Chương 163: Thập Nhị Huyền Hỏa trận.



- Tiểu Manh trở về.



Minh Diệu đi qua, túm lấy cánh tay của Diệp Tiểu Manh.



- Hắn nói đúng. Giết người thì phải đền mạng, cho dù là quỷ thì cũng không ngoại lệ, đây là quy củ.



Diệp Tiểu Manh vốn còn muốn nói gì, nhưng mà Minh Diệu mạnh mẽ ôm nàng sang một bên. Diệp Tiểu Manh muốn giãy giụa đi ra, nhưng mà khí lực của Minh Diệu so với nàng thì lớn hơn.



Minh Diệu ôm Diệp Tiểu Manh sang một bên rồi nói với Phạm Đồng.



- Ngươi có thể tiếp tục.



- Coi như ngươi thức thời.



Phạm Đồng cười cười.



- Ta lại bắt đầu có chút thích ngươi.



Minh Diệu quay đầu lại nhìn, nhìn quỷ sứ, thở dài một hơi.



- Tuy rằng lúc trước tôi đã thiếu nợ cậu một cái nhân tình, nhưng mà lần trước tôi đã trả lại, cho nên chuyện lần này tôi không thể nhúng tay vào, dù sao đây cũng là quy củ, dù có ở nơi nào thì cũng đều giống như vậy.



- Tôi hiểu.



Quỷ sứ gật gật đầu.



- Tôi cũng không trách cậu. Tuy rằng bây giờ tôi không có bao nhiêu sức mạnh, nhưng mà tự bảo về mình vẫn không thành vấn đề. Hắn muốn giết tôi, cũng không có dễ dàng như vậy.



- Còn mạnh miệng.



Phạm Đồng lại vung cây gậy lên,



- Đánh cho tới khi ngươi nói không ra lời mới thôi.



Lời nói còn chưa dứt lại nhào tới phía trước.



Nhưng mà lần này, công kích của Phạm Đồng lại không có hiệu quả. Cây côn lóe lên điện quang bị một luồng lực lượng không biết tên bắn ngược trở về, phản xung lực tương đối lớn. Thiếu chút nữa thì Phạm Đồng bị lực phản chấn làm bị thương.



Không biết từ khi nào ở bốn phía xung quanh quỷ sứ xuất hiện một cái kết giới gần như trong suốt. Nếu không nhìn cẩn thận thì căn bản là không thể nhìn thấy. Công kích vừa rồi của Phạm Đồng là bị cái kết giới này cản lại.



- Ngươi cho rằng ta là một quỷ sứ lại không có chút lực lượng tự bảo vệ mình sao?



Quỷ sứ đứng trong kết giới, dùng thân thể chăn trước nữ quỷ kia.



- Kết giới này, ngươi không phá được.



- Như vậy thì sao?



Phạm Đồng cười lạnh một tiếng.



- Ngươi cũng không ra được, tới hừng đông, nữ quỷ được ngươi bảo hộ kia cũng vẫn phải hồn phi phách tán. Không quay về được bên trong đồ vật cư trú, bị ánh mặt trời chiếu vào, vẫn sẽ có kết cục đồng dạng.



- Ta tình nguyện đề nàng bị mặt trời chiếu vào mà chết chứ không phải là bị ngươi đánh chết,



Khóe miệng của quỷ sứ lộ ra một nụ cười trào phúng.



- Ngươi không xứng đáng, trong mắt của ta, ngươi chỉ là một tên biến thái có đầu óc ngu ngốc. vì muốn phát tiết buồn bực của chính mình mà tìm người trút giận. Khi nhục kẻ yếu chính là ngu xuẩn. Loại người như ngươi ta đã gặp nhiều lắm. Mỗi ngày con mẹ nó chứ làm những công việc thấp kém, không có ai thèm để ý, tất cả mọi người đều khinh thường, mà ngươi lại tự cho là mình rất lợi hại. Cho nên ngươi chỉ biết tìm những người yếu hơn mình mà phát tiết lửa giận.



Minh Diệu không thể không thừa nhận, nhận xét của quỷ sứ đích thật là rất đúng. Chỉ trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi đêm hôm nay, hắn đã có thể nhìn thấu tính cách của Phạm Đồng. Ít nhất thì theo hiểu biết của Minh Diệu, những đánh giá của quỷ sứ đối với Phạm Đồng là hoàn toàn chính xác. Phạm Đồng đích thật là buồn bực vì thất bại ở trong hiệp hội, cũng không có ai thèm để ý đến hắn. Quỷ sứ mỗi ngày đều giao tiếp với rất nhiều Quỷ Hồn khác nhau, mà Quỷ Hồn khi còn sống cũng là người, cho nên chẳng khác gì mỗi ngày đều tiếp xúc với từng loại người khác nhau. Luyện được khả năng có thể nhìn thấu được nhân tính trong thời gian ngắn, đối với việc thuyết phục Quỷ Hồn đầu thai có sự trợ giúp rất lớn. Mà việc quỷ sứ muốn làm bây giờ, chính là chọc giận Phạm Đồng.



- Ngươi thật sự nghĩ rằng như vậy thì ta sẽ không có cách nào bắt ngươi sao?



Phạm Đồng đích xác bị chọc giận,



- Ta không chỉ muốn tự tay giết chết nữ quỷ kia mà ngay cả ngươi ta cũng sẽ giết chết.



- Ồ! Vậy thì thử xem xem.



Quỷ sứ nở nụ cười.



- Ta thật sự vô cùng chờ mong.



Phạm Đồng móc một tấm phù chú từ trong túi ra, hướng về phía quỷ sứ quơ quơ.



- Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, giao nữ quỷ kia cho ta. Nếu không mà nói, ngươi và nữ quỷ kia sẽ cùng biến thành gà nướng.



- Thật làm cho ta ngoài ý muốn.



Quỷ sứ cười lạnh một tiếng.



- Thật không ngờ ngươi còn có thiên phú làm đầu bếp, có lẽ ngươi chuyên tâm làm đầu bếp còn tốt hơn so với hiện tại nhiều lắm.



Ánh mắt của Phạm Đồng híp lại thành một đường nhỏ, hắn thực sự tức giận. Hắn ném cái tập phù đang cầm trong tay lên không trung, cái phù chú kia dường như là có sinh mạng vậy, mỗi cái bay về một phía bất đồng, vây cai kết giới lại.



- Ta đã cho ngươi cơ hội cuối cùng, đáng tiếc ngươi lại không quý trọng.



Phạm Đồng nói.



- Bát Hoang Huyền Hỏa trận mở ra, cho dù ngươi có tiếp tục cầu xin tha thứ cũng vô dụng.



- Ồ? Bản thân ta cũng muốn thử xem.



Quỷ sứ cười cười rất khinh thường.



Minh Diệu nghe thấy cái tên này, trong lòng vừa động. Bát Hoang Huyền Hỏa trận là thượng cổ đại trận, theo truyền thuyết thì có uy lực vô cùng, hơn nữa đã thất truyền từ lâu rồi, như thế nào Phạm Đồng sẽ lại có thứu này? Nếu thật sự là Bái Hoang Huyền Hỏa trận, như vậy chỉ sợ hôm nay quỷ sứ thật sự là lành ít dữ nhiều.



- Chờ một chút.



Minh Diệu hơi do dự một chút, vẫn là quyết định mở miệng. Hắn đi đến bên người Phạm Đồng, nhỏ giọng hỏi.



- Ngươi nói là thật hay giả? Bát Hoang Huyền Hỏa trận chính là thượng cổ đại trận, uy lực vô cùng. Nếu mà thật sự giết chết quỷ sứ, chỉ sợ sau này phiền phức sẽ rất nhiều, hơn nữa ta cũng không tránh khỏi liên quan.



- Có sự tình gì, một mình ta chịu hết.



Phạm Đồng lạnh lùng liếc mắt nhìn Minh Diệu một cái.



- Cam đoan sẽ không làm liên lụy đến ngươi, như vậy là được rồi chứ. Các thiếu gia như các ngươi, luôn luôn có bộ dạng méo mó, làm việc nhìn trước ngó sau, làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.



- Ta không phải là có ý tứ này.



Minh Diệu cảm thấy Phạm Đồng thật là tên không có thuốc chữa. Một người đã vẫn tự cho là nhiệt huyết làm việc không để ý đến hâu quả. Chỉ cần sảng khoái nhất thời. Nhân vật như vậy mà có thể sinh tồn ở trong hiệp hôi đến bây giờ mà vẫn chưa bị người ta giết chết, đây cũng có thể coi như một cái kỳ tích.



- Ý của ta muốn nói là, không nên quá xúc động.



Minh Diệu chỉ chỉ vào nữ quỷ phía sau lưng quỷ sứ.



- Ta biết mục đích của ngươ là nữ quỷ kia, mà quỷ sứ kia dù sao cũng là người được quan trên ủng hộ. Không cần phải …Phức tạp hóa sự tình, chỉ cần đạt tới mục đích sẽ tốt hơn. Nếu mà thật sự giết chết quỷ sứ kia, như vậy chỉ sợ cuộc sống say này của hai người chúng ta cũng không quá tốt. Ngươi cũng không muốn từ ngày mai cho đến khi về hưu sau này đều phải đi trông lăng mộ đấy chứ.



Phạm Đồng cau mày, không nói gì. Minh Diệu nói không sai, trong lòng của hắn cũng hiểu được, nếu mà thật sự giết chết tên quỷ sứ kia, như vậy thì cuộc sống sau nay của hắn tuyệt đối sẽ không dễ chịu gì. Nữ quỷ kia giết người, như vậy thì giết chết nó ở dương gian cũng không có gì đáng nói.


U Minh Trinh Thám - Chương #171