Chương 170: Tranh đoạt quyền lợi. (1)



- Nhưng mà tôi chưa nghĩ đến chuyện này.



-Ồ?



- Tôi đã không còn là người của Tần gia nữa, Tần Diệu kia đã chết rồi, tôi cần gì phải mặt dày mày dạn đi tranh giành cái dòng họ không phải của mình như vậy. Kia chẳng qua chỉ là một cái danh hiệu mà thôi.



Minh Diệu nắm chặt tay lại.



- Hiện tại tôi đã không còn là một tên phế vật không có linh lực như trước kia nữa. Bằng vào đôi tay của chính mình làm sao tôi lại không tự tạo được một mảnh trời riêng chứ?



- Ha ha ha ha, người trẻ tuổi, có hoài bão là chuyện tốt.



Hội trưởng nở nụ cười.



- Tốt lắm, không uống phí công sức ta chạy đến đây để gặp cậu.



- Hội trưởng, lần này ngài đến gặp tôi là…



- Thứ nhất, là vị sự tình của cậu và Tần Khai.



Hội trưởng nhẹ nhàng gõ nhịp ở trên thành ghế.



- Ta luôn luôn rất xem trọng câu. Từ sau lần gặp cậu ở đại hội của Tần gia, ta chỉ biết cậu tuyệt đối không phải là vật ở trong ao. Có thể chịu nhục mà vác một nỗi oan lớn như vậy gì gia tộc, ta thực sự tán thưởng cậu.



- Hội trưởng đã khen nhầm rồi, tất cả những chuyện kia đều là chuyện quá khứ.



Minh Diệu rút một điếu thuốc từ trong túi ra.



- Khi đó tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, không nghĩ được phức tạp như vậy. Nếu mà đặt ở hiện tại, chỉ sợ tôi cũng không thể bình tĩnh mà đón nhận tất cả những chuyện này.



- Bất kể nói như thế nào, ta cũng đều tán thưởng cách làm người của cậu.



Hội trưởng gật gật đầu.



- Thứ hai là ta đã già rồi, cần phải bồi dưỡng một ít người mới mẻ, để thay một ít máu tươi trẻ trung cho hiệp hội.



- Sau này kính xin hội trưởng hãy chiếu cố nhiều hơn.



Minh Diệu cười híp mắt, hướng về phía hội trưởng vái một cái.



- Ha ha ha, tốt, không tệ, tuổi trẻ, thông minh, có năng lực, thức thời.



Hội trưởng gật đầu cười.



- Ta thực xem trọng cậu.



Phân hóa, mượn sức, chỉ có vài chiêu này nhưng lão nhân vẫn ngựa quen đường cũ sao. Minh Diệu thầm nghĩ trong lòng. Đầu tiên là xuất lời dò xét, tiếp theo là nhắc tới chuyện cũ trước kia, sau đó là ném một miếng bánh mì lớn cho ta. Xem ra bây giờ hội trưởng đã không còn là một người đi đường nữa. Tính toán kỹ lưỡng để cột ta lên chiến xa của hắn, chỉ sợ là vì để sau này cha ta làm việc sẽ ném chuột sợ vỡ bình.



Minh Diệu cười thầm trong lòng, nếu mà không thừa dịp này để chiếm một chút ưu đãi, như vậy thì không phải sẽ uổng phí công sức diễn kịch kỹ càng như vậy với lão nhân này sao.



- Nhưng mà ở phân bộ này, dường như có rất nhiều người không hài lòng với tôi lắm.



Minh Diệu làm ra bộ dáng khó xử.



- Cho nên tôi sợ sẽ uổng phí sự kỳ vọng của hội trưởng.



- Là chuyện tình Trần Lam sao? Ta đã nói rồi, cái này không cần lo lắng.



Hội trưởng khoát tay áo.



- Không riêng gì Trần Lam.



Minh Diệu thở dài.



- Theo tôi được biết thì tôi bị phân công tới tổ sáu. Mà tổ trưởng tổ sáu là Phạm Đồng thì trước kia cũng có chút động chạm với tôi.



- Phạm Đồng?



Chân mày của hội trưởng cau lại, thoạt nhìn thì hắn cũng rất là đau đầu đối với Phạm Đồng.



- Cậu có quen biết hắn sao?



- Gặp qua vài lần.



Minh Diệu gật gật đầu.



- Lần trước vì giúp một người bạn, tôi đã hại hắn bị cảnh sát bắt, cho nên ấn tượng của hắn đối với tôi rất không tốt, cho nên…



- Thì ra là chuyện này.



Hội trưởng cười cười.



- Đây chỉ là một chuyện nhỏ, còn có cái gì khó khăn nữa không?



- Còn một chuyện nữa.



Minh Diệu duỗi lưng một cái.



- Con người tôi có chút lười nhác. Ngài biết đấy, từ sau khi bị đuổi khỏi Tần gia, tôi tự mình mở một cái văn phòng thám tử, cho nên trở nên có chút* ba lăng nhăng.



- Cái này ta cũng nghe nói.



Hội trưởng mỉm cười gật đầu.



- Cậu vừa mới khôi phục linh lực, liền đã giải quyết được mấy vụ án mà chúng ta chưa kịp lo liệu. Cho nên ta mới đặt kỳ vọng rất lớn vào cậu.



- Đa tạ hội trưởng đã xem trọng.



Minh Diệu cười cười.



- Cho nên tôi cần phải kiềm chế tâm tư, điều chỉnh lại trạng thái một chút, rồi mới có thể đến hiệp hội làm nhiệm vụ được. Như vậy mới không làm mất mặt hội trưởng.



- Thì ra là chuyện này.



Hội trưởng nở nụ cười,



- Vậy thì thôi, ta đã thông tri công việc bên ngoài tổ. Cậu trực tiếp điều phối hoạt động của các tổ, không cần tham gia vào các công việc thường lệ bên ngoài. Chỉ phải tuân theo mệnh lệnh của bộ trưởng của phân bộ mà thôi.



- Dạ!



Những lời này thật khiến cho Minh Diệu vui mừng ngoài ý muốn. Lão nhân này vì muốn lôi kéo ta vào, lại có thể trực tiếp thăng quan cho ta. Mới vừa trở lại làm việc ở trong hiệp hội, liền thăng hai cấp trở thành tổ viên tổ hành động đặc biệt. Điều kiện này cũng quá là ưu việt đi.



- Vậy thì thật đa tạ ngài.



Minh Diệu cười tỏ vẻ cảm tạ. Không cần làm việc, lại có thể thăng quan lấy thêm tiền lương, có thời gian nghỉ ngơi, còn được tự do, chuyện tình tốt như vậy mà còn không nhận thì đúng là ngu ngốc rồi.



- Làm rất tốt, ta rất coi trọng cậu.



Hội trưởng híp mắt cười, vỗ vỗ bả vai Minh Diệu, đi ra khỏi phòng khách.



Chụp ảnh, viết hồ sơ, kí tên. Tất cả trình tự tuy rằng rườm rà nhưng mà Minh Diệu cũng không quá mức để ý. Dù sao cũng còn chưa bắt đầu làm việc mà đã thăng quan. Điều này khiến cho trong lòng Minh Diệu hơi có chút đắc ý. Tổ hành động đặc biệt không giống với những tổ hoạt động bên ngoài. Cấp bậc của họ cao hơn nhiều, tiên lương cũng cao hơn rất nhiều. Tổ hoạt động bên ngoài chẳng qua là cấp thấp nhất trong các phân bộ. Kỳ thật cũng tương đương với hình cảnh gì đó ở trong ngành cảnh sát vậy. Mỗi ngày làm việc cực khổ, lại không thể có bao nhiêu ưu đãi. Nếu mà thật sự xảy ra chuyện tình gì lớn, lại càng tương đương với vật hi sinh. Mà tổ hành động đặc biệt thì lại khác, họ chỉ chịu sự chỉ huy của bộ trưởng ở từng phân bộ. Bình thường nếu không có chuyện đại sự gì, thì cũng không làm gì cả. Thậm chí ngay cả đến hiệp hội cũng không cần. Nếu mà có chuyện thì chỉ cần gọi điện thoại thông báo một chút là được. Hơn nữa tiền lương thì gấp đôi so với tổ hoạt động bên ngoài. Những người có linh năng lực bình thường, căn bản là không thể nào được điều phối đến tổ hành động đặc biệt. Chỉ có những gia tộc có thể lực khá lớn, hơn nữa là những người có năng lực đặc biệt xuất sắc mới có cơ hội được phân phối đến tổ này. Hơn nữa trong tổ này, chủ yếu mà nói thì là để bồi dưỡng tổ viên trở thành cán bộ dự bị. Cho nên lão nhân này đã tương đối ưu đãi đối với Minh Diệu.



Hội viên phụ trách tiếp đãi chẳng qua chỉ là một người mới của một tiểu gia tộc mà thôi, tự nhiên là chưa từng gặp qua Minh Diệu. Cũng không biết một số chuyện của Minh Diệu và Tần gia. Nhưng mà có thể được hội trưởng trực tiếp gặp mặt, hơn nữa vừa mới tới trình diện liền được phân phối tới tổ hành động đặc biết. Hắn tự nheien cũng nhìn ra được Minh Diệu không phải là nhân vật tầm tường. Cho nên ở trong quá trình Minh Diệu trình báo, thái độ của hắn rất ân cần.



- Thứ này thật đúng là không tệ.



Minh Diệu tiếp nhận trang bị dành cho tổ hành động đặc biệt thì không khỏi huýt sáo.


U Minh Trinh Thám - Chương #182