Chương 172: Căn phòng không cho thuê. (1)



- Không phải, là ở trong khách sạn.



A Trạch hồi đáp.



- Thực ra loại chuyện này trước kia chúng tôi cũng đã từng gặp phải, nhưng mà lần này thì nghiêm trọng hơn mà thôi.



- Là chuyện mà quái trong khách sạn sao?



Diệp Tiểu Manh hỏi.



- Laoij chuyện này Minh Diệu cũng đã từng nói với tôi, khách sạn là địa phương có rất nhiều người lui tới, cho nên cũng có rất nhiều những thứ không sạch sẽ.



- Ừ, khách sạn chính là loại địa phương như vậy.



A Trạch gật gật đầu.



- Ai cũng không thể nào cam đoan khách sạn chưa từng có người chết, hay những chuyện tình linh tinh khác, cho nên ở trong khách sạn có rất nhiều quy củ.



- Ồ, bản thân tôi cũng biết đại khái một chút.



Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ.



- Trước khi vào trong cần gõ cửa, sau đó nghiêng người đi vào. Sau khi đi vào thì tất cả đèn điện, TV, hay các thứ linh tinh khác đều phải mở ra, thật là phiền toái.



- Ừ, không chỉ có như vậy.



A Trạch gật gật đầu.



- Gian phòng cuối cùng ở hành lang trong khách sạn hoặc là phòng không có cửa sổ thì không được ở, nơi đó âm khí rất nặng, có thể có quỷ giở trò chiếm cứ ở bên trong. Sau khi đi vào trong phòng thì phải mở tất cả cửa sổ ra, khiến cho Quỷ Hồn ở bên trong phòng đi ra ngoài. Lúc ngủ, dép lê không thể đặt chỉnh tề ở bên giường, nếu không Quỷ Hồn sẽ biết mình ngủ ở trên giường, sẽ đè lên người mình. Hơn nữa tốt nhất là trong lúc ngủ nên để lại một ngọn đèn nhỏ.



- Thật phiền phức, tôi lại không muốn đi ra ngoài du lịch nữa rồi.



Diệp Tiểu Manh cảm giác có chút nhức đầu.



- Nhưng mà cậu cũng biết những điều này, như vậy thì vì sao còn gặp quỷ?



- Tôi cũng không biết.



A Trạch bất đắc dĩ nhún nhún vai.



- Những điều này là những hiểu biết thường thức. Đoàn người chúng tôi cũng biết, hơn nữa cũng đều làm đủ theo quy củ, cho nên lần này gặp phải Quỷ Hồn cũng có chút kỳ quái.



- Không có gặp phải nguy hiểm chứ?



Diệp Tiểu Manh ân cần hỏi han.



- Không việc gì, không phải là tôi vẫn rất tốt sao?



A Trạch cười cười.



- Không việc gì là tốt rồi.



Diệp Tiểu Manh thở dài nhẹ nhõm một hơi.



- Nhưng mà chúng tôi tổng cộng có bốn người thì đã chết mất hai người.



Không đợi Diệp Tiểu Manh nói xong, A Trạch liền thốt ra một câu như vậy, khiến Diệp Tiểu Manh không nói được gì nữa.



- Chết…Chết…Chết người?



Diệp Tiểu Manh khong nhịn được mà lớn tiếng kêu lên. Cả quán cà phê đang yên lặng, bỗng Diệp Tiểu Manh hô một tiếng chói tai, khiến cho toàn bộ khách hàng đều nhìn lại.



- A Trạch xấu xa, nhất định là cậu gạt tôi có phải không?



Cảm nhận thấy ánh mắt từ bốn phía, Diệp Tiểu Manh cũng cảm thấy chính mình vừa rồi có chút thất thố, nghich ngợm thè lưỡi, ghé sát xuống bàn nhỏ giọng nói với A Trạch,



- Không phải, là thật.



A Trạch lắc đầu.



- Chỉ có tôi và một nữ sinh nữa còn sống trở về, còn một nam một nữ kia đều chết hết.



- Này, xin cậu, bạn đồng hành đi cùng với cậu đã chết, làm sao cậy còn có thể bình tĩnh như vậy khi nói ra chuyện này.



Diệp Tiểu Manh cảm giác có chút choáng váng.



- Bây giời tôi cũng hoài nghi, đến cùng thì cậu có phải là người bình thường hay không.



- Những người đó chẳng qua cũng chỉ là quen biết sơ qua trên mạng mà thôi, cũng không có thân thiết lắm. Trước kia cũng chưa từng gặp mặt, có thể xem như là người thường mới quen mà thôi. Lại không phải là bạn bè thân thiết, chết thì có cái gì để ngạc nhiên.



Bộ dáng của A Trạch làm như không có chuyện gì.



- Hơn nữa, so với chuyện sống chết của người bình thường thì bản thân tôi lài càng cảm thấy hứng thú đối với Quỷ Hồn hơn.



Diệp Tiểu Manh không biết nói gì. Vì sao mà những người ở bên cạnh mình đều là một đám gia hỏa không bình thường. Minh Diệu cũng vậy, chị Ada cũng thế, ngay cả A Trạch cũng không khác. Nàng đột nhiên cảm giác, tất cả những thứ ấy, coi như cũng phù hợp với lẽ thường, bản thân nàng là cái loại thể chất đặc thù, rất dễ dàng dính vào các sự kiện linh dị.



Trong túi A Trạch chợt có tiếng chuông. Nàng lấy điện thoại ra xem, lại là một dãy số không có tên.



- Này khỏe không.



A Trạch bắt máy điện thoại.



- Tôi là…Cái gì?...Được, tôi biết rồi…Được…



- Là ai gọi tới vậy? Bạn trai mới sao?



Diệp Tiểu Manh thấy A Trạch bỏ điện thoại xuống thì mở miệng hỏi.



- Không phải, là cảnh sát.



A Trạch lắc lắc đầu.



- Tin tức mới nhận được, nữ sinh trở về cùng tôi kia cũng đã chết. Ngay đêm hôm qua.



-*** Cái…Cái gì?



Diệp Tiểu Manh lại một lần nữa không nhịn được mà lớn tiếng kêu lên.



- Làm sao lại như thế, không phải là hôm qua cậu mới trở về sao? Chẳng lẽ là con quỷ kia đi theo các cậu trở về sao? Làm sao bây giờ? Cậu có thể bị nguy hiểm hay không?



- Không biết.



A Trạch nở nụ cười.



- Có thể gặp nguy hiểm hay không tôi không biết, nhưng mà những chuyện này đối với tôi mà nói, thật là vô cùng thú vị.



Trần Tự Lực cố gắng lau mồ hôi. Tuy rằng bây giờ là mùa đông, cây cối ở phương bắc đầu đã trụi lủi, mọi người đều mặc áo bông thật dày. Nhưng mà ở trong một thị trấn nhỏ ở phương nam này, căn bản là không thấy được bóng dáng của mùa đông. Chỉ mặc có một cái áo đen mỏng, đi hết đoạn đường này trên người đã đổ không ít mồ hôi rồi.



- Nhanh một chút, đội trưởng, Cậu đi quá chậm.



Một cô bé đi ở phía trước quay đầu lại, hướng về phía Trần Tự Lực cười cười.



- Cậu là một người đàn ông, còn không đi nhanh bằng ba nữ sinh như tôi.



- Vô nghĩa, đồ đạc của các cậu đều để ở trên lưng của tôi, đương nhiên là các cậu có thể đi thoải mái rồi.



Trần Tự Lực khổ đến mực nói không nên người. Là người đàn ông duy nhất trong đội ngũ bốn người, tự nhiên là phải gánh vác trách nhiệm tương đối lớn. Mà từ khi hai nữ sinh kia đến, tự nhiên các nàng lại ném mấy cái túi của mình lên lưng của Trần Tự Lực, còn hai người bọn họ thì đi thay không, hết sức thoải mái.



- Sớm biết là như thế thì lúc thành lập đội ngũ đã tìm hai nam hai nữ. Ít nhất thì còn có thêm một người con trai có thể chia sẻ một ít với ta.



Trần Tự Lực nhỏ giọng than thở.



- Xem ra nhiều con gái cũng không phải là một chuyện tốt, con trai sẽ chết rất thảm.



Nhưng mà để cho hắn cảm thấy may mắn chính là, một người nữ sinh trong đoàn cũng không ném nốt túi lên lưng hắn. Có thể giảm bớt cho mình một chút gánh nặng. Lúc mọi người mới gặp nhau, thấy nữ sinh này lạnh lùng không thích nói chuyện. Cứ nghĩ là người này sẽ không hợp với mọi người, sẽ mang đến một chút phiền toái cho cả đoàn du lịch. Nhưng mà thật không ngờ, cô nữ sinh này là người duy nhất ở bên trong đội ngũ không cần chính mình quan tâm.



Trần Tự Lực gắng đi nhanh lên hai bước, vượt qua người nữ sinh duy nhất tự mang hành lý.



- A Trạch, đi chậm một chút, tôi còn phải vác nhiều lắm, không thể theo kịp tốc độ của các cậu.



Trần Tự Lực cảm giác bả vai của mình thật sự đau đớn.



- Cố gắng lên.



A Trạch nói ra một câu thiếu chút nữa khiến cho Trần Tự Lực nghẹn chết.



- Đây là hậu quả của việc háo sắc.



- Ách…Tôi chỉ bảo là đừng đi nhanh qua thôi.


U Minh Trinh Thám - Chương #186