Chương 127: Quỷ ảnh trên quốc lộ



Mà Quỷ Hồn đều nương theo trí nhớ khi còn sống, nếu mà bộ dạng của Nghiêm Trọng rất giống tổ tiên thì Nữ Quỷ kia dựa vào diện mạo nên nhận nhầm người, rồi chạy đến báo thù là cũng có thể.



- Ta muốn hỏi một chút, tổ tiên nhà cậu có người nào có bộ dạng giống y như cậu không?



Minh Diệu nhìn Nghiêm Trọng hỏi.



- Ví dụ như là ông nội của cậu hoặc là một số người bằng tuổi cụ nội cậu.



- Cái này…Cái này không có.



Nghiêm Trọng nghĩ nghĩ, nói:



- Tôi không quá giống cha tôi, so sánh ra thì tôi giống mẹ của mình hơn.



Minh Diệu gật gật đầu, đã qua mấy thế hệ, chỉ sợ huyết thống ban đầu đã nhạt đi rất nhiều. Chỉ sợ là dựa vào diện mạo, nữ quỷ kia cũng không có cách nào phân biệt được huyết thống của Nghiên Trọng. Khả năng này là không lớn.



Như vậy thì là có người giúp, một người nuôi quỷ giống như là Lê bàn tử, người này sai nữ quỷ kia tới giết Nghiêm Trọng.



- Như vậy đi cậu Nghiêm, tôi muốn cậu suy nghĩ một chút, cậu có đắc tội với người nào không, hoặc là gây đại thù với người nào. Cái loại thù hận giống như là muốn giết cậu vậy. Đặc biết là loại người tiếp xúc với Quỷ Hồn giống như là ta vậy.



Minh Diệu hỏi tiếp.



- Có thâm thù đại hận? Không có khả năng, tôi luôn được lòng mọi người.



Nghiêm Trọng cẩn thận nghĩ.



- Hơn nữa tôi cũng không quen biết với những nhân sĩ thần quái như ngài.



- Không biết?



Minh Diệu sững sờ một chút.



- Như vậy bản thân ta cũng thấy kỳ lạ. Nữ quỷ kia nói muốn giết cậu, nhưng vì sao mà cậu vẫn còn sống.



Minh Diệu lại nói tiếp.



- Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nếu mà một Quỷ hồn thật sự muốn giết một người đang ngủ, đó cũng không phải là việc khó gì.



Nếu mà thật sự có người nuôi quỷ sai nữ quỷ kia tới giết Nghiêm Trọng, mà hắn lại không có cao nhân nào hỗ trợ, hắn không thể nào sống đến bây giờ. Đã qua một tuần, đối với Quỷ Hồn mà nói, muốn giết chết một người đang ngủ, quả thực là so với ngoáy mũi một cái còn đơn giản hơn.



- Toàn là dựa vào cái này.



Nghiêm Trọng cởi cái áo khoác bên ngoài, lộ ra một cái dây lưng màu đỏ không có gì lạ thường. Cái dây lưng bằng kim chúc không có cái đồ án gì, nhưng mà Minh Diệu lại mơ hồ thấy ở trên mặt của nó có linh quang mơ hồ hiện lên.



Xem TV với bạn bè xong, Nghiêm Trọng mở chiếc xe GLFGTI thân thuộc của hắn ra, chạy ở trên đường cái. Hiện tại đã là đêm khua, trên đường cái đã không còn nhiều xe, đây cũng hợp với mong muốn của Nghiêm Trọng. Hắn đẩy tốc độ xe lên tới 140Km/h.



Tiếng gió thổi vù vù ở ngoài cửa xe. Nghiêm Trọng cảm giác một loại bộ phận của mình đang chậm rãi rời khỏi thân thể, cái loại cảm giác dường như là linh hồn cũng không đuổi theo được tốc độ của thân thể, giống như là nguyên thần xuất khiếu vậy. Cái loại cảm giác khoái cảm nói không nên lời này khiến cho Nghiêm Trọng có chút hưng phấn.



Chạy như bay dọc theo quốc lộ một lúc lâu, mãi cho đến khi nhìn thấy cái đèn xanh đèn đỏ ở phía xa lúc này Nghiêm Trọng mới chậm rãi giảm tốc độ của xe xuống. Phía trước là một cái ngã tư đường rất lớn. Là một tuyến đường giao thông quan trọng vào ban ngày. Cho nên xung quanh nơi này đều có camera điện tử của cảnh sát. Nghiêm Trọng cũng không muốn bởi vì sảng khoái nhất thời mà vài ngày sau lại nhận được hóa đơn



phạt của cảnh sát giao thông. Dù sao phạt tiền cũng là chuyện nhỏ, nếu bằng lái của Nghiêm Trọng lại bị khấu trừ, chỉ sợ sẽ phải đi học tập lại.



Dừng chiếc xe lại, Nghiêm Trọng đốt một điếu thuốc, đợi đèn đỏ đếm ngược.



Từ phía sau Nghiêm Trọng truyền đến những tiếng nhạc ầm ĩ, một chiếc xe LnerEvluin phát ra tiếng nhạc đinh tay nhức óc từ phía sau đi tới, cũng dừng xe lại song song cùng một chỗ với Nghiêm Trọng.



- Xe Nhật Bản, nhà giàu mới nổi.



Nghiêm Trọng liếc nhìn cỗ xe màu đỏ kia khinh thường bĩu môi một cái. Đối với loại tiểu tử luôn bật nhạc thật lớn như sợ người khác chú ý đến mình này, Nghiêm Trọng luôn rất khinh thường. Loại người này so với người cao giọng nghe điện thoại ở trên xe bus cũng không có gì khác nhau.



- Hắc, xe nước ngoài.



Cửa kính của chiếc xe bên cạnh hạ thấp xuống, tiếng nhạc ở bên trong xe truyền ra càng thêm đinh tai nhức óc. Nghiêm Trọng thực hoài nghi, người lái chiếc xe kia có phải là kẻ điếc hay không, nếu không sao lại mở lớn như vậy, không sợ làm chấn động lỗ tai của mình tới mức xuất huyết sao? Một tên thanh niên nhỏ tuổi có mái tóc màu vàng chìa cái đầu ra gõ cửa xe của Nghiêm Trọng. Chỉ là một tên nhóc con chưa đến hai mươi tuổi, tóc nhuộm vàng hoe, trên tai còn đeo khuyên, miệng nhai kẹo cao su.



- Nhìn anh cũng là người chơi xe, thi đấu không.



Nghiêm Trọng khinh thường, liếc mắt nhìn tên nhóc con kia một cái, đạp mạnh lên cái chân ga, rầm rầm rung động.



- Chưa đủ lông đủ cánh lại muốn học người ta đi đua xe sao?



Nghiêm Trọng rất khinh thường tên nhóc con này.



- Cứ tưởng là mình có được một cái xe Nhật Bản rồi thì oai lắm sao, một lúc nữa cho ngươi ở phía sau hít bụi, cho ngươi biết lão tử lái xe như thế nào.



Thấy bộ dáng tiếp nhận khiêu chiến của Nghiêm Trọng, tên thanh niên tóc vàng kia huýt sáo một cái, quay đầu chui vào trong xe, cũng đạp chân ga khiến cho chiếc xe kêu lên rung trời, bộ dạng nóng lòng muốn thử.



Mắt thấy chiếc đèn đỏ sắp tắt, trong nháy mắt Nghiêm Trọng đạp lên ly hợp, sang số, động tác liền mạch lưu loát. Chiếc xe Golf màu xanh chạy nhanh như bay, chỉ để lại tàn ảnh màu đỏ ở đuôi chiếc xe. Tên thanh niên tóc vàng kia dường như là thất thần, lặng đi một chút, mới hổn hển giẫm lên chân ga phóng xe đi.



Đẩy tốc độ chiếc xe lên đến 180Km/h. Nghiêm Trọng nhìn thoáng qua chiếc gương chiếu hậu. Cái cỗ xe màu đỏ thẫm kia còn cách hắn thật xa ở phía sau, hắn không khỏi bật cười ha hả.



- Ngay cả loại năng lực phản ứng còn chưa có đã học theo người ta đi đua xe.



Nghiêm Trọng khinh thường lắc đầu.



- Trở về ngồi tập luyện đua xe ở trên máy tính trước đi đã.



Mở giàn CD trên xe ra, tiếng hát khàn khàn từ bên trong xe truyền ra. Nghiêm Trọng vừa lái xe, vừa đi theo tiết tấu kia, ngón tay cũng nhẹ nhàng gõ theo nhịp điệu.



Tên nhóc con tóc vàng kia hẳn là đã đi rồi chứ. Nghiêm Trọng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cái kính chiếu hậu, thấy chiếc xe phía sau kia chậm rãi đuổi theo, tên thanh niên kia dường như còn chưa hết hy vọng.



- Còn muốn chơi sao?



Nghiêm Trọng đạp mạnh lên cái chân ga, lại chậm rãi nới rộng khoảng cách với chiếc xe phía sau. Một màu đỏ kỳ dị thoáng hiện lên từ chiếc gương chiếu hậu. Nghiêm Trọng không biết như thế nào, cảm giác sau lưng lạnh lẽo.



Nghiêm Trọng ngẩng đầu, lại liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, hắn muốn xác nhận một chút cái cỗ xe phía sau kia cách mình có xa lắm không. Nhưng mà thật không ngờ, vừa ngẩng đầu lên, hắn lại thấy được một thứ mà hắn không nên thấy, khiến cho đại não của hắn gần như là ngừng hoạt động.



Trên kính chiếu hậu có một nữ nhân, một nữ nhân có sắc mặt tái nhợt, không biết đã xuất hiện ở chỗ ngồi sau xe của Nghiêm Trọng từ lúc nào, mái tóc được búi lên cao. Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Nghiêm Trọng qua kính chiếu hậu.



Nghiêm Trọng bị một màn này dọa cho trái tim gần như ngừng đập. Hắn không biết được tại sao lại có thể có một nữ nhân khủng bố như vậy ngồi ở sau xe của hắn. Nghiêm Trọng kinh hoảng, theo bản năng hắn giẫm mạnh cái phanh xe, nương theo tiếng ma sát chói tai khi lốp xe ma sát kịch liệt với mặt đường, chiếc xe Golf màu lam lưu lại một vết ma sát thật dài ở trên đường. Cả chiếc xe quay lại một trăm tám mươi độ, mới dừng lại được.



Bởi vì phanh quá gấp, cái đầu của Nghiêm Trọng mạnh mẽ đập vào tay lái, khiến cho đầu óc của hắn choáng vàng một lúc. Nhưng mà hắn không có thời gian để ý đến đau đớn trên đầu. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu.



Ở trong kính chiếu hậu, người đàn bà kia vẫn ngồi ở ghế sau trong xe của Nghiêm Trọng như trước, vẫn giương đối mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Nghiêm Trọng.



- A! Có quỷ.



Nghiêm Trọng bị dọa cho hô lớn lên một tiếng. Hắn đẩy cửa xe muốn chạy ra ngoài, lại quên tháo dây an toàn ra, bị kéo ngược trở lại.



Chiếc xem màu đỏ mang theo tiếng nhạc ồn ào kia gào thét lao qua bên cạnh xe của Nghiêm Trọng. Tên thanh niên tóc vàng kia thì còn dương dương tự đắc hướng về phía Nghiêm Trọng dựng lên ngón tay giữa.



Nghiêm Trọng chẳng hề quan tâm đến chiếc xe màu đỏ kia chạy như bay. Hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chiếc xe, cách xa nữ nhân quỷ dị kia ra.



Hắn vội vội vàng vàng cởi dây an toàn ra, bởi vì rất bối rối, nên không thể cởi ra được.



Nghiêm Trọng dùng tay trái mạnh mẽ đánh lên cánh tay phải đang run rẩy không nghe lời vì sợ hãi của mình. Phải dùng sức lực thật lớn mới tháo được dây an toàn ra.



Ngay tại lúc Nghiêm Trọng vừa mới tháo được cái dây an toàn đang muốn mở cửa xe chạy ra ngoài, hắn vô ý lại ngẩng đầu liếc thoáng qua cái kính chiếu hậu, cánh tay đang kéo chiếc dây an toàn ra đột nhiên dừng lại.



Bên trong kính chiếu hậu, thân ảnh của nữ nhân quỷ dị kia, không biết đã biến mất từ lúc nào. Nghiêm Trọng nuốt nước miếng một cái, mạnh mẽ quay đầu lại nhìn về chỗ ngồi phía sau.



Không có, cái gì cũng không có, thân ảnh nữ nhân quỷ dị kia phảng phất như là chưa từng tồn tại qua vậy, chỗ ngồi ở sau xe rỗng tuếch.



Nghiêm Trọng hít sâu một ơi, hiện tại trái tim của hắn cũng bởi vì vừa rồi quá sợ hãi mà đang kịch liệt nhảy lên. Chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác sao? Nghiêm Trọng xoa xao cái đầu đang đau vì vừa rồi đập vào tay lái. Có lẽ là lúc xem TV đã uống quá nhiều, vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác của mình mà thôi.



Nghiêm Trọng ngồi ở trong xe, châm một điếu thuốc, cố gắng hồi phục lại tâm tình. Có lẽ tất cả những thứ vừa rồi kia đều là ảo giác. Đại khái là mấy chén Kê Vĩ Tửu uống trong lúc xem TV kia có vấn đề. Tuy rằng trong lúc uống không cảm giác được, nhưng mà lại có tác dụng nghiêm trọng. Mấy thứ này chỉ sợ là có tác dụng chậm, hơn nữa hẳn là bên trong đã pha lẫn một số thứ kỳ quái vào. Cái thân ảnh nữ nhân quỷ dị ngồi ở sau xe kia có lẽ là ảo giác của mình do loại rượu kia gây ra.



Nghĩ đến đây Nghiêm Trọng tự giễu cười cười. Quỷ à, làm gì có quỷ chứ. Không phải người ta đã nói rồi sao? Không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa.



Nghiêm Trọng tự hỏi, ngoại trừ mình có một chút sắc tâm ra thì cũng chưa từng làm việc gì trái pháp luật, tại sao lại có thể có quỷ tìm tới được. Về phần những việc trái với lương tâm hắn đã làm ra, Nghiêm Trọng nghĩ nghĩ một chút, việc kia chắc là không tính đi, ít nhất cũng không nghiêm trọng tới mức có quỷ tìm đến cửa. Hơn nữa sự việc kia cũng không có quan hệ gì với nữ nhân quỷ dị vừa rồi cả.



- Xem ra lúc say rượu thật sự không thể lái xe.



Nghiêm Trọng đung đưa cái đầu vẫn còn đang choáng váng, cố gắng làm cho mình thanh tỉnh một chút. Cũng không biết bởi vì hơi rượu vẫn còn hay là bởi vì vừa rồi va chạm quá mạnh. Nghiêm Trọng cảm giác thấy đầu óc của mình không quá tỉnh táo.



Đóng cửa xe lại, thắt dây an toàn, Nghiêm Trọng khởi động ô tô, quay đầu xe lại. Lần này hắn không dám lái nhanh như vậy, chỉ duy trì tốc độ ở mức 40Km/h chậm rãi đi về hướng nhà mình.



Đi được một đoạn không xa, Nghiêm Trọng liền thấy một chiếc xe đỏ thẫm lúc vừa rồi đang ngừng lại ở ven đường xa xa, cách đó không xa còn có một chiếc xe tuần tra của cảnh sát đang lấp lóe đèn báo hiệu. Hẳn là xe của cảnh sát giao thông đi tuần tra lúc nửa đêm.



- Tôi không lái quá tốc độ, thật sự mà.



Thanh niên tóc vàng kia đứng ở bên cạnh một người cảnh sát, không thừa nhận tội lỗi.



- Vừa rồi xe của tôi chỉ chạy có 70Km/h thôi mà.



- 70 Km/h?



Cánh sát giao thông liếc mắt nhìn thoáng qua người thanh niên kia.



- 70Km/h hay là 112Km/h hả. Nơi này là đoạn đường giới hạn có 80Km/h mà thôi, tại sao cậu lại chạy nhanh như vậy.



Tiếp theo cảnh sát giao thông thấy chiếc xe GLF màu xanh của Nghiêm Trọng chậm rãi chạy tới từ phía xa, liền chỉ vào người thanh niên kia nói:



- Nhìn người ta mà học tập một chút. Chậm nhưng mà chắc.



- Hắn sao…



Thấy chiếc GLF màu xanh lam chậm rãi chạy qua, tên thanh niên tóc vàng tức đến mức thiếu chút nữa thì lồi cả mắt ra ngoài, chỉ vào chiếc xe của Nghiêm Trọng nói với cảnh sát giao thông.



- Vừa rồi hắn còn đua với tôi xem ai chạy nhanh hơn đó, tôi đuổi theo cả nửa ngày cũng chưa đuổi theo được.



- Bớt nói nhảm đi.



Cảnh sát giao thông lườm hắn một cái.



- Đưa bằng lái xe đây.



- Cái này…Chú cảnh sát, có thể châm chước một chút được không.



Thanh niên tóc vàng thay đổi, lộ ra bộ mặt tươi cười vui vẻ.



- Cha của tôi rất quen thuộc với đại đội trưởng của chú, cha tôi họ Hồ…



- Họ Hồ?



Cảnh sát giao thông nghiêng đầu liếc mắt nhìn thanh niên tóc vàng đang mỉm cười, đang chuẩn bị viết hóa đơn phạt thì dừng bút lại.



- Đúng.



Thanh niên thấy vị cảnh sát giao thông ngưng viết hóa đơn lại, liền biết có thể thương lượng được. Sĩ Xuất đội trưởng có quan hệ với cha hắn, xem ra việc này có thể chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.



- Tiểu Trương, Tiểu Trương.



Vị cảnh sát giao thông quay đầu lại, hô một hai tiếng đối với đồng nghiệp của mình.



- Kêu xe tải đến đây, chở chiếc xe này về cho tôi.



Nói xong vị cảnh sát giao thông kia vò nát tờ hóa đơn chỉ mới viết được một nửa ném xuống đất. Còn nhổ một bãi nước miếng.



- Phiền nhất là mấy tên họ Hồ này. Ngươi nghĩ ngươi vẫn còn đang ở Hàng Châu à.



Thấy chiếc xe yêu dấu của mình bị xe tải kéo đi, thanh niên tóc vàng có chút khóc không ra nước mắt. Vốn dĩ là nếu không nói nhiều nhất chỉ là bị phạt ít tiền, khấu trừ một ít mà thôi, hiện tại thì hay rồi, cả chiếc xe cũng bị bắt đi.



Nghiêm Trọng vác cái đầu đang nặng trĩu về tới nhà, có lẽ là do uống quá nhiều rượu, hôm nay hắn có cảm giác trong nhà cực kỳ lạnh. Hắn cũng không có cởi quần áo liền trực tiếp nằm xuống giường, lôi cái chăn lên, lăn ra ngủ.



Nghiêm Trọng bị một cổ hàn ý lạnh thấy xương làm cho tỉnh giấc. Không hiểu vì sao, Nghiêm Trọng cảm giác thắt lưng có chút kéo căng, rất là khó chịu. Trước khi ngủ cũng không có cảm giác như thế này.


U Minh Trinh Thám - Chương #135