Chương 137: Cải biến khí thế



- Nếu Trần Viêm đã chết, như vậy tiếp theo sẽ tới phiên ngươi, trừ Trần Viêm ra, trong thành thị này, chỉ có ngươi và ta là người thân mật nhất, ta không thể để cho ngươi cũng gặp chuyện không may, cho nên vội vàng gọi điện cho ngươi...



- Thế nhưng mà...



Nghiêm Trọng nghe được Tống Tân nói như vậy, rất cảm động, tuy hai người bọn họ là tình địch, nhưng cũng là bạn bè. Tống Tân vì an toàn của mình, thông tri cho mình trước, bản thân mình vừa thấy mặt hắn đã hô to gọi nhỏ, có chút hổ thẹn, nhưng hắn có điểm không rõ.



- Ngươi đã trở lại, cũng gặp mặt ta, tại sao lại muốn tới nơi này. Còn nữa, ngươi ăn mặc như thế làm gì, giống như biến thái ấy.



- Nửa tháng nay ta không tắm rửa, gặp mặt ngươi cũng thuận tiện tắm rửa luôn, hơn nữa nơi nhiều người dương khí sẽ nặng, nữ quỷ kia không thể gây bất lợi cho chúng ta ở nơi này, cho nên nơi này là điểm gặp mặt tốt nhất.



Tống Tân nhìn Nghiêm Trọng.



- Lại nói, tuy ta biết rõ Trần Viêm đã bị nữ quỷ giết chết, nhưng cảnh sát không biết, ta không biết Trần Viêm chết thế nào, cảnh sát định án ra sao, nếu nói ra sẽ biến thành mưu sát, ta không phải là đối tượng hiềm nghi lớn nhất sao? Nếu ta nói như thế, chỉ sợ cảnh sát đã mang ta vào phòng hỏi cung ngay, ngươi sẽ nguy hiểm, ta nói ta là người vô tội, Trần Viêm là bị quỷ giết chết, bọn họ có thể tin sao?



Nói cũng phải, việc này nói ra, chỉ sợ người có tư duy bình thường sẽ không ai tin. Nhưng Nghiêm Trọng vẫn cảm thấy, vừa rồi lúc gặp mặt Tống Tân, bộ dáng hóa trang của hắn, thấy thế nào cũng giống biến thái.



Không phải là biến thái khoe hàng cũng là tự thiêu, cũng có thể là kẻ đánh bom tự sát cũng không chừng, rất dễ dàng bị cảnh sát bắt lấy. Nếu bắt lấy kẻ này, không cần thẩm vấn, trước tiên cách ly nửa tháng, kiểm tra hắn từ trong ra ngoài trước, nhìn xem trong cơ thể có các loại vật phẩm nguy hiểm hay không, sau khi thẩm vấn năm ba lần. Tuy vừa mới mở thế vận hội Olimpic xong, nhưng tiêu chuẩn an ninh không thay đổi, cũng phải đợi hết năm, an ninh mới buông lỏng. Tống Tân có thể biết rõ, chắc chắn cảnh sát sẽ nhốt hắn dài dài, Nghiêm Trọng cảm thấy vận khí của Tống Tân kém không phải bình thường, thậm chí sẽ có chút chuyện không may xảy ra.



- Trong túi quần của ta có hai khối ngọc Phật, vốn định mang về cho ngươi và Trần Viêm một cái, ta sẽ nói mua cho các ngươi. Đáng tiếc ta trở về chậm một bước, không thể vượt qua, tuy Trần Viêm đã chết, nhưng hai chúng ta vẫn còn sống, việc này còn chưa xong, ta giao ngọc Phật cho ngươi, ngươi nhất định phải mang nó vào, có thể tránh nữ quỷ kia.



Tống Tân định móc ngọc Phật từ trong túi quần ra, cúi đầu xuống mới nhớ bản thân hai người bọn họ đang cởi chuồng.



- Ngươi xem, gần đây ta bị nữ quỷ kia dọa đầu óc sắp hỏng rồi, ngươi đem chìa khóa tủ cho ta, ta sẽ mang tới cho ngươi.



- Không cần!



Nghiêm Trọng nói ra.



- Chờ một lát, sau khi ngươi mặc quần áo xong rồi đưa cho ta.



- Đừng, tuy ở đây nhiều người, lại là ban ngày, nhưng ai biết nữ quỷ kia có xuất hiện vào ban ngày hay không.



Tống Tân nói xong, từ trong bồn tắm đứng dậy.



- Ta sẽ đi lấy ngay cho ngươi, miễn cho việc lo lắng hãi hùng.



Nghiêm Trọng nhìn thấy Tống Tân kiên trì như thế, cũng không có cự tuyệt, ném chìa khóa tủ quần áo trong tay cho Tống Tân. Dù sao Tống Tân cũng có tâm ý, vì tính mạng và an toàn của mình cả, Nghiêm Trọng cũng không có để tâm nữa.



Nghiêm Trọng cảm thấy, Tống Tân làm vì mình, rời nhà nửa nhiều tháng, ngay cả tắm cũng chưa tắm qua, sinh hoạt như thế rất khổ sở, hắn quyết định không đem chuyện thắt lưng màu đỏ kể cho Tống Tân nghe, miễn cho Tống Tân xấu hổ.



Không qua bao lâu, Tống Tân trở lại, nhảy vào trong bồn tắm, hắn ném một cái ngọc Phật giống như cái của hắn cho Nghiêm Trọng.



- Mang theo đi, tuy nữ quỷ kia vẫn trở lại và dây dưa, nhưng tối thiểu sẽ không chết.



Nghiêm Trọng nhìn ngọc Phật trong tay, có chút cảm khái. Nói thật, thứ ngọc Phật này của Tống Tân chắc không có bao nhiêu công dụng đâu, Nghiêm Trọng cảm thấy nếu đem thứ này ngâm trong chén nước cả đêm, đoán chừng chén nước sẽ biến thành màu xanh, mà Phật sẽ biến thành máu trắng. Tống Tân cũng không biết cao nhân này thế nào, nhưng pháp khí cũng không cao lắm. Đột nhiên Nghiêm Trọng có cảm giác cái thắt lưng của mình thuận mắt hơn nhiều, tối thiểu ngậm trong miệng cũng không biến đầu lưỡi thành màu xanh.



Nhưng nói đi nói lại, ai cũng không biết cao nhân này ra sao. Trên TV đều diễn qua, những cao nhân đó, đều đi tới đi lui, ai cũng khó gặp, bộ dáng mắt để trên trời, có khả năng bị phi cơ đụng trúng. Mà cả thế giới này, trong mắt của hắn không có gì là bí mật. Tính cách của cao nhân, chỉ sợ cũng không phải gàn dở bình thường, không thể nhìn mặt ngoài mà đoán biết.



Mà tên thám tử tư tên là Minh Diệu kia, tuy bộ dáng không có vẻ gì là cao nhân, nhưng khi nói chuyện lại quỷ thần khó lường. Ai có thể nghĩ một thế ngoại cao nhân có bộ dáng quê mùa đeo kính đen chứ, ngay cả Offices (văn phòng) thám tử tư, cả người lẫn vật đều vô hại, nhưng bản chất con người bên trong lòng của hắn lại là một đại thúc yêu thích tiểu loli. Cổ nhân không phải đã nói sao, đại ẩn ở thành thị. Mà tên Minh Diệu này đúng là cao nhân, người ta không cần thứ gì tốt cả, lần trước đi tới văn phòng hắn đã nhìn thấy Minh Diệu hút thuốc, mà đó là bao thuốc hiệu con gà hai đồng một gói, ngay cả tiệm thuốc bình thường cũng ít có nơi bán loại này.



Nếu Minh Diệu biết rõ Nghiêm Trọng có suy nghĩ này sẽ đâm đầu chết tại chỗ. Ngày đó hắn thuốc hút xong, sờ túi tiền không nhiều lắm, đi xuống lầu, tìm lão bản hỏi mua gói thuốc rẻ nhất, lão bản liếc hắn một cái, ném gói hiệu con gà, làm cho Minh Diệu sững sờ, lão bản thấy Minh Diệu không tiếp gói thuốc, còn tưởng rằng hắn chê đắt, nói ra một câu làm cho Minh Diệu muốn thổ huyết:



- Thuốc ba sợi lông mua không? Còn ba hộp, nhưng thời hạn đã vài chục năm rồi.



Nghiêm Trọng trịnh trọng đem ngọc Phật mang trên cổ, nhìn Tống Tân, thở dài.



- Tuy nữ quỷ kia chưa giết chúng ta, nhưng kế tiếp nên làm sao bây giờ? Ta cũng không muốn cả đời này ở sau lưng cõng theo một nữ quỷ mà sống, suốt đêm lạnh lẽo, chỉ sợ tiểu đệ của ta lạnh quá không dùng được đấy.



- Trước cứ chịu đựng vài ngày đã.



Tống Tân gật gật đầu.



- Ta đã đem chuyện này nói với cao nhân, hắn nói hắn gần đây bận rộn, thời điểm hắn rãnh rỗi, hắn sẽ tới đây giúp chúng ta một chút, mà cao nhân đến đây rồi, chúng ta sẽ được giải phóng, thù của Trần Viêm cũng được báo.



Nói đến cao nhân, Nghiêm Trọng nhớ tới Minh Diệu, cười hắc hắc.



- Ta nghĩ tới chúng ta không cần đợi đâu. Gần đây ta có tìm được một cao nhân, sẽ không lâu đâu, ta nghĩ có lẽ buổi tối nay chúng ta sẽ được giải thoát.



- Cao nhân?



Nghe thấy Nghiêm Trọng nói thế, sắc mặt Tống Tân biến đổi.



- Ngươi quen biết cao nhân?



Sau đó cúi đầu xuống, tự nhủ:



- Ân, nhất định là như vậy.



- Ân? Ngươi làm sao thế?



Nhìn thấy biểu lộ kỳ quái của Tống Tân, Nghiêm Trọng hỏi.


U Minh Trinh Thám - Chương #145