Chương 169: Mượn sức. (1)



- Ta bị muộn rồi, buổi tối nhớ về sớm một chút.



Minh Diệu nuốt nhanh mấy ngụm cơm, cầm lấy chiếc áo bành tô, chạy nhanh ra ngoài cửa.



- A! Còn chưa tới tám giờ mà, không phải nói là chín giờ mới đến thời gian trình báo sao?



Diệp Tiểu Manh từ trong phòng nhô đầu ra, chỉ nghe thấy tiếng cánh cửa đóng rầm một tiếng.



- Thiệt là, cahyj trốn nhanh như vậy, ta còn chưa có thay áo mới mà, thật vất vả mới có thể tìm được cái áo khó mặc này, vốn đang định dùng nó để đùa giỡn người kia một chút.



Diệp Tiểu Manh quệt mồm một cái.



- Quêm đi, dù sao cũng vẫn còn cơ hội, thuận tiện nhìn lại sổ tay của chị Ada xem bên trong còn có phương pháp nào khác không.



Hiệp hội nghiên cứu siêu nhiên của Trung Quốc, một phần là lệ thuộc vào chính quyền trong nước, nhưng cũng lại là một tổ chức độc lập với hệ thống luật pháp quốc gia. Tổng bộ đặt ở thủ đô, nhưng mà ở mỗi thành phố lớn cũng đều có phân bộ. Minh Diệu đến trình báo, tự nhiên là đến phân bộ trong thành phố hắn đang ở.



Cưỡi xe taxi đi vào trong tòa nhà của hiệp hội. Minh Diệu nhìn cái đồng hồ, thời gian vẫn còn sớm, vẫn còn chưa đến thời gian trình báo. Đi vào sớm như vậy thì cũng không có việc gì làm, hắn liền đến sạp báo ở gần đấy mua một tờ báo. Châm một điếu thuốc, ngồi xổm ở cái bồn hoa bên đường, chăm chú đọc tin tức trong tờ báo.



Một lát sau, Minh Diệu nghe thấy thanh âm ô tô đi đến, dừng lại ở trước cửa tòa nhà của hiệp hội. Lái xe đi tới hẳn là một nhân sĩ cao tần. Minh Diệu cũng không quá mức để ý, đầu cũng không thèm ngẩng lên, tiếp tục chăm chú vào tờ báo. Đến hiệp hội cũng không phải là ý muốn của Minh Diệu. Thứ nhất là do hiệp hội gửi thư tới, nhất định phải đến trình báo. Thứ hai chính là cha của hắn đã nói, cần Minh Diệu gia nhập vào hiệp hội, hỗ trợ cho hắn một số chuyện. Cho nên trong đầu Minh diệu tự nhiên cũng không có ý định nịnh bợ lãnh đạo để tiến lên. So sánh ra thì Minh Diệu còn ưa thích cuộc sống thám tử tự do tự tại hơn. Làm việc ở trong hiệp hội có rất nhiều quy định, hắn có chút không quen.



- Ta vốn tưởng rằng tên ăn mày nào ngồi ở chỗ này, vừa định tìm bảo vệ đến để đuổi đi, lại thật không ngờ là Tần đại công tử đến đây.



Thanh âm của một người đàn ông còn trẻ mang theo ngữ khí trào phúng truyền vào trong tai Minh Diệu.



Buông tờ báo ra, đưa mắt nhìn lên. Minh Diệu thở dài một hơi, gần đây vì sao mà lại đụng phải toàn những chuyện làm cho người ta đau đầu.



Một người trẻ tuổi từ trên ô tô đi xuông, trên mặt mang theo một cỗ khinh thường, hướng về phía Minh Diệu cười cười.



- Không nghĩ tới nhiều năm không gặp rồi mà ngươi vẫn còn nhớ tới ta.



Minh Diệu cũng không thèm để ý chút nào đối với giọng điệu cười nạo của người trẻ tuổi kia.



- Xem ra bây giờ đã thăng quan tiến chức rồi hả, Trần Lam.



- Có quên ai cũng không thể quên được ngươi.



Trần Lam đi tới, từ trên cao nhìn xuống Minh Diệu đang ngồi xổm ở trên cái bồn hoa kia.



- Ta nhớ rõ ngươi là bạn tốt của tên mập mạp đã giết chết cha ta.



- Tất cả những chuyện đó không liên quan đến ta.



Minh Diệu rút một điếu thuốc từ trong túi quần ra.



- Bây giờ ta đã không còn là người của Tần gia nữa, ngươi nên đi tìm Tần gia thì tốt hơn.



- Ồ? Thật không?



Trần Lam cười lạnh một tiếng.



- Tuy rằng ta tận mắt thấy ngươi bị đánh vỡ phách kết, đuổi ra khỏi Tần gia. Nhưng mà vì sao mà hiện tại ngươi lại đã khôi phục linh lực? Nếu không phải là cha ngươi và Nhị thúc đã động tay chân gì thì làm sao một người đã bị đánh nát phách kết lại có thể khôi phục lại linh lực được?



Trần Lam khoát tay áo.



- Không cần xem tất cả mọi người là kẻ ngu, rất nhiều chuyện không nói ra là bởi vì chưa đến thời gian trở mặt.



- Tùy ngươi, muốn làm gì thì làm.



Minh Diệu đứng dậy, vỗ vỗ tro bụi ở trên mông đi.



- Nhưng mà khong nghĩ tới là ngươi cũng ở phân bộ này, xem ra ngươi làm quan cũng không nhỏ đi.



- Cũng tạm, chỉ là bộ trưởng của một phân bộ mà thôi.



Trần Lam hướng về phía Minh Diệu cười cười.



- Ngươi có thể đến phận bộ này của chúng ta thì thật tốt, sau này ta lại có chuyện để làm.



Phạm Đồng là tổ trưởng tổ sáu. Trần Lam là bộ trưởng của phân bộ, dường như tất cả những người Minh Diệu đã từng đắc tội đều tập hợp ở cùng một chỗ. Minh Diệu cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau.



- Tự thu xếp cho ổn thỏa đi.



Trần Lam vỗ vỗ bả vai Minh Diệu, cười cười đi vào trong tòa nhà của hiệp hội.



- Sau này có rất nhiều chuyện phải làm rồi.



Minh Diệu thở dài, chậm rãi đi vào.



- Ngài là Minh Diệu?



Nhân viên phụ trách tiếp đãi người tới trình diện nhìn qua cái thư thông báo Minh Diệu mang tới, rồi liếc mắt nhìn hắn một cái, đứng dậy.



- Mời.



- Ừ? Không phải là phải điền vào bảng thông tin sao?



Minh Diệu có chút khó hiểu.



- Bình thường thì quy tắc cũng là như thế.



Nhân viên tiếp tân nhìn về phía Minh Diệu cười cười.



- Nhưng mà ngài là một ngoại lệ, có người muốn gặp ngài.



- Có người muốn gặp tôi? Là ai?



- Đã đang chờ ngài ở trong phòng khách rồi, ngài đi tới thì sẽ biết.



Nhân viên tiếp tân dẫn Minh Diệu đi tới trước cửa phòng khách.



- Mời vào đi.



Minh Diệu đứng ở trước cửa phòng khách không hiểu gì cả. Trước kia Tần Khai đã nói qua, quan hệ của hai người bọn họ ở bên ngoài vẫn là oán hận không nhận nhau, tự nhiên người này không phải là Tần Khai. Chẳng là là Trần Lam ở ngay lúc mình vừa đến trình báo đã không nhịn được mà muốn gây khó dễ hay sao? Minh Diệu cảm thấy điều này cũng không có khả năng. Trần lam cũng không phải là loại người ngu ngốc, nếu muốn chỉnh hắn cũng sẽ không chọn khi hắn vừa đến đã động thủ. Ít nhất cũng sẽ chọn một biện pháp ổn thỏa, trực tiếp làm cho mình không có bất kỳ khả năng trốn thoát nào.



Minh Diệu vừa đẩy cánh cửa phòng khách ra, bên trong liền truyền ra tiếng cười sang sảng.



- Ha ha ha ha ha, tôi chờ cậu lâu rồi, tiểu tử.



- Hội trưởng?



Minh Diệu thấy rõ, người đợi mình ở trong phòng khác chính là hội trưởng của hiệp hội. Tuy rằng mười năm nay chưa từng gặp mặt, nhưng mà hội trưởng vẫn giữ nguyên bộ dáng như là mười năm trước kia. Mái tóc hoa râm cũng không lộ vẻ già nua, ngược lại làm cho người ta có cảm giác một loại cơ trí.



Là hội trưởng của hiệp hội, phần lớn thời gian của lão nhân này là ở tổng bộ thủ đô. Hắn cũng sẽ không tới một cái phân bộ chỉ để gặp một thành viên thấp hơn như Minh Diệu. Đôi mày của Minh Diệu cau lại. Tuy rằng bộ dáng của hội trưởng luôn luôn tươi cười hiền lành, nhìn qua thì có vẻ hòa nhã dễ gần. Nhưng mà Minh Diệu biết, thủ đoạn của lão nhân này cũng không giống như nụ cười ôn nhu thân thiết trên mặt. Dưới cái nụ cười ôn nhu ấy đã có không ít người bị lão nhân này dẫm nát dưới chân, vạn kiếp bất phục.



- Tiểu Diệu, đã lâu không gặp.



Nụ cười trên mặt hội trưởng lại càng thêm thân thiết.



- Lại đây ngồi đi.



Tuy rằng trong lòng của Minh Diệu còn có nghi hoặc, nhưng vẫn là đi tới, ngồi ở bên tay phải của hội trưởng.


U Minh Trinh Thám - Chương #180