Chương 122: Cao ốc quỷ ảnh



Tống Tân không phải là kỹ sư ngành điện chuyên nghiệp, kiến thức về sửa chữa điện tất nhiên là ít đến đáng thương. Mãi cho tới lúc tan sở, cũng vẫn không thể hiểu được vì sao mà bộ thương vụ bên kia lại không có điện. Quản lý tự nhiên là lại đến đây xả bực tức một hồi.



- Cái loại thái độ làm việc này của cậu sao có thể làm tốt công việc được.



Vẻ mặt của quản lý giận dữ. Tức giận là điều tất nhiên, Tống Tân không thể sửa được mạch điện, tự nhiên là hắn cũng bị cấp trên mắng. Và quan trọng hơn là Tống Tân không thể sửa xong thì tan sở hắn cũng không được về nhà. Tống Tân là người mới, tự nhiên không thể có chìa khóa của công ty, nhiệm vụ khóa cửa cuối cùng đều là của quản lý. Như vậy tự nhiên là hắn có chút tức giận.



- Cái này…Thực xin lỗi…



Tống Tân đầu đầy mồ hôi, cũng không thể phản bác lại cái gì, dù sao hắn cũng chỉ có bát cơm này, tự nhiên không dám cãi lại lãnh đạo.



- Cậu mau chóng sửa chữa đi, sau đó gọi điện thoại cho ta, ta còn có việc.



Quản lý vừa nói xong, liền để Tống Tân ở lại công ty một mình, chính mình rời đi trước.



Quản lý rất rõ ràng, chỉ dựa vào trình độ của Tống Tân, chỉ sợ đến tám giờ tối hôm nay hắn cũng chưa sửa xong, ở chỗ này cùng với hắn cũng vậy mà thôi. Không bằng cứ đi làm chuyện của mình trước, đợi cho đến khi Tống Tân làm xong thì hắn trở lại khóa cửa là được rồi.



Cả cái công ty lớn như vậy, chỉ còn lại một mình Tống Tân ngồi nhìn một đống dây điện mà ngây người!



Loay hoay đến tận mười giờ đêm, cuối cùng thì Tống Tân cũng sửa được mạch điện.



Nói thật, ngay cả chính hắn cũng không biết mình đã làm như thế nào nữa. Nhưng mà nếu đã sửa được, như vậy cũng là mình được giải thoát rồi. Tống Tân sờ sờ cái bụng lép kẹp, thở dài, gọi điện cho quản lý.



- Làm sao mà trễ như thế này cậu mới sửa xong. Trình độ của cậu như vậy mà mỗi tháng công ty đều phải trả tiền lương, chẳng lẽ là nuôi không cậu sao?



Đầu bên kia điện thoại lại vang lên tiếng mắng của quản lý, còn có cả tiếng âm nhạc ồn ào nữa. Tống Tân cũng không nói gì nữa, là ai thì cũng sẽ có ba phần tức giận.



Ngươi không tìm nhân viên điện lực chuyên nghiệp đến để sửa chữa, không trâu bắt chó đi cày, chỉ là vì muốn tiết kiệm chút tiền lẻ mà bắt một người không hiểu gì sửa chữa. Lại còn nhiều lời như vậy, bỏ một mình Tống Tân đói bụng làm việc ở trong này, chính mình thì ra ngoài vui chơi. Nếu mà đổi thành người khác thì đã sớm trở mặt rồi. nhưng mà những lời oán hận này Tống Tân chỉ có thể thầm nói ở trong lòng mà thôi. Công việc này đối với hắn rất quan trọng. Tiền hắn vay mỗi tháng đều tạo thành áp lực không nhỏ. Nếu mà thật sự mình không đi làm, chỉ sợ Trần Viêm là người đầu tiên không tha cho mình.



- Cứ chờ ở đó đi, lát nữa ta sẽ đến khóa cửa.



Thấy Tống Tân ở đầu bên kia không lên tiếng, kỳ thật quản lý cũng có chút chột dạ. Vốn là bên kia xin phê chuẩn tìm một thợ sửa chữa điện lực chuyên nghiệp tới, nhưng mà quán lý cảm thấy dù sao Tống Tân cũng biết làm, hơn nữa hắn nghĩ chỉ là sự cố chập điện nhỏ nhỏ. Tống Tân cũng có thể sửa được, vì vậy hắn liền tìm một người thân quen để lấy cái hóa đơn này. Chính mình đến chỗ kế toán để lấy tiền sửa chữa bỏ vào túi riêng của mình. Đống phiền toái này cứ ném cho Tống Tân là được.



- Được, tôi chờ ngài.



Tống Tân nói xong, hắn liền cúp điện thoại. Kỳ thật tên quản lý kia làm như vậy, ít nhiều hắn cũng biết một chút. Nhưng mà chỉ là một người mới vừa bước ra ngoài xã hội, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.



Tống Tân ngồi ở chỗ cửa công ty, chờ quản lý trở về khóa cửa. Ký túc xá trong công ty cũng đã sớm hết giờ làm, ngay cả bảo vệ trị an trong lầu cũng chỉ tuần tra hai lần là đi về phòng trực ban ngủ. Cả cái công ty rộng lớn chỉ còn lại một mình Tống Tân. Tống Tân nhìn nhìn đồng hồ của mình, đã là hơn mười một giờ. Đã ngồi đợi hơn một giả rồi mà tên quản lý kia còn chưa có trở về.



- Không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ.



Tống Tân quyết định gọi điện thoại cho tên quản lý kia một lần nữa.



- Thúc giục cái gì, ta đang trên đường đến, lát nữa sẽ tới nơi.



Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hô không kiên nhẫn của tên quản lý, vẫn còn có tiếng nhạc ồn ào bên cạnh. Khóe miệng Tống Tân có chút giật giật, nhưng mà không có nói gì thêm, cúp điện thoại. Đến tình hình này, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được. Đã hơn một giờ rồi, Tống Tân chịu đói chịu khát chờ ở chỗ này. Nhưng mà tên quản lý vẫn đang ở chỗ nào đó hưởng lạc. Điều này cho Tống Tân cũng có chút phát hỏa.



Điều hòa ở bên trong đại sảnh đã được tắt đi, Tống Tân mặc quần áo vào, ngồi ở chỗ đại sảnh, gục xuống bàn. Có lẽ bởi vì không ăn cơm nên Tống Tân cảm giác có chút lạnh. Hắn cuộn tròn cả người lại, rồi gục đầu ở trên bàn mơ mơ màng màng nằm ngủ.



Một thân ảnh chậm rãi từ phòng vệ sinh đi ra, chứng kiến Tống Tân gục ở trên cái bàn ngoài đại sảnh, từng bước một đi tới.



- Thật đáng thương.



Bàn tay lạnh như băng đặt lên cái trán của Tống Tân.



- Nhất định là chàng đang rất đói.



Nữ quỷ mặc sườn xám lẳng lặng đứng ở bên người Tống Tân, đôi mày nhăn lại, trong mắt có vẻ đau lòng không nói lên lời.



- Tên thủ trưởng kia của chàng cũng không phải là một người tốt, để một mình chàng ở trong này mà không thèm quan tâm. Chính mình lại đi chỗ khác ăn chơi đàng điếm.



Trong ánh mắt của nữ quỷ có nhiều hơn một tia tức giận.



- Nhất định phải giáo huấn hắn một chút. Dù cho không phải là vì chàng thì ta cũng không thể nhịn được.



Đang ngủ say, Tống Tân rùng mình một cái, tỉnh lại. Sờ sờ cái đầu của mình đã trở nên lạnh lẽo. Hắn đứng dậy, vận động thân thể, làm cho cái chân của mình đang tê cứng vì lạnh khôi phục lại một chút tri giác. Nhìn cái đồng hồ, đã hơn mười hai giờ, quản lý vẫn còn chưa trở về. Xem ra chỉ có thể về nhà ăn mì tôm. Tống Tân bất đắc dĩ thở dài.



Mãi cho đến mười hai rưỡi, quản lý mới ợ một cái, lê cái thân toàn mùi rượu đến công ty.



- Hắc hắc hắc hắc, chàng trai không tồi, thật biết nghe lời.



Đôi mắt của tên quản lý lờ đờ, nhập nhèm nhìn Tống Tân, cười hai tiếng xấu xa.



- Mạch điện tôi đã sửa xong rồi, tôi còn có việc, tôi đi trước.



Tượng đất cũng phải có ba phần tức giận, lúc này Tống Tân thật sự đã bị chọc giận.



Hắn nói xong cũng không thèm quay đầu lại mà đi thẳng về phía cầu thang máy rời khỏi công ty.



- Tức cái gì hả.



Quản lý thấy Tống Tân chưa nói dứt câu đã đi mất thì đứng ở phía sau mắng lên vài câu.



- Hiện tại ở bên ngoài có rất nhiều sinh viên, có bản lĩnh thì ngươi cứ từ chức đi.



Tống Tân đi xuống thang máy, chào hỏi mấy người bảo vệ trị an ở chỗ đại sảnh một câu, liền vội vội vàng vàng bắt xe taxi rời khỏi công ty. Hiện tại hắn thầm nghĩ phải trở về nhà ngủ một giấc, quên hết mọi chuyện không thoải mái đi.



Có lẽ là vì uống quá nhiều, nên quản lý cảm giác thấy một cỗ chóng mặt chợt ập đến.



Hắn trợn tròn mắt nhìn xung quanh một chút, liền nằm lên trên cái sô pha ở công ty. Vốn dĩ hắn muốn chờ tỉnh hơi rượu một chút thì liền khóa cửa lại đi về nhà, nhưng mà thật không ngờ vừa nằm xuống hắn liền lăn ra ngủ.



Trong văn phòng tối đen, một đạo thanh quang lóe lên, nữa quỷ kia từ từ đi ra. Nàng đi đến trước mặt tên quản lý đang ngủ say trên ghế salon, cúi đầu nhìn lại, trên mặt mang theo một cỗ tức giận. Nàng vươn tay định bóp cái cổ của tên quản lý. Nhưng đến khi còn cách cổ của tên quản lý mấy cen-ti-mét thì liền dừng lại. Nữ quỷ nghĩ nghĩ, thở dài một hơi.



- Tuy rằng ngươi đáng giận, nhưng mà chưa đến nỗi đáng chết.



Nói xong nàng lắc lắc cái đầu rồi xoay người rời đi.



Tên quản lý đang ngủ say không hề hay biết hắn đã đi dạo một vòng quanh Quỷ Môn quan.



Hắn liếm liếm cái miệng, ngáy khò khò.



Có lẽ là hơi rượu đã chậm rãi tán đi, tên quản lý rốt cục cũng giật mình tỉnh dậy. Hắn từ trên ghế salon ngồi dậy, hắt xì hơi một cái thật to.



- Mẹ nó, lại có thể ngủ quên mất.



Tên quản lý mắng một câu, lại hắt hơi một cái nữa.



- Xong đời, xem ra là đã bị cảm rồi, phải nhanh chóng trở về nhà uống thuốc rồi đi ngủ thôi.



Quản lý run rẩy đứng dậy, vội vội vàng vàng khóa cửa công ty, ấn nút thang máy đi xuống.



Chờ thật lâu, thang máy cũng không có hoạt động.



Quản lý nhìn đồng hồ, dùng sức vỗ đầu mình một cái. Đã hơn hai giờ sáng, thang máy đã sớm ngừng hoạt động. Không nghĩ tới hắn đã ngủ quên tới gần hai giờ. Công ty ở tầng hai năm, nếu mà đi cầu thang bộ xuống đất thì chỉ sợ sẽ mệt chết. Quản lý nghĩ nghĩ, ở khúc quanh chỗ hành lang trong lầu còn có một cái thang máy đặc biệt chuyên dùng để vận chuyển hàng hóa. Cái thang máy kia hẳn là đều sẽ mở hai bốn trên hai bốn giờ. Tuy rằng nói đến thang máy vận chuyển hàng hóa thì hơi có chút khó nghe, nhưng mà quản lý cũng không có lựa chọn nào khác.



Ấn cái nút đi xuống, không bao lâu cánh cửa màu xanh biếc thật lớn của thang máy liền mở ra, quản lý đi vào.



Có thể là bởi vì cái công ty mới ở lầu trên còn đang vận chuyển nội thất nên trong thang máy vận chuyển hàng hóa vẫn không thiếu đồ đạc chưa chuyển ra. Ở bốn vách tường bên trong đều có những chiếc gương lớn đặt ngay ngắn.



Quản lý nhìn thấy bên trong thang máy ngổn ngang đồ đạc thì nhíu nhíu mày. Những người này cũng không sợ để đồ đạc ở chỗ này sẽ bị người ta đánh cắp đi sao. Nhưng mà nói tiếp những thứ đồ này thật ra thì cũng có rất ít khi sử dụng đến. Chỉ là một ít đồ dùng để trưng bày trong các phòng tiếp khách gì đó. Quản lý cũng chẳng muốn tìm hiểu nhiều như vậy, hiện tại hắn chỉ muốn đi nhanh về nhà ngủ. Quản lý ấn nút thang máy đi xuống lầu một.



Thang máy hơi chấn động một cái, bắt đầu chậm rãi đi xuống dưới. Thang máy đi xuống khiến cho người hơi bị mất trọng lượng làm cho hắn có chút buồn ngủ. Hắn cảm giác rất có thể mình cứ đứng ở trong thanh máy như vậy mà tiến vào mộng đẹp.



“Đinh” một tiếng, thang máy dừng lại. Quản lý mở ánh mắt mịt mờ, đi ra khỏi thang máy.



Vừa đẩy cánh cửa hành lang ra hắn liền lặng đi một chút. Nơi này không phải tầng một.



Cái bảng hiệu thật lớn ở trên tường đã nói rõ, nơi này chẳng qua chỉ là tầng mười tám mà thôi. Chẳng thể trách hôm nay hắn lại có cảm giác thang máy đi nhanh như vậy.



Quản lý mắng một câu, lại trở lại thang máy, lại ấn nút đóng cửa lại. Đại khái là không biết tên gia hỏa đáng ghét nào ban ngày đi xuống làm kẹt cái nút lại. Quản lý thầm đoán ở trong lòng.



Thang máy lại tiếp tục đi xuống dưới, nhưng mà lần này vẫn không được bao lâu thì lại “Đinh” một tiếng rồi dừng lại.



Quản lý nhìn cái đèn bào hiệu ở trên thang máy, trên đó viết là tầng mười hai. Cửa thang máy chậm rãi mở ra, bên ngoài là một mảnh tối đen. Xa xa có một cái hộp an toàn, bên trong có chiếc đèn báo hiệu màu xanh biếc, có thể là do tiếp xúc kém nên quang mang màu xanh chợt lóe chợt tắt, nhìn qua có chút dọa người.



- Thật đáng ghét, không có việc gì thì ấn thang máy để làm gì?



Quản lý cảm giác có chút lạnh người, còn hơi sợ nữa. Hắn nói kháy để cho mình thêm can đảm, lại tiếp tục ấn nút đóng cửa thang máy lại.



Thang máy tiếp tục đi xuống, thế nhưng đi một lúc lâu mới đột nhiên dừng lại. Quản lý thấy rõ, lần này đích thực là đã tới lầu một rồi, hắn liền bước nhanh ra khỏi cái thang máy vận chuyển hàng hóa đáng ghét này.



Đèn báo hiệu ở hành lang đã tắt từ lâu, chỉ còn lại hai cái đèn nhỏ đi đường ở bên trên trần nhà, ánh sáng ố vàng chiếu xuống so với không có ánh sáng còn làm cho người ta sợ hãi hơn. Giống như là đi ở trong một cái hầm mộ tràn đầy những ngọn nến thật lớn vậy. Quản lý rùng mình một cái, cảm giác buổi tối ở nơi này có chút rợn người. Hắn không khỏi nhớ tới những phim kinh dị về các chuyện ma quái ở cao ốc. Hắn nắm thật chặt cái tay áo, bước đi nhanh tới cửa trước, đẩy cánh cửa hàng lang đi ra.



Đẩy cửa ra, quản lý liền ngây ngẩn cả người. Nơi này không phải là tầng một. Ở tầng một, vừa đẩy cánh cửa hành lang ra là hắn có thể chứng kiến nơi tiếp đãi của cao ốc cách đó không xa. Ở nơi đó thì hai mươi bốn giờ đều có người trực ban, đèn đuốc sáng trưng. Nhưng mà bây giờ hắn nhìn qua, vẫn là chỗ hành lang nối với thang máy giống y như trên lầu.



Nơi này ánh sáng rất yếu ớt, ngay cả mấy cái đèn đi đường ở trên trần cũng không phát sáng. Vì quá tối nên quản lý không thấy rõ được cái bảng hiệu ở trên tầng, hắn cũng không biết rốt cuộc đây là ở tầng mấy nữa. Có lẽ là đèn chỉ thị ở thang máy vận chuyển hàng hóa bị hỏng rồi. Quản lý thầm nghĩ trong lòng.



Hắn lấy điện thoải ra, muốn dùng điện thoại soi xem rốt cuộc đây là tầng mấy, như vậy thì mới có thể tính toán được. Mở điện thoại ra, quản lý ngây người.



Trên điện thoại di động, một vạch sóng cũng đều không có, chỉ có mấy chữ khẩn cấp to tướng hiện ra ở giữ màn hình. Kỳ lạ, cả tòa cao ốc này không phải đều được bao trùm tín hiệu di động sao? Dù cho có ở trong thang máy thì cũng gọi điện thoại được, làm sao có thể xuất hiện tình huống không có tín hiệu được.



Quản lý cảm giác chuyện đêm nay có chút thật là quỷ dị, hắn cũng không có nhiều tâm tư tìm hiểu xem điện thoại bị làm sao mà lại không có tín hiệu. Hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.



Nhờ vào ánh sáng mỏng manh từ chiếc di động kia mà quản lý có thể thấy rõ cái biển báo hiệu tầng lầu. Nhưng mà vừa thấy một cái, hắn liền kêu to đẩy cánh cửa tầng lầu ra, chạy trở về hành lang, liều mạng nhấn đóng cửa thang máy.



- Gặp quỷ, gặp quỷ.



Quản lý bị dọa đến mức người đầy mồ hôi lạnh. Bên trên cái biển báo kia có viết chữ tầng mười tám rất rõ ràng. Nếu chỉ là tầng mười tám không thì quản lý nhiều nhất cũng chỉ mắng một hai câu chứ không kinh hoảng như vậy.


U Minh Trinh Thám - Chương #130