Chương 171: A Trạch đi du lịch trở về. (2)



- Ta không thể động thủ, không có nghĩa là người khác cũng không thể. Việc mà ta cần làm chỉ là tìm một người bên ngoài là được rồi. Minh Diệu, ta muốn làm cho ngươi nếm nỗi đau bị mất đi người thân.



Trần Lam nghĩ tới một người, có lẽ lợi dụng hắn, có thể khiến cho Minh Diệu ăn chút đau khổ!



- A Trạch.



Diệp Tiểu Manh đứng từ xa lớn tiếng kêu lên. Cô gái ở phía xa xa nghe thấy Diệp Tiểu Manh gọi thì quay đầu lại, cười híp mắt vẫy vẫy tay.



Bước nhanh đến trước mặt người bạn thân, Diệp Tiểu Manh thân thiết ôm lấy A Trạch.



- Cậu thật là xấu, chính mình đi ra ngoài du lịch cũng không đưa tôi đi cùng.



- Không phải là tôi đã trở lại rồi sao?



A Trạch cười vỗ vỗ Diệp Tiểu Manh.



- Thấy kiểu tóc mới của tôi thế nào?



Lúc mới đầu, A Trạch có đội một cái mũ màu vàng nên Diệp Tiểu Manh cũng không để ý kỹ. Giờ Diệp Tiểu Manh ngẩng đầu lên mới phát hiện ra, A Trạch đã thay đổi kiểu tóc.



Cắt ngắn đi một ít, cũng duỗi thẳng ra. Mái tóc đen thùi mượt mà như sa tanh rủ xuông hai bên, nhìn qua thì trưởng thành hơn rất nhiều. Không còn là cô bé A Trạch ngây thơ như trước nữa. Bây giờ giống như là một cô gái thành phố tràn đầy nữ tính.



- A! Vì sao lại phải đổi kiểu tóc, tôi cảm thấy như trước kia cũng rất đẹp mà.



Diệp Tiểu Manh vuốt vuốt mái tóc của A Trạch.



- Nhưng mà nhìn qua cũng vẫn rất đẹp.



- Là một người phụ nữ, đương nhiên là không thể vĩnh viễn bảo trì một cái bộ dáng được, như vậy thì sẽ không có cảm giác mới mẻ.



A Trạch nhẹ nhàng cười.



Nếu như vậy thì sẽ không thể hấp dẫn ánh mắt của đàn ông được.



- A? Là như vậy sao?



Diệp Tiểu Manh làm ra bộ dáng kinh ngạc.



- Chẳng thế trách những chiêu này của tôi đều mất hiệu lực, thì ra thiếu cảm giác mới mẻ…



- Chiêu gì?* Minh Diệu mới dạy cho cậu pháp thuật sao?



A Trạch nghe thấy thế thì hai mắt tỏa sáng.



- Nói cho tôi nghe một chút.



- Không liên quan gì đến pháp thuật.



Diệp Tiểu Manh thở dài.



- Tôi đang nghĩ xem, có nên thay đổi một bộ dạng mới hay không.



- Hay là cậu cũng nên đổi một kiểu tóc mới đi.



A Trạch đề nghị nói.



- Tôi có biết một cửa hàng làm tóc rất không tệ.



- Để tôi suy nghĩ xem sao đã.



Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ một chút.



- Tôi rất sợ sau khi thay đổi kiểu tóc xong Minh Diệu sẽ không thích.



- Thì ra là muốn cho hắn xem.



A Trạch che miệng bắt đầu cười.



- Tôi nghĩ đổi một bộ dáng mới, nói không chừng sẽ cho hắn một cái bất ngờ.



- Cậu không biết chú ấy bảo thủ như thế nào đâu, bất ngờ đối với hắn mà nói là dư thừa.



Diệp Tiểu Manh có chút bất đắc dĩ lắc đầu.



- Tôi đã sớm muốn đổi một kiểu tóc mới rồi, nhưng mà là hắn cứ khăng khăng muốn tôi phải buộc đuôi ngựa. Theo lời hắn nói, tóc đuôi ngựa là kiểu tóc gọn gàng, sạch sẽ lại rất khêu gợi.



- Cái này thật sự chính là không thể bàn luận chuyện thẩm mĩ với một ông chú được.



A Trạch nhẹ nhàng sờ đầu Diệp Tiểu Manh.



- Tiểu Manh đáng thương.



- Quên đi, không nói tới tên ngu ngốc kia nữa.



Diệp Tiểu Manh kéo cánh tay A Trạch.



- Chúng ta đi dạo phố đi, cả kỳ nghỉ không có ai chơi với tôi, tôi buồn đến sắp chết rồi.



- Ừ, cũng tốt.



A Trạch gật gật đầu, hai thiếu nữ vui vẻ đi vào đường thương mại dành riêng cho người đi bộ.



Hắt xì.



Minh Diệu đang nghe nhân viên tiếp tân thao thao bất tuyệt giải thích thì đột nhiên hắt xì một cái thật to. Văng cả nước bọt lên mặt nhân viên tiếp tân.



- A! Thực xin lỗi.



Minh Diệu vội vàng nói xin lỗi.



- Có thể là gần đây ta ngủ không ngon giấc nên có chút cảm lạnh.



Hai người đi dạo ở đường dành riêng cho người đi bộ đã lâu, lại không hề mua cái gì, hai tay trống trơn ngồi ở trong quán cà phê ven dường. Đối với nữ nhân mà nói, đi dạo phố và mua đồ là hai loại khái niệm bất đồng.



- Nói cho tôi nghe một chút, cậu đã đi chơi ở những nơi nào.



Diệp Tiểu Manh cao hứng nhìn A Trạch, cả một kỳ nghỉ buồn chán, không có người bạn nào bên cạnh, nàng chỉ có thể ngồi ở nhà làm bạn với cái TV.



- Tất nhiều địa phương.



A Trạch kể hết tất cả mọi chuyện trên đường đi của mình cho Diệp Tiểu Manh nghe. Diệp Tiểu Manh nghe xong thì gần như chảy nước miếng.



- Thực là hâm mộ cậu, có thể đi chơi ở nhiều chỗ như vậy. Tôi gạ Minh Diệu đã lâu lắm rồi hắn cũng không đưa tôi đi Diney.



Diệp Tiểu Manh hâm mộ nói.



- Mỗi ngày tôi đều làm bạn với cái TV, còn bị Minh Diệu bắt làm trợ thủ đi bắt quỷ.



- Bắt quỷ?



Nói đến chuyện này, A Trạch lại tràn đầy hưng phấn.



- Hắn đưa cậu đi bắt quỷ sao? Mau nói cho tôi nghe một chút.



Diệp Tiểu Manh kể hết ngọn nguồn chuyện tình nữ quỷ ra cho A Trạch nghe. Việc này đối với nàng thì rất là chán nản, nhưng mà A Trạch lại cảm thấy thú vị.



- Thực hâm mộ cậu, có thể theo Minh Diệu đi bắt quỷ. Sớm biết rằng có loại chuyện này, tôi sẽ không đi du lịch mà ỏ nhà đi cùng các cậu rồi.



Bây giờ thì lại đến phiên A Trạch hâm mộ.



- Cái này có gì đâu mà hâm mộ.



Diệp Tiểu Manh thở dài.



- Một chút tôi cũng không muốn đi, nhưng mà Minh Diệu cứ bắt tôi phải đi. Làm hai ta trong mấy đêm liền đều không được ngủ, đồng hồ sinh vật rối loạn, trên mặt lại mọc thêm mấy cái mụn.



- Nhưng mà tôi lại cảm thấy rất hay, có thể tiếp xúc với thế giới mà người bình thường không được tiếp xúc.



A Trạch dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Diệp Tiểu Manh.



- Cảnh sắc ở những chỗ kia khi nào thì cũng có thể ngắm, chúng nó vĩnh viễn đều ở nơi đó. Mà những sự kiện linh dị thì lại bất đồng, cả đời người có thể gặp được một hai lần đã là không tồi rồi, huống chi có người cả đời cũng khôn gặp được một lần.



- Bản thân tôi tình nguyện cả đời cũng không gặp được một lần.



Diệp Tiểu Manh lắc lắc đầu.



- Giá mà hai người chúng ta có thể trao đổi thì tốt rồi. Tôi đi du lịch, cậu đi bắt quỷ, như vậy thì tất cả đều vui vẻ.



- Nói cũng phải.



A Trạch và Diệp Tiểu Manh liếc nhìn nhau một cái, hai người cùng bật cười.



- Nhưng mà lần này đi du lịch vẫn là có thu hoạch ngoài ý muốn.



A Trạch cười híp mắt.



- Tôi cũng gặp được sự kiện linh dị nha. Tuy rằng cuối cùng chính tôi cũng không biết là nó được giải quyết như thế nào, nhưng mà nó cũng được giải quyết xong rồi.



- Không phải chứ, đi ra ngoài du lịch cũng có thể gặp quỷ sao.



Diệp Tiểu manh kinh ngạc kêu lên.



- Vận khí của vậu cũng quá là xấu đi.



- Ai nói vậy, bản thân tôi cảm thấy được vận khí của mình rất tốt.



A Trạch lại không cho là đúng nói.



- Vốn lần này tôi cũng không muốn đi du lịch, nhưng mà mấy người bạn đồng hành kia cứ khăng khăng muốn tôi đi, tôi mới miễn cưỡng đáp ứng. Vốn là hứng thú với việc này cũng không cao, chỉ là đi xem phong cảnh gì đó, đối với tôi mà nói cũng chẳng có gì thú vị. Nhưng may mắn lại gặp phải chuyện này, khiến cho thần kinh của tôi có thể hưng phấn một chút.



- Chuyện gì? Không phải là ở trong rừng sâu núi thẳm gặp phải quỷ chứ?



Diệp Tiểu Manh nhỏ giọng hỏi.


U Minh Trinh Thám - Chương #185