gái trước mặt này rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ được là đã gặp ở chỗ nào rồi.



- Không có việc gì thì buổi tối cũng đừng có gào lên như vậy chứ.



Cô gái kia đóng mạnh cửa phòng lại.



Đã từng gặp ở đâu vậy?



A Trạch cau mày suy nghĩ cả nửa này.



Kỳ quái, loại cảm giác quen thuộc không hiểu ra sao này là từ đâu tới?



Tác tác tác tác.



Thanh âm ma sát của quần áo lại từ trong góc căn phòng vang lên. Âm thanh này rất nhỏ, nhưng mà tiếng ngáy của Trần Tự Lập đã lấn áp thanh âm này. Cũng không mang đến bất kỳ ảnh hưởng nào đối với giấc ngủ của hắn. Ai cũng không có phát hiện, cái ngăn tủ không mở ra được ở dưới cùng kia, không biết từ khi nào đã lộ ra một cái khe hở tinh tế.



Sáng hôm sau, A Trạch thức dậy rất sớm. Đối với nàng mà nói, lãng phí thời gian cho chuyện ngủ là một loại chuyện tình xa xỉ. Hôm qua nàng đi vào trong thị trấn đã nghe được không ít tin tức. Đối với vụ án cô gái ở thôn làng phía tây thị trấn mất tích mười năm này, nàng rất có hứng thú, Nàng quyết định hôn nay liền đi đến thôn làng của người thiếu nữ kia. Trước tiên thì đến nhà cô gái kia xem một chút. Xem có thể phát hiện manh mối nào liên hệ giữa vụ án này và sự kiện linh dị hay không.



Cửa phòng vừa mở ta, A Trạch lại đối mặt với cô gái ở căn phòng đối diện kia.* Cô gái kia chỉ là lặng đi một chút, sau đó là mặt không đổi sắc bước đi.



A Trạch đột nhiên cảm giác đầu óc có một đạo linh quang hiện nên. Bởi vì hôm qua đêm đã khuya, ngọn đèn không sáng lắm, hơn nữa chỉ có thể thấy một chút khuôn mặt nên tuy rằng A Trạch cảm giác thấy cô gái này có chút quen thuộc, nhưng mà cũng không biết là quen thuộc ở chỗ nào. Nhưng mà vừa rồi mặt đối mặt, đột nhiên ở trong đầu của A Trạch liền nhớ lại một người.



Cô gái kia hôm nay đi ra ngoài, đại khái là bởi vì tiện lợi, nàng liền buộc mái tóc ở sau gáy, chính là mái tóc đuôi ngựa đơn giản. Nhưng mà kiểu tóc này lại khiến A Trạch nghĩ ra. Bộ dáng của cô gái này và Diệp Tiểu Manh rất giống nhau. Tuy rằng khí chất và dáng người khác nhau rất lớn, nhưng mà khuôn mặt, còn có đôi mắt, miệng. Thật sự là cực kỳ giống Diệp Tiểu Manh.



Trên thế giới này, người giống người cũng có không ít. Nhưng mà cực kỳ giống nhau như thế thì thật là hiếm thấy. A Trạch nghĩ nghĩ, nếu mà Diệp Tiểu Manh có thể thấy được cô gái này thì tốt rồi. A Trạch rất muốn chứng kiến biểu tình kinh ngạc ở trên mặt Diệp Tiểu Manh.



A Trạch đi xuống lầu, thấy người đàn bà kia đi cùng với một người đàn ông có dáng người còn thấp hơn nàng. Tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng mà A Trạch lại có thể cảm giác được một cỗ khinh thường từ trên người nam nhân kia. Đây chính là một tên đàn ông đáng khinh bỉ thượng hạng. Người có thể nhìn bóng dáng liền cảm nhận được một cỗ khí chất đáng khinh bỉ như thế cũng không nhiều.



- A, cô bé dậy thật là sớm.



Bà chủ từ trong buồng đi ra, đôi mắt có chút đen, dường như là ngủ không được ngon giấc.



- Tối hôm qua có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không. Ta nghe thấy tiếng thét chói tai của một cô nữ sinh. Khiến cho ta sợ tới mức cả đêm ngủ không ngon giấc.



- Không có việc gì.



A Trạch chỉ vào bóng dáng một nam một nữ đã đi khá xa kia.



- Hai người kia là ai vậy?



- A, cô nói hai người bọn họ à.



Bà chủ nói với A Trạch.



- Đó chính là một đôi vợ chồng đã đến ở trước các cô vài ngày. Cô dừng thấy bộ dáng của người đàn ông kia lấm la lấm lét. Hắn lại có một người vợ vô cùng xinh đẹp nhé. Người đàn ông này thật đúng là có phúc khí tốt. Nhưng mà cô gái kia dường như không quá ưa thích người đàn ông kia. Chồng xấu vợ đẹp, đàn ông tự nhiên là không thể có được sắc mặt quá tốt rồi. Đêm qua thật sự là không có việc gì chứ?



- Cũng không có chuyện gì.



A Trach tiếp tục hỏi.



- Ngày hôm qua tại sao lại không thấy hai người bọn họ?



- Hai người bọn họ chính là như vậy.



Bà chủ giải thích nói.


U Minh Trinh Thám - Chương #190